- Trang chủ
- Yêu Lại Từ Đầu
- Chương 10: Năm tháng bỏ rơi ai?
Tác giả: Minh Nguyệt Tha Hương Chiếu
Bánh bao ngoài cổng Tây do một cặp vợ chồng người ngoại tỉnh bán. Người chồng ngào bột, băm nhân,người vợ gói bánh . thực ra cũng chỉ là loại bánh bao bình thường thôi, so với bánh bao ở tiệm xung quanh thì cũng chẳng khác biệt là mấy . Nhưng không hiểu tự lúc nào mà sin h viên trường X lại khăng khăng khẳng định bánh bao ở đây ngon hơn hẳn những tiệm khác. Chẳng mấy chốc, tiệm này trở nên đắt khách, người mua xếp hàng chờ đợi từ sớm tới tối, đôi vợ chồng cũng gác lại những công việc khác, chỉ tập trung vào bán bánh bao.
Phương Nghiên và Giang Đào tìm một chỗ ngồi sát tường, ăn bánh bao cũng tương và dấm. vừa ăn, Phương Nghiên vừa tấm tắc khen:
- Bánh bao ở nhà này ngon quá đi mất.
Giang Đào ngẩng đầu nhìn cô, trêu bảo:
- Thích ăn đến thế cơ à, vậy em mau bái thầy học nghề đi.
Phương Nghiê không hề phật ý, chỉ cười khúc khích đáp lại
- Nhưng người ta là vợ chồng, làm gì có chuyện chỉ nhận một đệ tử, hay là anh cũng bái thầy với em đi.
- Thế cũng được, nhỡ đâu sau này anh thất nghiệp, không nuôi được em, thì chúng mình còn có nước mở tiệm bánh bao sống qua ngày.
Phương Nghiên lập tức gật đầu tán đồng, nuốt miếng bánh bao trong miệng, cô nói:
- ừ, anh gói bánh, em bán, hẳn sẽ buôn may bán đắt.
- em ấy à, lơ ma lơ mơ, để em bán bánh bao, dễ chừng còn đếm thiếu tiền, rồi làm ăn càng ngày càng thua thiệt, kẻo lỗ vốn ra.
Nghe Giang Đào chê bai, Phương Nghiên không hề cãi lại, chỉ bẽn lẽn cười xòa, bảo:
- em có anh là được rồi, mấy việc đó đâu đén lượt em lo
Nói rồi, cô liền khoác tay Giang Đào, rời tiệm.
Tối đến, trời nổi gió to hơn ban ngày, khách bộ hành thoăn thoắt bước chân, chỉ có đôi họ lững thững thả bước trên đường. bàn tay Giang Đào rộng dày mà ấm áp, gợi lên những ngọt ngào trong lòng Phương Nghiên. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Phương nghiên lại cất tiếng gọi:
- Giang Đào
Nghe tiếng cô gọi, Giang Đào bèn đứng lại, nhìn cô hỏi:
- Sao thế?
Phương Nghiên không nói không rằng, chỉ ngẩng đầu, nhoẻn cười nhìn anh. Bóng hoàng hôn giất đi khuôn mặt cô, chỉ đủ để thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt ấy, dường như trên người anh có sức hấp dẫn nào đó khiến cô không thể vùng thoát, mà cứ thế nhấn chìm cô trong đắm say.
Phương Nghiên kiễng chân lên , gắn nụ hôn lên môi anh. Những sợi tóc tơ trên đầu cô phe phẩy trên mặt Giang Đào, râm ran ngứa ngáy, chúng dịu dàng và vấn vương, dường như cái ngứa ngáy đã chạy thẳng vào tim. Nắng trời nhàn nhạt khoác lên người họ, bên tai là bài ca vi vu của gió.
Chốc sau Phương nghiên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh
Giang Đào cười trêu:
- Trời ạ, toàn mùi bánh bao thôi
Phương Nghiên siết chặt bàn tay thành nắm đấm, đánh nhẹ lên người anh:
- Đồ đáng ghét.
Lòng vừa thẹn vừa cuống,c ô quay người dợm bước đi. Chân chưa cất lên, đã bị Giang Đào kéo tuột vào trong lòng.
Gò má cô nóng ran, màu đỏ ửng của rang chiều mỹ lệ kiêu sa, chả rõ vì thẹn hay vì vui.
Bàn tay anh lướt chậm qua khuôn mặt đỏ bừng của cô, lòng như nhóm lên ngọn lửa , gợi những xao động trong anh dậy sóng cồn cào. Có thứ tình cảm nào đó rất khó diễn tả, khiến trái tim anh nhũn mềm. anh cúi xuống, nâng gương mặt cô lên, và hôn thật cuồng nhiệt , từ phớt nhẹ đến đậm sâu, bịn rịn vấn víu.
Thực ra, anh chưa hề nói với cô, trên người cô có thứ hương thơm ngát, len lỏi ngấm vào xương, vào máu thịt anh.
Còn về việc Trần Duyệt NHiên giới thiệu cô làm bạn gái Tô Nguyên Khải, Phương Nghiên không ngờ được rằng Tô Nguyên Khải lại coi là thật. Hôm sau, anh ta gọi điện tới, nói:
- Phương Nghiên , anh mời em bữa cơm được không/? Lần trước đã nói rồi, nếu có cơ hội gặp lại, anh sẽ trả em tập phác thảo.
- Xin lỗi anh Tô, hôm nay cửa hàng rất nhiều việc, có lẽ em không dành được thời gian để dùng bữa tối cùng anh.
ở đầu bên kia điện thoại, Tô Nguyên Khải không hề tỏ ra phật ý, anh ta nói không hề gì, rồi lại tiếp tục những câu chuyện vẩn vơ trên trời dưới đất, sau mới cúp máy. Chỉ không ngờ, buổi tối tan ca, Phương Nghiên vừa bước ra khỏi tòa nhà thương mại cô đang làm việc, thì gặp Tô Nguyên Khải chúm chím mỉm cười đứng chờ cô.
- Cứ tưởng em bận lắm, dễ chừng anh phải đợi tới mười giờ mới xong, không ngờ mặt trời chưa xuống núi mà em đã xong việc rồi.
Nghe anh ta nói mà Phương Nghiên thấy xấu hổ quá, ánh mắt nhìn anh ta đầy bối rối, miệng không thốt nên lời. Tô Nguyên Khải thấy điệu bộ cô hơi lúng túng, bèn phá lên cười, đon đả nói:
- Anh đùa thôi, em đừng tỏ ra khó xử như thế chứ? Làm thế là tổn hại tới phong độ của anh đấy .
Dứt lời, Tô Nguyên Khải liền mở cửa xe, khom mình, cánh tay vươn vào trong xe, nói:
- Nào xin mời cô Phương.
Trông điệu bộ anh ta, Phương Nghiên không nén được cười. cô lừng khừng trong giây lát rồi leo lên xe anh ta. Tô Nguyên Khải đứng đó trông Phương Nghiên ngồi vào xe mình, khóe môi bất giác khoe nụ cười, đoạn quay người ngồi vào vị trí ghế lái, khởi động xe và lao vút đi.
Họ ăn tối tại một nhà hàng hạng sang, sảnh rộng thênh thang, nguy nga tráng lệ, đèn thủy tinh trên vòm phản chiếu lung linh. Tường ngoài hành lang được tạo hình thành dòng nước, gấm đỏ bên trong khoan thai chao qua chao lại. Nơi này đối với Phương Nghiên mà nói đã có phần xa lạ, mất rồi. Còn đối với Tô Nguyên Khải laiaj vô cùng thân thuộc. Anh ta dặn dò quản lí mấy câu rồi ngồi xuống một bàn sát cửa sổ. Nhân viên phục vụ lập tức rót nước mời hai người, đoạn lịch lãm nói:
- Thưa anh Tô, bây giờ anh gọi món chứ ạ?
Nghe phục vụ hỏi, Tô Nguyên Khải mới hỏi Phương Nghiên:
- Em muốn ngồi một lát hay gọi món luôn?
- Gọi món trước anh ạ
Nói rồi cô bèn quay sang người phục vụ:
- Cứ để anh Tô gọi món đi, ở đây anh ấy thông thạo hơn tôi.
Người phục vụ vâng dạ, rồi trao quyển thực đơn cho Tô Nguyên Khải. anh ta liếc nhìn Phương Nghiên rồi cười mà không nói, chỉ tập trung gọi món ăn.
Đợi người phục vụ đi xa, Phương Nghiên mới ngẩng lên, nhìn Tô Nguyên Khải , nói:
- Anh Tô ạ, tập vẽ mà anh cầm thực ra cũng không có gì quan trọng với em đâu, anh đừng bận tâm, mất rồi thì thôi. Nhưng em vẫn phải cảm ơn anh đã giúp em lần đó, mong anh để em mời anh bữa cơm này.
Có lẽ Tô Nguyên Khải không thể ngờ rằng cô sẽ nói như vậy. nghe xong, anh thoáng bỡ ngỡ, nhìn Phương nghiên hồi lâu, nụ cười dần lan rộng trên khóe môi. Anh ngả người ra lưng ghế, nhìn Phương Nghiên nửa đùa nửa thật, từ tốn noi:
- Phương Nghiên, em muốn rũ sạch quan hệ với anh thật ư? Anh khiến em ghét đến vậy à? Hay em muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh?
Nghe Tô Nguyên Khải nói mà Phương Nghiên sững sờ trong giây lát. Nhưng đáp lại ánh mắt của anh ta, Phương Nghiên không hề nao núng, cô nói:
- Anh hiểu thế nào cũng được. em và anh là hai người có hoàn cành khác nhau,em nghĩ sau này cũng không nhất thiết phải gặp nhau thêm nữa.
Tô Nguyên Khải cười phá lên trước điệu bộ nghiêm túc của Phương Nghiên:
- Anh đùa thôi, em đừng giận. trong chuyện yêu đường , anh cũng là người từng trải, thật giả chí ít anh cũng tách bạch rõ ràng. Nhưng mà, Phương Nghiên , em chi r có thể nhượng bộ, chứ sao có thể cấm anh theo đuổi em, thích em, em thấy đúng không?
Tính khí ngang tàn của Tô Nguyên Khải khiến cô nhức đầu buốt óc, song cũng chỉ biết bó tay nhìn anh ta, thật không nói nổi nên lời. thấy vẻ mặt của cô bối rối, Tô Nguyên Khải lại mừng ra mặt, liền gắp đồ ăn cho cô và bảo:
- Được rồi, vấn đề này tạm gác lại đã, mai mốt có thời gian chúng mình sẽ từ từ thảo luận. bây giờ phải ăn cơm đã. ở đây nấu nướng khá ổn, em thử xem.
Phương Nghiên hết cách , đành nhẫn nại ăn cho xong bữa cơm. Tô Nguyên Khải tranh thủ trả tiền với cô, thanh toán xong định ra về, không ngờ lại chạm mặt Trần Duyệt Nhiên và Giang Đào. Mà Trần Duyệt Nhiên là người nhìn thấy họ đầu tiên từ xa đã réo gọi đầy phấn khích:
- Nguyên Khải.
Vừa gọi , cô vừa kéo Giang Đào lại gần. quay ra mới thấy Phương Nghiên, nghe trong giọng điệu , cô nàng có vẻ nửa king ngạc nửa thích thú:
- Sao rồi chị, em đã bảo ông anh họ em tuyệt vời lắm mà, nhưng mà lão này chúa đời được đằng chân lân đằng đầu, chị đừng khách sáo với lão.
Tô Nguyên Khải không màng biện minh trước những lời nói của Trần duyệt Nhiên, Phương Nghiên cũng không tiện giải thích, cô đành đứng đó, lúng túng cười trừ. Mắt không khỏi liếc nhìn Giang Đào, không ngờ bốn mắt gặp nhau. Ánh mắt anh không nói lên điều gì, cường như ra chiều không thiết bận tâm, mà lại có vẻ bất cần. ánh nhìn dửng dưng quét qua gương mặt cô và Tô Nguyên Khải
Trái ngược với Giang Đào, Tô Nguyên Khải nhìn anh và bảo :
- Người bận rộng như anh mà hôm nay cũng có thời gian đi ăn cơm cơ à.
Giang Đào nhếch môi cười, ôm vai Trần Duyệt Nhiên , bảo:
- Bận mấy cũng không dám quấy quá với bà nhà, cô ấy hạ lệnh một tiếng là tôi chỉ có thể răm rắp theo sau hầu hạ.
Câu nói của anh khiến mấy người rộ lên cười. còn Phương Nghiên lại có cảm giác ánh đèn trong phòng làm cô choáng váng, nóng đến phát sốt. Cô đứng đó, khó xử nhìn ba người bọn họ, thực lòng chỉ muốn tháo chạy, thế mà chẳng thể nào thoát được.
Ba người nói chuyện một lúc, sau đó Tô Nguyên Khải mới đưa Phương Nghiên ra về. trần Duyệt Nhiên đánh mắt theo dõi theo Tô Nguyên Khải và Phương Nghiên đi xa, mới quay sang hỏi Giang Đào:
- Hai người họ nhìn xứng đôi quá nhỉ, anh có thấy thế không?
Giang Đao chỉ cười trừ mà không đáp, sau rồi quay gót vào nhà hàng, Trần Duyệt Nhiên vô tư nối gót theo sau, miệng vẫn liến thoắng:
- Em thấy phen này Nguyên Khải nghiêm túc thật rồi. anh để ý ánh mắt anh ấy nhìn Phương Nghiên mà xem, cứ gọi là tóe điện
Rồi cô lại trách móc Giang Đào:
- Anh chả bao giờ nhìn em như thế.
Giang Đào không nói gì, tìm được bàn liền ngồi xuống. Lúc xem thực đơn anh không khỏi ngơ ngẩn. Trần Duyệt Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh, phật ý nhắc:
- Giang Đào, anh sao thế, sao chưa gọi món đi.
Nghe tiếng cô, Giang Đào mới như choàng tỉnh, anh cười trừ áy náy, sau đó mới chọn món gọi.
Chia tay Tô Nguyên Khải , một mình Phương Nghiên thong thả bách bộ trên đường. nhớ lại tình cảnh hồi gặp Giang Đào, lòng chua xót khôn xiết, nhưng cũng có cảm giác bất lực khó tả. giờ quả thật đã thành hoài niệm rồi.
Vào lúc suy nghĩ miên man, chuông điện thoại bỗng reo lên, Phương Nghiên còn mải thơ thẩn, không kịp để ý. Vậy mà tiếng chuông cứ réo rắt , tưởng như muốn cô phải nhấc máy kì được mới thôi. Tiếng nhạc trầm bổng hồi lâu, Phương Nghiên mới sực nhận ra, điện thoại mình đổ chuông bấy giờ. Cô luýnh quýnh nhận điện thoại từ túi ra , không để ý xem là ai, đã vội vội vàng vàng bắt máy.
Không để cô kịp lên tiếng, giọng điệu giễu cợt và lạnh lùng từ đầu giây bên kia đã rót vào tai:
- Tôi làm phiền em à? Điện thoại mà cũng không thèm nghe cơ đấy?
Không ngờ người gọi lại là Giang Đào, Phương Nghiên đâm bàng hoàng, nắm chặt điện thoại , môi mấp máy, song không thể thốt ra thành lời.
- Sao thế. Có niềm vui mới rồi thì không thèm bắt chuyện với tình cũ à?
Phương Nghiên siết chặt điện thoại, lặng nghe nhịp thở đều đặn từ đầu dây bên kia, dường như cô có thể vẽ ra ánh mắt mỉa mai của anh trong đầu. cô bặm môi nói:
- Tôi và anh thì còn gì để nói với nhau nữa?
- Không à? Nguyên Khải là anh họ của Duyệt Nhiên, đúng là có duyên mới sống chung một nhà. Chẳng ngờ em và tôi không nên đuyên vợ chồng thì nay lại nên duyên an hem họ. nguyên Khải biết mối quan hệ giữa em và tôi chứ?
- Anh sợ Tô Nguyên Khải biết rồi thì sẽ ảnh hưởng tới anh và Trần Duyệt Nhiên à? Anh cứ yên tâm, kể cả Trần Duyệt Nhiên biết, thì cũng chỉ khiến cô ấy thêm yêu chiều anh thêm mà thôi.
Phương Nghiên vốn đinh ninh những lời mình nói sẽ khiến Giang Đào tức tối, nào ngờ anh không hề nhùng ngằng thêm nữa, mà chỉ nói ngắn gọn;
- Em đang ở đâu? Tôi có chuyện muốn noi.
Rất nhanh Giang Đào đã xuất hiện, nhưng nhác thấy Phương Nghiên, bước chân anh chậm lại, lững thững tiến về phía cô, Phương Nghiên quay lại mới nhìn thấy anh. Chín năm ròng rã đã lấy đi vẻ thanh tân nơi anh, chàng trai phới phới sức sống năm nào đã lột xác, biến thành người đàn ông khí phách hiên ngang như ngày hôm nay. Quả thực, đây là lần đầu tiên kê từ khi gặp lại nhau, Phương Nghiên mới có cơ hội được nhìn anh thật lâu. Dưới ánh đèn soi tỏ, chỉ đủ để thấy những đường viền sắc nét trên khuôn mặt điển trai của anh, ánh mắt anh nhìn cô, vầng trán hiện lên những xúc cảm phức tạp đan xen. Đôi con ngươi trong veo, đen láy phản chiếu bóng hình cô, lúc này đây đang trông về phía cô, ánh nhìn ấy như muốn chạm vào trái tim.
Mất một lúc lâu sau, Giang Đào mới mở lời:
- Sao em lại bán quần áo ở trung tâm thương mại? cha em đâu?
Nghe anh hỏi, thâm tâm cô bỗng trào dân g một cảm giác bi thương khó kìm ném, những dòng cay đắng xộc lên mắt, chực rớt thành lệ, Phương Nghiên hơi ngẩng đầu, cố xua đi nững giọt nước mắt xuôi xuống, lúc lâu mới nói:
- Ba tôi mất rồi.
Nhận được câu trả lời của cô, Giang Đào thoáng kinh ngạc, anh ngẩng đầu nhìn cô, rồi hỏi như thể không hề tin vào điều đó.
- Mất rồi?
Lòng anh bàng hoàng tột độ, nhớ năm xưa cha cô phương phi hồng hào , ánh mắt sắc xảo, khí thế dũng mãnh, sao mà đã qua đời rồi? vậy là anh đã tỏ tường hoàn cảnh hiện tại của Phương Nghiên.
- Vậy sao em không tìm một công việc tử tế nào đó? Mà lại đi bán quần áo ở trung tâm thương mại?
- Tôi không cho rằng bán quần áo ở trung tâm thương mại là việc gì đó xấu xa. Tự tôi nuôi bản thân mình, qua công việc đó, tôi cũng rõ được đạo lí làm người.
- Vậy à? Vỡ được những đạp lí gì rồi? tưởng quen được nguwoif như Tô Nguyên Khải là có thể trở về cuộc sống trước kia à?
Từ giọng điệu cho tới ánh mắt anh đều toát lên vẻ khiêu khích, chừng như chế giễu.
Phương Nghiên vừa thẹn vừa bực trong bụng, nhưng bao điều chất chứa trong lòng lại không một lời được thốt ra. Cô nhìn Giang Đào , rồi ngoảnh mặt bỏ đi, để anh đứng đó.
Không ngờ Giang Đào lại đuổi theo , giữ tay cô , nói:
- Sao em không cân nhắc tôi đây này. Bây giờ tôi cũng là người có tiền, vả chăng, tôi từng yêu em say đắm. với em mà nói, chắc dễ ứng phó hơn Tô Nguyên Khải
Cuối cùng thì lệ trong mắt cũng ứa ra, cô ngẩng đầu nhìn Giang Đào , trong đôi mắt có nỗi sầu tư thăm thẳm.
- Sao anh lại trở nên như thế này?
- Trở nên như thế này?
Giang Đào bật tiếng hừ, bở môi nhếch lên cười lạnh lùng, dửng dưng đáp:
- Kể từ lúc bị em đa,s tôi mới trở nên như ngày hôm nay.
Dứt lời bất thình lình anh kéo Phương Nghiên lao vào lòng mình, cúi đầu gắn nụ hôn lên môi cô. Phương Nghiên vùng vẫy đẩy anh ra, Giang Đào lại như hóa rồ, cô càng chống cự, anh càng mạnh bạo. bờ môi cô vẫn ngọt lịm ngát hương như thở nào, khiến anh mê đắm ngất ngây. Hồi lâu, cuối cùng Phương Nghiên mắm môi mắm lợi đẩy anh ra, cái thẹn lẫn cái bực trong bụng như chạm ngưỡng. Cô dùng hết sức bình tĩnh giáng cho Giang Đào một cái bạt tai rồi quay phắt người, chạy thật nhanh.
Giang Đào đứng chôn chân tại chỗ. Bắt gặp khuôn mặt rưng rung nước mắt của cô, anh bỗng hoang mang, song còn hàm chứ một nỗi hận thù dai dẳng. chúng như sợi dây thít chặt lấy trái tim anh, khiến anh ngột ngạt khó thở. Thoáng chốc biết bao cảm xúc căng đầy con tim, dõi theo bóng lưng cô mà anh không biết là đau hay là xót, là giận hay hận.
Phương nghiên rảo gót trên đường, nghe bốn bề nổi gió, táp vào người buốt giá, người khẽ run rẩy, nhưng bước chân vẫn thoăn thoắt như thể tháo chạy. Chỉ hiềm, dù cô cố gắng đến mấy, có chạy nhanh cỡ nào, thì dường như cô vẫn không cách nào thoát khỏi thế giới của anh. Cuộc gặp gỡ với Giang đào hiện lên trong tâm trí cô. Nỗi nhục nhã không cách nào kìm nén, ào ào ập đến. Lệ dâng khóe mi, cứ lau để càng thêm nhiều, dường như có lau cũng chả bao giờ cạn khô. Nước mắt như những hạt châu đứt dây. Tí tách buông rơi, lòng đau khôn tả, nhóm lên nỗi tuyệt vọng não nề.