- Trang chủ
- Yêu Vì Tính Phúc
- Quyển 2 – Chương 20: Bạn gái mày là người sao?
Tác giả: Nhất Đóa Ngũ Hoa Nhục
Ánh sáng khắp nơi tỏa ra, chiếu lên đám người đang ồn ào nhốn nháo, hiện lên khuôn mặt tinh xảo của Tô Như, lại dấu đi biểu tình trên mặt, chỉ còn lại ý cười chua xót cùng khuôn mặt thương cảm, người ngoài nhìn đến, chỉ thấy nụ cười gắng gượng.
Bước chân nàng loạng choạng, ánh mắt mông lung, gần như muốn đụng vào góc sô pha, khiến cho Lâm Thư Ẩn một bên đang xem di động chú ý đến.
Mấy năm không gặp, lại là mối tình đầu, nếu nói trong lòng không có cảm giác, đó là chuyện không thể nào. Giờ phút này, trong con ngươi trong suốt của Lâm Thư Ẩn chính là hình ảnh gương mặt của Tô Như, dần dần có gợn sóng nhỏ, sự bồng bột ngây ngô của thiếu niên thoáng chốc ùa về.
Lần đầu tiên hắn nhìn đến khuôn mặt tựa như thiên tiên đó liền yêu say đắm, điên cuồng, nóng bỏng, ôn nhu, gần như sùng kính mà bảo hộ nàng ta, muốn đem làm bảo bối của riêng mình, nhưng cuối cùng lại không thể vượt qua tàn phá của thời gian cùng khoảng cách.
"Thư Ẩn..." Tô Như nhìn ra thần sắc hơi phức tạp của hắn, đáy mắt xẹt qua một tia đắc ý., môi đỏ khẽ mở, nỉ non gọi tên hắn, thân hình mềm mại gục vào đầu vào hắn, hơi thở nhẹ nhàng mà phất qua cần cổ Lâm Thư Ẩn.
Thân mình hắn lập tức trở nên cứng ngắc, trừ bỏ tiểu yêu, hắn chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc thân mật như thế này, loại gần gũi như thế làm cả người hắn không thoải mái. Nhưng thấy vẻ mặt Tô Như có vẻ như đang say rượu, tinh thần buồn bã, lại có chút không đành lòng.
Hắn điều chỉnh tư thế ngồi, hắng giọng, nói: "Tô Như, không nên như vậy."
"Thư Ẩn, anh... Không còn yêu em sao?" Hai tay Tô Như ôm lấy cổ Lâm Thư Ẩn, lã chã chực khóc, thổ lộ "tâm tình khi say": "Khi đó anh nói... Sẽ chờ em trở lại, em cho rằng, bất cứ khi nào em quay đầu lại, sẽ vẫn luôn thấy anh..."
Lâm Thư Ẩn giống như bị kích thích, hất tay nàng ta ra: "Tô Như, chuyện quá khứ thì còn nói làm gì? Lời nói khi đó, tôi không quên, cho nên mấy năm nay tôi không hề dây dưa, quấy rầy cô. Hiện tại tôi đã từ bỏ, cô cũng đã có cuộc sống của riêng mình."
Tô Như không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng kịch liệt như thế, ánh mắt bi thương nhìn hắn chằm chằm: "Anh là đang giận em phải không? Cho nên anh mới cùng người khác ở bên nhau để chọc giận em? Em thừa nhận khi đó là do em quá ngây thơ, không biết quý trọng anh, nhưng hiện tại em đã hiểu rõ, cho em một cơ hội khác nhé, được không?"
Lâm Thư Ẩn có chút đau đầu: "Thật xin lỗi, tôi cùng với Hứa Diệc Hàm ở bên nhau là vì yêu nhau, không có liên quan gì đến cô. Cho nên về sau đừng nói những lời như thế."
Đối với bệnh nhân, Lâm Thư Ẩn luôn luôn có kiên nhẫn, nhưng với nữ nhân, hắn luôn bó tay không có biện pháp, ngay lúc muốn rời đi, lại bị Tô Như giữ lại. Trong nháy mắt da thịt chạm vào nhau, khuôn mặt Tô Như tràn ngập nước mắt, thấp giọng khẩn cầu: "Đừng đi, đừng nhẫn tâm với em như thế. Em biết anh không phải là người như vậy, trước kia người anh thương nhất là em, mặc kệ em làm chuyện quá đáng như thế nào, anh vẫn chưa bao giờ thật sự giận em, cho nên anh tha thứ cho em thêm một lần nữa được không? Thư Ẩn, anh không nhớ rõ sao? Chúng ta đã cùng đi qua nhiều nơi, cùng nhau làm nhiều việc, đã từng ôm từng dắt tay nhau, em không tin rằng anh đã quên."
"..." Trong đầu hiện lên dòng hồi ức cũ. Mấy năm về trước, trước khi gặp được tiểu yêu, kí ức này đã bao lần hiện lên trong đầu hắn, nhưng mà hiện tại, Lâm Thư Ẩn đột nhiên phát hiện, bản thân đã không còn nghĩ tới Tô Như nữa. Nếu không phải đột nhiên nàng ta về nước rồi gọi điện thoại cho hắn, có lẽ hắn sẽ thật sự lặng yên mà quên nàng.
Ti6 Như thấy hắn ngẩn người, tưởng hắn đã bị lời nói chính mình làm cho rung động, trong lòng mừng thầm, lại không biết Lâm Thư Ẩn đột nhiên đi qua, sự cố chấp của Tô Như mấy năm qua, bất quá chỉ là không cam lòng, phá vỡ sự hoàn mỹ ban đầu. Bản thân tự cho là đã yêu rất sâu đậm, cuối cùng lại kết thúc trong yên tĩnh, bình đạm, đột nhiên có một ngày nhớ đến, chính mình rất lâu đã không còn nhớ đến người ấy.
Thân là bác sĩ tâm lý, hắn đã an ủi qua không biết bao nhiêu bệnh nhân, nhưng đối với vấn đề của bản thân, cuối cùng vẫn không thể tự giải quyết.
"Thư Ẩn... Chúng ta hãy bắt đầu lại lần nữa, em so với cô ấy hiểu biết anh nhiều hơn, cũng thích hợp với anh hơn." Tô Như không biết Lâm Thư Ẩn đang nghĩ cái gì, ngược lại cảm thấy bản thân đã thành công một nửa, tay nhân cơ hội này mà sờ lên đùi hắn, cố ý vô tình mà vuốt ve, càng ngày càng nhích về phía trước.
Lâm Thư Ẩn đang muốn nói chuyện, đột nhiên đôi mắt trừng lớn, thần sắc hoảng loạn, Tô Như quay đầu nhìn lại, trước mắt không phải là tiểu yêu thì còn là ai?
Lúc này, hắn như ngồi trên đống lửa, hơn nửa thân mình Tô Như đang dựa trên người hắn, một tay bám vào vai hắn, tay còn lại đặt trên đùi hắn, người ngoài nhìn đến, là một hình ảnh ái muội cỡ nào.
Ánh mắt ba người cứ thế giao nhau, trong không khí tựa hồ như có dòng điện bắn ra.
Tinh thần Lâm Thư Ẩn đại loạn, tiểu yêu chưa nói, Tô Như lại đột nhiên đứng lên đi đến bên cạnh nàng, trong mắt vừa hoảng loạn, xin lỗi: "Hứa tiểu thư, tôi cùng với Thư Ẩn chỉ là..." Dừng một hồi, giống như không thể tìm được từ thích hợp, khóe miệng toát ra sự chua xót, "Chúng tôi... Đã rất lâu không gặp nhau nên mới nói chuyện vài câu, xin cô đừng để ý."
Lâm Thư Ẩn cũng vội vàng giải thích: "Tiểu thỏ, không phải như em nghĩ đâu! Em đừng hiểu lầm, anh với cô ấy..."
Lời nói ra, cảm thấy thực không đáng tin, muốn tiếp tục, thế nhưng lại không biết phải nói gì cho tốt. Bởi vì chính mình thất thần, cho nên nhất thời không chú ý đến hành động ái muội giữa hai người? Thật không đáng tin. Đầu Lâm Thư Ẩn rối tung rối mù, mồ hôi túa ra không ngừng.
Hai người, một người làm bộ làm tịch, một cái miệng lưỡi vụng về, làm sao có thể qua mắt Hứa Diệc Hàm? Huống chi, cuộc nói chuyện vừa rồi, nàng cũng ở đó, từng lời từng chữ đều nghe đến rõ ràng rành mạch.
Đừng quên, nàng là yêu tinh nha.
Tu luyện khổ cực 500 năm, tiểu xảo vụng về của nhân loại, đây chỉ là trò vặt vãnh với nàng. Lâm Thư Ẩn và nàng quá quen thuộc lẫn nhau, cho nên vừa rồi hắn không phát hiện nàng đã thi triển pháp thuật yêu tinh.
Nữ nhân này muốn chơi trò khích bác ly gián như cũ, lừa gạt tiểu yêu là chuyện dễ dàng, nhưng còn Hứa Diệc Hàm? Ha ha.
Ba người giằng co dẫn đến sự chú ý của mọi người xung quanh, ánh mắt mọi người đổ dồn về chỗ này, trên mặt biểu tình như đang chờ mong được xem trò vui.
Đáng tiếc, bọn họ muốn nháo lớn hơn, nhưng nàng lại không muốn.
"Thư Ẩn ca ca, anh nói cái gì vậy? Vừa rồi đông quá em không thể nhìn thấy gì, bản thân lại ngủ quên, khi nào chúng ta về nhà a? Còn có vị Tô tiểu thư này, không liên quan nha, không có chuyện gì đâu, nói chuyện cùng với Thư Ẩn ca ca không có thu tiền nên cô cứ thoải mái nha." Ngây ngô chớp chớp mắt, tiếng nói của nàng không lớn không nhỏ nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
Các nam bạn học sôi nổi ngạc nhiên, làm sao có thể có một nữ nhân đơn thuần như thế? Hoàn toàn không ghen tuông khi thấy bạn trai mình nói chuyện với người yêu cũ, thật là ngây thơ đến hiếm thấy mà.
Còn các nữ bạn học, trong lòng một trận khinh thường, cười lạnh, ý tứ rõ ràng rất khinh bỉ kiểu người như Tô Như.
Tô Như cũng cảm thấy trên mặt như bị người ta tát một cái, nóng rát đau nhức. Tiện nhân này, quả thật là đặc biệt rất tâm cơ, nhìn như vô hại, nhưng thật sự rất khó giải quyết. Khó trách cô ta có thể làm Lâm Thư Ẩn thần điên đảo, thật không biết ả ta đã sử dụng biện pháp hạ lưu gì nữa?
Trong lòng Tô Như thầm hận, nhưng trên mặt lại cười nói: "Hứa tiểu thư thật hài hước."
"Em mệt mỏi a? Được, chúng ta về nhà." Lâm Thư Ẩn nghe tiểu yêu nói cái gì cũng không thấy, nghĩ đến bộ dáng mơ hồ thường ngày của nàng, cũng không phải là không có khả năng, trong lòng lập tức thả lỏng, chỉ cần nàng không hiểu lầm là ổn, hiện tại hắn chỉ muốn đưa nàng về nhà, ôm nàng yên ổn mà ngủ một giấc.
Lúc này, một nam nhân tóc húi cua ăn mặc quần áo màu vàng rực rỡ từ trong đám người bước ra, ngũ quan bình thường, dáng người thấp bé, mang theo chút thô tục, nhìn qua thật đáng khinh. Hắn nói: "Lâm ca, thật vất vả mọi người mới có dịp tụ tập, giờ anh rời đi, có phải hay không quá không nể mặt chúng tôi?"
Hắn đúng là người đứng ra tổ chức tiệc lần này, Đổng Diệu.
"Đêm nay chơi cũng đủ rồi, về sau có cơ hội lại gặp mọi người, hiện tại bạn gái tôi hơi mệt, tôi muốn đưa em ấy về nhà." Lâm Thư Ẩn nhàn nhạt đáp.
"Trọng sắc khinh bạn, không nể mặt nhau à? Tôi có thể đưa cô ta đến gian phòng kế bên khách sạn để nghỉ ngơi, chúng ta lại tiếp tục, mới vừa rồi chưa cùng anh uống rượu, hôm nay chúng ta không say không về." Đổng Diệu ngoài cười nhưng trong không cười đề nghị. Mọi người đều nghe ra trong giọng nói của hắn nồng đậm sự khiêu khích.
Lâm Thư Ẩn nhíu nhíu mi: "Thôi khỏi, ngày mai tôi còn phải đi làm."
"Anh là lão đại, nghỉ một ngày còn không được sao?" Đổng Diệu lại tiếp tục đâm chọt. Vốn dĩ Đổng Diệu rất không ưa Lâm Thư Ẩn, hơn nữa nhìn đến quan hệ của hắn ta và Tô Như, lại càng thêm không vừa mắt. Bây giờ, Tô Như muốn hắn hỗ trợ, tuy rằng mấy năm nay hắn đã chơi qua rất nhiều nữ nhân, tuy không muốn coi trọng nàng, nhưng cũng rất vui lòng giúp đỡ cô ta dẫm đạp Lâm Thư Ẩn dưới chân.
"Nào có được tự do như vậy, đều đã có hẹn với bệnh nhân cả rồi," Lâm Thư Ẩn cười cười, cầm lấy tay tiểu yêu, chuẩn bị chào tạm biệt.
Đổng Diệu căn bản bị làm lơ, nhìn thấy động tác của Lâm Thư Ẩn, tức khắc lạnh mặt, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: "Lâm Thư Ẩn, tao cho mày mặt mũi mày lại không cần, ở đây giả nhân giả nghĩa? Bạn gái này của mày, ha ha, nhan sắc, dáng người, đều rất ngon, chỉ là ——"
Tiếng nói của hắn ngày càng lớn, lúc này tất cả mọi người đã dừng việc ca hát nhảy múa lại, làm như cố ý mà vô tình chú ý đến động tĩnh bên này.
Sau đó, nghe thấy tiếng nói của Đổng Diệu, tất cả mọi người đều sợ ngây người: "Cô ta là người sao?"
Không khí xung quanh chợt ngưng đọng lại, môt mảnh tĩnh lặng bao trùm, năm chữ vừa rồi tựa như thiên lôi giáng xuống, quanh quẩn trong tai mọi người.
Đổng Diệu rất hưởng thụ cảm giác mọi người tập trung nghe hắn nói, trong lòng đắc ý, khinh miệt mà liếc mắt nhìn Lâm Thư Ẩn, ánh mắt lại thoáng đảo qua dáng người phập phồng quyến rũ của tiểu yêu, nói tiếp: "Cô ta chính là một con yêu quái! Mày, thân là một bắt yêu sư, thế nhưng lại cùng yêu quái ở bên nhau, còn mang ả ta tới tham dự buổi họp lớp, muốn hại chết chúng ta sao? Vốn dĩ tao muốn cùng mày nói nhỏ, khuyên giải vài câu, không nghĩ tới mày lại không biết điều như thế, có thể hay không mày đã bị ả ta mê hoặc!"
Lời này vừa nói ra, xung quanh tất cả ồ lên, các bạn học nữ nhát gan trong nháy mắt hét lớn rồi xông ra ngoài, tiếng nghị luận rì rầm xung quanh không ngớt.
Tất cả mọi người đều biết trên đời này có yêu quái, phần lớn cũng biết rằng yêu quái cũng sẽ có thể hóa hình thành người, sau đó sinh sống ở đô thị của con người, mọi người cũng nghe được về những mối quan hệ bất đồng giữa người và yêu, quan niệm khác biệt, dẫn đến thái độ cũng không ưa gì nhau —— không nói đến bắt yêu sư, người thường cũng như thế. Huống chi, mọi người ai cũng chưa từng gặp qua yêu quái chân chính.
Trong lúc nhất thời mọi ánh mắt đều tập trung trên người tiểu yêu, tất cả đều bao gồm ngạc nhiên, khủng hoảng, nghi ngờ, căm hận, chán ghét.