- Trang chủ
- Yêu Vì Tính Phúc
- Quyển 3 – Chương 4: Lấy thân báo đáp?
Tác giả: Nhất Đóa Ngũ Hoa Nhục
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết cấu phòng này giống của Hứa Diệc Hàm, vào cửa chính là phòng khách, nhưng phòng khách này, hoàn toàn không có thành ý tiếp khách.
Trừ bỏ phải bên phải có sô pha và bàn trà, cộng thêm một bộ máy tính, những bản vẽ phác họa trên bàn làm việc, thì tất cả còn lại đều là kệ sách dựa vào tường, trên kệ bày đầy các loại truyện tranh và sách chuyên sâu về hội họa, còn có một chút tài liệu khác, bao gồm các ngành nghề, làm nàng hoa cả mắt.
Trên bàn làm việc còn có một cái kệ vẽ nhỏ, giấy, bút chì, bút mực, màu sáp, màu nước cùng nước thuốc dùng cho các bản vẽ. Trên giá vẽ có treo hai tờ A4 lớn, nhìn kỹ, có chút hỗn độn, nào là bản thảo vẽ người, ảnh phác họa... Đại khái là có chút không dễ nhìn, bởi vì nó đã bị vô số đường bút chì vẽ chồng lên nhau, làm nhìn không ra cái hình dạng gì.
Sô pha, bàn trà, thậm chí trên ghế ăn trong phòng bếp, nơi nơi đều có giấy, có cái khép lại, có cái bị vo tròn, có thể nghĩ rằng, chủ nhân của nó bất cứ lúc nào cũng đều có thể tiện tay cầm lên nhìn xem một chút.
Trừ bỏ truyện tranh, đồ vật nhiều nhất trong phòng khách chính là card game*, mặt bìa cũng chính là những thứ nàng xem không hiểu.
*Card game: máy chơi game hồi xưa mà phải bỏ card vào mới có thể chơi được.
Đương nhiên cái này không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là trên bức tường phía đối diện, dán đầy mấy tấm poster.
Tiểu loli đáng yêu, ngự tỷ gợi cảm đanh đá, thiếu nữ thanh mai trúc mã... Nhìn một loạt hình trên tường, Hứa Diệc Hàm mỉm cười.
Thật là nam trạch đáng thương...
Hứa Diệc Hàm lặng yên mà phỉ nhổ trong lòng, Kiều Tiểu Duy đã đóng cửa, tùy tiện mà đi về hướng sô pha, đưa lưng về Hứa Diệc Hàm nói: "Đừng nhìn, đừng ghen ghét khuôn mặt mỹ mạo của vợ tôi, cô không bao giờ có thể đuổi kịp một phần vạn của các cô ấy. Tiếp tục đi thẳng xuống, phòng tắm ở chỗ đó."
Hứa Diệc Hàm biết việc câu dẫn không có kết quả, ở trong mắt gia hỏa này, nữ nhân chỉ là một thân thể biết chuyển động, chỉ có trong truyện tranh mới tồn tại tình yêu đích thực.
Lơ hắn đi, nàng trực tiếp đi đến phòng tắm tắm rửa.
Dội nước ấm lên, cọ rửa khuôn mặt, Hứa Diệc Hàm thở dài một hơi, muốn hưởng thụ khoảnh khắc thư giãn này mà cũng không thể, nàng rốt cuộc vì cái gì mà tra tấn bản thân như thế, chạy tới đây nhận cái nhiệm vụ quái quỷ này?
Nghĩ đến đây, thân thể lập tức cứng đờ. Hứa Diệc Hàm đột nhiên phát hiện, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ hai thì luôn buồn bã cùng mỏi mệt, nội tâm đối với nguyện vọng ban đầu đã bắt đầu dao động. Hao hết tâm tư chỉ để quay về bên cạnh bạn trai cũ... Thật sự, đáng giá sao?
Nghĩ vậy, nàng lâm vào trầm tư, trong đầu hiện ra đủ lại ký ức về bạn trai cũng, nhưng lại rất mơ hồ. Trải qua hai kiếp đời, giống như phát hiện bản thân đã bị lạc lối, tất cả từ trước đến nay đều là sai lầm.
Một tiếng sao, Hứa Diệc Hàm bước ra khỏi phòng tắm.
Chưa ra tới phòng khách, liền nghe được thanh âm của Kiều Tiểu DUy: "Lượng nước mà cô tắm rửa, cũng đủ để cho tôi sử dụng trong một tuần."
Hứa Diệc Hàm bị hắn nói như thế, nghiến răng buồn bực, xấu hổ nói: "Rất xin lỗi, hay tôi trả tiền cho anh?"
Kiều Tiểu Duy đang cúi đầu xem truyện tranh, ngón tay kẹp trang sách, hình ảnh đẹp vô cùng, giờ phút này ngẩng đầu lên nhìn này, đôi mắt to vô tội chớp chớp: "Lấy thân báo đáp sao?"
Hứa Diệc Hàm buông đồ vật đang cầm ra, đi đến trước mặt hắn, hai tay chống lên sô pha, cúi người nhìn hắn chằm chằm: "Được a, tôi dám trả, anh có dám nhận?"
Trong mắt là ý vị khiêu khích, tên nam trạch nào liền bị dọa cho ngây ngốc, hai bên cứ thế nhìn nhau.
Khoảng cách gần như vậy, vì mới tắm rửa xong, trên người tản ra hương thơm nhàn nhạt của sữa tắm và dầu gội, tươi mát dễ ngửi.
Kiều Tiểu Duy dừng một chút, khép quyển truyện lại, cười như không cười mà nhìn nàng: "Có gì mà không dám?"
Chương sau thịt đến nhé.