- Trang chủ
- Yêu Vì Tính Phúc
- Quyển 4 – Chương 19: Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lại cách xa nhau ngàn dặm
Tác giả: Nhất Đóa Ngũ Hoa Nhục
Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Kế hoạch vẫn diễn ra như cũ, Hình Quyết phái tiểu tướng của Hứa gia hạ liên tiếp ba thành, củng cố thêm hậu phương vững chắc.
Ba tháng sau, đại quân không ngừng tiến công về phía trước, Bành Minh dẫn đầu phá thủng phòng tuyến của Hình Thiên, hợp lại với đại đội ở Giang Nam, trước sau chiếm cứ được hơn mười tòa thành lớn, nhỏ cùng với chỉ huy của bọn họ. Đem cuộc khởi công lan tràn đến Giang Bắc, cùng với Bành Việt hình thành hai mặt vây kín, trái phải bao vây lấy Hình Thiên.
Từ ngày thân thể Hứa Diệc Hàm tốt lên, Hình Quyết bắt đầu thường xuyên mang binh đi tác chiến, công thành đoạt đất, bách chiến bách thắng. Vài lần tập kích, phục kích bất ngờ đều dành được thắng lợi, đem mấy vạn kỵ binh của Hình Thiên đánh đến máu chảy đầu rơi.
Trong suốt cuộc chiến, Hứa Kha đều phát huy ra công lực tối đa, cung cấp tin tình báo cực kỳ chuẩn xác, Hứa gia tiểu tướng lại còn vô số lần lập được chiến công lớn. Cứ thế sau hai tháng quan sát, Hình Quyết dần dần buông lỏng cảnh giác, những tướng quân khác cũng một lòng khâm phục ông không thôi.
Đại quân tụ họp, trải qua mấy ngày bôn ba, tiến vào Tinh Dã.
Tinh Dã là thành trì có vị trí tốt nhất, là vùng có trọng binh, tiếp ứng quân binh cho những nơi khác. Hình Quyết trong lúc chờ đợi đã trú ngự trong thành, đại quân thì ở bên ngoài hạ trại, tùy thời chờ đợi phân phó.
Chiến sự đã tiến hành được hơn một năm, phản quân tình thế rất tốt, binh lực của Hình Thiên không ngừng bị giảm bớt, trước mắt tình hình của hắn ta có chút suy nhược. Mắt thấy khắp nơi ở Giang Nam đều đã quy phục theo Hình Quyết, trận chi tranh này của huynh đệ họ Huỳnh, rốt cuộc cũng tiến vào giai đoạn hậu kỳ.
Hình Quyết càng ngày càng bận rộn, Hứa Diệc Hàm ẩn cư thành chủ phủ, ngẫu nhiên tiếp xúc cùng với người của Hứa gia.
Một đêm này qua đi với cơn mưa nho nhỏ, không khí tươi mát ẩm ướt tùy ý thổi quét vào. Sau hoa viên của tiểu đình, Hình Quyết đang say mê dưới ánh trăng chói sáng.
Hắn giờ phút này đã mất đi sát phạt quyết đoán trên chiến trường, áo dài nhẹ phất, eo buông lỏng, sa mỏng tráo ngoại, thanh phong khẽ nhếch, tình cảnh này, có nét tao nhã cao quý hệt như một bức họa.
Chiến sự càng gay cấn, chiến báo từ tiền tuyến truyền đến không ngừng nghỉ, nhưng lúc này hắn lại bỏ mặc tất cả mà đứng đây hưởng thụ sự thanh nhàn, thật là làm người kinh ngạc.
Hứa Diệc Nhã đứng quan sát một hồi lâu, thoáng nhìn thấy vẻ u sầu, bi thương trên mặt hắn, lúc này mới chậm rãi bước vào trong đình. Nàng chầm chậm mà bước đi, đoan trang hào phóng mà thi lễ.
Hình Quyết trầm mặc, bình tĩnh liếc nhìn nàng ta một cái, thời gian như bị ngưng đọng lại, hai người hồi lâu cũng không ai mở miệng, không khí trở nên cứng ngắc khó hình dung.
Khoảng thời gian qua, Hứa Diệc Nhã thường thường phụng dưỡng trái phải, khi Hình Quyết xử lý những quân vụ không mấy quan trọng, nàng thường đưa lên chút trà bánh. Ngay từ đầu hắn chỉ là làm như không thấy, nhưng ngày nọ hai tháng sau, hắn đột nhiên mở miệng nói chuyện với nàng.
"Ngươi với nàng, lớn lên rất giống nhau." Thanh âm của hắn bình tĩnh mà trầm thấp, nhưng lại để lộ ra một ít thần sắc mỏi mệt.
Hứa Diệc Nhã nhìn hắn, cảm xúc trong lòng chợt lóe rồi tan biến đi.
Nàng cười cười, cái tươi cười này khác hẳn với Hứa Diệc Hàm, cười thật tươi, hơn nữa khẩu khí thật lớn, mang theo một tia ngạo nghễ tự tin: "Ta không phải muội ấy."
Hình Quyết nhìn nàng chăm chú một hồi lâu, sắc mặt càng thêm nghiêm nghị, hình dáng rõ ràng, đáy mắt một mảnh mê mang.
Từ lúc đó về sau, Hình Quyết thỉnh thoảng sẽ giữ Hứa Diệc Nhã lại mà trò chuyện vài câu, có đôi khi là nói về những đau khổ mà hắn gặm nhấm trong lòng. Nàng cũng không quá để ý, chỉ cười cho qua.
Nhưng giống như tình cảnh bây giờ, Hình Quyết thì uống rượu, dứt bỏ đi những quân vụ nề hà kia, hai người nghiêm túc mà nói chuyện với nhau, thì vẫn là lần đầu tiên.
Hứa Diệc Nhã ôn nhu nhìn hắn, Hình Quyết cũng không vì có người khác mà ngại ngùng, nàng cứ nhìn hắn uống hết ly này rồi tới ly khác, nhìn hắn đau khổ mà mượn rượu giải sầu.
Ưu sắc này trên khuôn mặt hắn, không phải là vì chiến sự nặng nề. Ngược lại đó vì Hứa Diệc Hàm, nàng biết, đó là vì bọn họ đã lâu không gặp nhau.
Hứa Diệc Nhã thầm than nhẹ một tiếng, chợt duỗi tay đoạt lấy đi chén rượu của hắn, một ngụm uống cạn, sau đó lại tự rót rượu cho chính mình.
Hình Quyết hiển nhiên không dự đoán được nàng lại có can đảm như thế, có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, nhưng vẫn chưa ra tay ngăn cản.
Hứa Diệc Nhã uống một hơi dăm ba ly, đầu đã trở nên nặng nề, rượu trong quân trại là rượu mạnh, chứ chẳng phải loại ngọt thanh dịu nhẹ mà nàng hay uống trong phủ trước đây, cơn nóng rực nơi cổ họng dường như đang muốn thiêu đốt nàng.
Khóe miệng Hình Quyết gợi lên ý cười trào phúng: "Hà tất phải như thế?"
"Bằng hữu có tâm sự, sao lại có thể để người ấy một mình uống rượu giải sầu cho được? Chẳng lẽ, trong lòng Nhị gia, còn chưa xem ta là bằng hữu chân chính sao?" Nàng hướng hắn cười cười, không để ý đến sự khắc nghiệt trong giọng nói hắn.
"Bằng hữu sao?" Hình Quyết tựa như khá kinh dị đối với từ này, thậm chí dường như đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy. Dừng một chút, hắn đột nhiên ngửa đầu cười to, "Bằng hữu..."
Tiếng cười đó phóng đãng không kiềm chế được, như đem tất cả phiền muộn trong lòng phóng thích ra ngoài, ánh mắt sắc bén của hắn đối diện với nàng, như muốn nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong đáy lòng nàng: "Ngươi có tư cách gì mà trở thành bằng hữu của ta?"
Nàng nhướng mày, không để bụng nói: "Vậy cứ xem như ta đây tự mình đa tình đi."
Vừa dứt lời, lại bị Hình Quyết một tay túm chặt lấy, cả người dựa sát vào bàn, thẳng cho đến khi hai người gần trong gang tấc, Hứa Diệc Nhã thậm chí có thể nhìn rõ được từng sợi lông mi tinh mịn của hắn, đường cong sắc bén của khuôn mặt tuyệt mỹ, tinh xảo, còn có cặp mắt thâm thúy làm người trầm luân kia.
Đôi mắt này trước giờ chỉ có sự lạnh nhạt, vô tâm, giờ phút này lớp ngụy trang ấy dường như đã bị phá bỏ, thần sắc kích động, giãy giụa, mâu thuẫn, áy náy, khắc chế, cùng với những ngọn lửa cuồng nhiệt đang cháy dữ dội, xen lẫn từng cơn phẫn nộ, phá tan lý trí, thẳng tắp chiếu vào mắt nàng.
Khoảng cách quá mức thân mật thế này, làm cho hô hấp của cả hai đan xen lẫn nhau, nhịp tim cũng theo đó mà hoảng loạn.
Đáy mắt Hứa Diệc Nhã phiếm nhu tình, khẽ cắn môi dưới, nàng lấy hết can đảm mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thật lâu sau, Hình Quyết mới đột nhiên buông nàng ra, tựa như quên hết thảy những gì vừa mới phát sinh, nhanh chóng trở lại bộ dáng lạnh nhạt, xa cách.
Một đêm này, hai người cứ thế anh một ly, tôi một ly, cho đến khi Hứa Diệc Nhã say be bét, Hình Quyết mới lặng lẽ quan sát dung nhan của nàng khi ngủ, tay bóp nát chén rượu.
Gương mặt này, giống hệt với nàng ấy. Nhưng lại khác hoàn toàn với nàng ấy...
Ấn đường nhíu chặt, lại giãn ra. Hình Quyết đứng dậy, đem Hứa Diệc Nhã đã say quá mức chặn ngang bế lên, từng bước một rời khỏi tiểu đình.
Bóng đêm dần dần bao phủ, chỗ màn trướng cách đó không xa lộ ra góc áo bạch y, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ buông xuống, để lại bóng dáng của hai người.
Một trái một phải, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lại cách xa nhau ngàn dặm.
Ngày kế, Hứa Diệc Hàm vừa mở mắt, liền đối diện với Hình Quyết một thân băng sương, lạnh lẽo, hắn đã mặc quần áo chỉnh tề, bất động ngồi ở mép giường như một pho tượng điêu khắc.
Nàng theo bản năng cúi đầu nhìn chính mình, quần áo hỗn độn, ngực phanh phui, trên đó còn in rõ mấy cái dấu hôn đỏ tươi, tựa như đem sự việc đêm qua một lần nữa tái hiện lại.
Ánh mắt phức tạp của nàng chuyển dời về phía hắn: "Nhị, Nhị gia..."
Sau một lúc trầm mặc thật lâu, cánh mũi nổi lên gân xanh, ấn đường tràn ngập sự tức giận, dường như hắn không biết phải nên phát tiết như thế nào. Hình Quyết há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện, lại nghe tiếng binh lính ngoài cửa thấp giọng ra hiệu muốn báo cáo.
Hình Quyết đứng dậy đi ra ngoài, tên lính kia lại thấp giọng nói vài câu bên tai hắn, lửa giận của hắn thoáng chốc bị dập tắt, lập tức sửa sang lại sắc mặt, bước chân vội vàng, nhanh chóng rời đi.