- Trang chủ
- Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
- Chương 62: Ế–
Tác giả: Phù Hoa
Liêu Đình Nhạn hậu tri hậu giác phát hiện mình bị thổ lộ.
nói cái gì “Nàng là như thế này, ta cũng là như vậy”, rõ ràng nên trái lại, ý tứ của hắn phải là “Bởi vì ta như vậy, cho nên nàng như thế”. thật đúng là một đại lão tràn ra tự tin.
Nhưng mà, bạn trai nhà người khác nói lời âu yếm đều liếc mắt đưa tình, hắn thì không, hắn giống như thuận miệng nói, thái độ thực không đoan chính.
Hơn nữa nói xong, cũng không đợi nàng phản ứng, liền buông tay nàng ra, lập tức đi bới đống đồ vật nàng đổ ra kia.
Người bạn giới tính nam duy nhất của ta? Ngươi còn không cho ta một chút thời gian đáp lại sao? —— tuy rằng nàng còn chưa nghĩ rõ nên nói cái gì, nhưng cũng không thể đến cơ hội mở miệng cũng cướp đoạt của nàng?
Tư Mã Tiêu gõ gõ lên mặt gương phát sóng trực tiếp, linh khí kích hoạt nó hơn mười năm không được mở ra. Cái sản phẩm này chất lượng vẫn thực không tồi, nhanh chóng khởi động máy, hơn nữa hiển lộ ra hình ảnh.
Tiên cảnh non xanh nước biếc, một đám động vật màu trắng đang uống nước bên hồ nước màu xanh lam. Liêu Đình Nhạn nháy mắt có hứng thú, thò lại gần xem.
Tư Mã Tiêu đưa gương cho nàng, “Lúc trước làm cho nàng, nàng gọi nó là ‘gương phát sóng trực tiếp’ gì đó.”
Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, trước kia cuộc sống gia đình của ta xem ra còn rất tuyệt đó, làm ra cả phát sóng trực tiếp. Nàng nhìn trong chốc lát, vô ý thức vảy một cái, màn ảnh liền chuyển biến, hình ảnh bỗng nhiên biến thành một mảnh đất khô cằn, trên nền đất cháy đen cắm một cây cột dài màu đen, mỗi cây tùy ý cắm nghiêng ngả trên mặt đất đều treo một hai cái đầu.
Bị gió thổi mưa xối ngày ngày, đầu người hiển lộ ra một loại tà khí quỷ dị, cái bãi tha ma to lớn này đột nhiên xuất hiện tương phản quá lớn với màn tiên cảnh trước đó, Liêu Đình Nhạn thiếu chút nữa đem ném văng gương ra.
Tư Mã Tiêu duỗi tay nhẹ nhàng vung một cái, thực bình tĩnh thay đổi hình ảnh khác, miệng tùy ý nói: “Lúc trước chọn mấy chỗ, hiện giờ đã bị huỷ hoại không ít, không có gì đẹp, lần sau đổi mấy chỗ khác cho nàng.”
Hình ảnh tiếp theo là một mảnh phế tích đầy đình đài lầu các bị tàn phá, cỏ hoang mọc thành cụm, chỉ có từ những bích hoạ tinh tế còn lại, cùng với quy mô mơ hồ thật lớn, có thể nhìn ra một chút trước đây nơi này thật vĩ đại.
Tư Mã Tiêu nhìn, “A, hình như là chỗ nào đó ở Canh Thần Tiên Phủ, đã rách nát thành như vậy.”
Liêu Đình Nhạn nhớ tới lúc trước mình ở phố phường nghe được tin tức, ma chủ Tư Mã Tiêu này đời trước là sư tổ Từ Tàng Đạo Quân của đệ nhất tiên phủ Tu Chân giới.
Đều nói hắn bởi vì tu luyện không đúng mà nhập ma, cho nên tâm tính đại biến, tàn sát không ít tu sĩ Canh Thần Tiên Phủ, còn hủy diệt linh mạch ngầm của Canh Thần Tiên Phủ, biến một nhân gian tiên cảnh linh khí tràn đầy thành cánh đồng hoang vu cháy đen không có một ngọn cỏ.
Nghe nói trong phạm vi trăm dặm trung tâm Canh Thần Tiên Phủ ngày xưa, hiện giờ cũng không ai dám đặt chân, mà tiên phủ to như vậy đã nhanh chóng suy sụp xuống, nhưng thật ra đút no toàn bộ tu sĩ môn phái còn lại trong Tu Chân giới.
Mấy năm nay nghe nói Tu Chân giới bên kia có thể nói là toàn bộ môn phái cuồng hoan, nơi nơi một mảnh hải dương sung sướng, mỗi môn phái đều hoặc nhiều hoặc ít được chỗ tốt, mấy môn phái tu tiên rất có thể đã cướp đoạt từ Canh Thần Tiên Phủ không biết bao nhiêu tài nguyên bảo bối, có thể nói một sớm phất nhanh. Hy sinh một Canh Thần Tiên Phủ, hạnh phúc ngàn vạn nhà.
Bởi vì việc này quá lớn, nên Ma Vực cách xa Tu Chân giới như vậy cũng truyền lưu cực rộng các tin tức liên quan, Liêu Đình Nhạn trước kia làm việc ở Yên Chi đài, không ít lần nghe người ta nói bát quái về chuyện này, cái gì cũng có.
Cái gì Canh Thần Tiên Phủ chất đầy thi thể a, chim ăn xác xoay quanh nhiều năm không tan, như cái vòng u ám trong không trung, so với Ma Vực còn giống Ma Vực hơn. Cái gì tòa thành cực lớn của Canh Thần Tiên Phủ hiện giờ đều bị nổ tan tành, bao nhiêu cung điện hoa mỹ đều biến thành tro tàn.
Lúc trước Liêu Đình Nhạn còn cảm thấy những người này bát quái miêu tả quá khoa trương, hiện tại xem ra…… một chút cũng không khoa trương. Chỉ tùy ý lướt qua, nàng nhìn mấy cái hình ảnh linh tinh đã cảm thấy lông tơ sau cổ dựng thẳng lên.
Mấy ngày này mỗi lần nàng thông qua ở chung bình thường cảm thấy Tư Mã đại lão là con mèo vô hại, hắn sẽ đột nhiên hiển lộ ra một mặt hung ác, biến thành thiên nhãn thần hổ, đôi mắt lập lòe biến thành cây súng laser.
Liêu Đình Nhạn ở trong lòng tưởng tượng ra Tư Mã Tiêu giống máy bay ném bom oanh tạc hoàng cung, lại liếc mắt nhìn Tư Mã Tiêu bên cạnh một cái.
Tư Mã Tiêu giống như không chú ý tới động tác nhỏ của nàng, không nhanh không chậm, ngón tay tùy ý cắt vài cái ở trên mặt kính, Liêu Đình Nhạn liền nhìn một vài cảnh đổ nát thê lương, sau đó nghe đầu sỏ gây tội làm ra hết thảy này ở phía sau không mặn không nhạt nói: “Xem ra mấy năm nay Canh Thần Tiên Phủ xác thật là suy tàn, bên ngoài tòa đại thành này cũng hoang vắng đến mức này…… Ồ, nơi này treo Xích Thủy Uyên kỳ, ngược lại phát triển không tồi.”
“Nơi này vốn là một nhà nhạc phường để xem ca vũ, mỗi ngày đều có các đoàn hát khác nhau ca vũ tấu nhạc, hiện giờ nhìn qua đã thay đổi nghề nghiệp, đổi thành khách điếm…… Ta nhìn xem, đây là đánh dấu Bạch Đế Sơn.”
“Nơi này nhưng thật ra vẫn còn.”
Trong hình ngừng ở một cái phòng bếp lớn bận rộn.
Máy bay ném bom trong óc Liêu Đình Nhạn ngừng trong chốc lát, nàng ôm gương phát sóng trực tiếp nhìn một hồi, yên lặng hít hít nước miếng.
Phòng bếp lớn tràn ngập hương vị thực thân dân, cũng làm người ta rất muốn ăn, thịt quấy tương mới từ lồng hấp bên trên chưng ra, thịt đỏ tương nùng; khối thịt nào đó đang nướng kêu xèo xèo, bị xé thành sợi, rắc lên bột gia vị không biết tên, tiểu tử bưng thức ăn bên cạnh ngửi ngửi mùi vị, hung hăng nuốt nước miếng. Còn có canh ngọt trong trẻo điểm xuyết màu đỏ, bánh mỳ mềm mại vân vân, vô số đồ ăn, chỉ nhìn là biết rất ngon.
Liêu Đình Nhạn: “……” thức ăn Ma Vực là thật sự không so nổi với Tu Chân giới.
Nàng đang cảm thán, ánh mắt lại bị Tư Mã Tiêu bên cạnh hấp dẫn. hắn hình như không có hứng thú với phòng bếp khí thế ngất trời và mỹ thực, từ một đống tạp vật lại khều ra người nhỏ đánh số 1, 2, 3.
hắn búng trán người gỗ một chút, ba người tí hon rơi xuống đất lớn lên, cánh tay tròn tròn, cái chân tròn tròn cùng cái đầu tròn to. Ba tiểu gia hỏa một đứa hắc hưu hắc hưu nhặt được cây búa nhỏ đấm lưng, vòng tới vòng lui ở dưới chân Liêu Đình Nhạn. một đứa ngồi ngay tại chỗ ở bên chân Tư Mã Tiêu, ngửa đầu, dùng biểu tình là icon trào phùng trên mặt nhìn hai bọn họ.
một đứa khác gương mặt tươi cười nhìn tả hữu, tìm được một mâm hạt dưa còn chưa bóc của Liêu Đình Nhạn, nhét vào trước mặt người nhỏ mặt trào phúng, người nhỏ trào phúng lập tức bắt đầu bóc hạt dưa.
Người nhỏ gương mặt tươi cười đi sang một bên bắt đầu sửa sang lại một đống lộn xộn Liêu Đình Nhạn bới ra đó, có cái gì lăn đến bên chân Tư Mã Tiêu, nó còn thò lại gần lôi kéo góc áo Tư Mã Tiêu, nhặt cái bình dược bạch ngọc về đặt lại tử tế.
Tư Mã Tiêu tựa hồ cảm thấy người nhỏ trào phúng ở bên chân mình lột hạt dưa có chút vướng bận, dùng mũi chân nhẹ nhàng đá đá nó, biểu đạt ý tứ “đi chỗ khác bóc”.
Liêu Đình Nhạn chỉ chỉ ba cái người nhỏ, có chút suy đoán: “Đây là ta tạo ra……”
Tư Mã Tiêu chỉ hai cái trong đó, “Nàng tạo.” Lại chỉ cái bên chân kia, “Ta tạo.”
À, nguyên lai đôi ta trước kia còn cùng nhau tạo người đó.
Liêu Đình Nhạn nhìn một màn này, mạc danh cảm thấy nhiều năm như vậy, mình giống như một tra nam vứt bỏ thê tử.
“Ký ức trước kia, ta còn có thể nhớ ra sao?” Liêu Đình Nhạn do dự hỏi. Dựa theo quy tắc mất trí nhớ bình thường đều sẽ nhớ ra, là sau khi đập đầu hoặc trải qua một khắc sinh tử. Dù sao hoặc sớm hoặc muộn đều sẽ nhớ ra, nếu không cốt truyện sẽ không sảng khoái.
Tư Mã Tiêu khảy tạp vật một lần, “Có thể nhớ ra hay không đều không sao, không phải một quãng thời gian rất dài, cũng không có chuyện gì thật khẩn yếu cần nàng nhớ rõ.”
thật bá, ngươi nói là được. Liêu Đình Nhạn có chút thả lỏng, nếu đại lão Tư Mã Tiêu rất chờ mong nàng khôi phục ký ức, cảm giác áp lực sẽ rất lớn.
Xã súc hiện đại, rất nhiều người không thể chịu nổi người khác chờ mong, đặc biệt mệt tâm, vẫn thuận theo tự nhiên thì tốt rồi.
Liêu Đình Nhạn tự giác mình không thể bởi vì không nhớ rõ liền mặc quần vào là không nhận người, vẫn phải phụ trách, cho nên nàng thử hỏi: “Chúng ta đây trước kia ở chung như thế nào?” Cũng cần tham khảo một chút.
Tư Mã Tiêu ừ một tiếng, “Cứ như vậy.”
Liêu Đình Nhạn: “Cứ như vậy?”
Tư Mã Tiêu: “Cứ như vậy.”
Liêu Đình Nhạn tuy rằng biểu tình thực đứng đắn, nhưng trong não đã xuất hiện đồ vật không quá đứng đắn, nàng thanh thanh giọng nói, “Ta đây hỏi một chút, chúng ta, có cái kia hay không?”
đã biết nàng nói cái kia là cái gì, Tư Mã Tiêu ngồi xuống cái giường bên cạnh, cố ý lười biếng hỏi: “Cái nào?”
Liêu Đình Nhạn: “Chính là…… cái kia, hành vi trước kết hôn?”
Tư Mã Tiêu dựa vào trên giường, chớp chớp mắt, “Có a.”
Liêu Đình Nhạn: “Ế ——” không được, trong đầu bắt đầu có hình ảnh.
Tư Mã Tiêu: “Còn làm rất nhiều.”
Liêu Đình Nhạn: “Ế ——” hình ảnh trong đầu không khống chế được, bắt đầu hướng tới cần phải đánh mã.
Tư Mã Tiêu: “Tri kỷ song tu cùng nhau.”
Liêu Đình Nhạn: “Ế ——” hình ảnh có vẻ không thể tưởng tượng được cho nên lung lay sắp đổ.
Tư Mã Tiêu: “hiện giờ nàng đã trở lại, vậy nên giống như trước đây.” hắn tê liệt ngã xuống giường, một đầu tóc đen như nước chảy ở bên gối, làm cái tư thế ‘nàng hiểu thì nhanh làm giống như trước đi’.
Liêu Đình Nhạn lớn tiếng hút khí: “Ế ——” hình ảnh biến thành hình ảnh bị dấu chấm than che chắn.
Tư Mã Tiêu nhịn không được, nghiêng nghiêng mặt, cười rộ lên, cười đến cả người run rẩy, ngực chấn động. hắn không có hình tượng nằm loạn ở đó, tay áo và trường bào rũ trên mặt đất, một chân nâng lên đặt ở trên giường, một chân đạp lên mặt đất, gập ngón tay chống ở giữa trán.
Cái cổ kia, xương quai xanh kia, sườn mặt kia, thân hình thon dài kia, làm người ta mạc danh có loại xúc động muốn nhào lên lăn thành một đoàn cùng hắn.
“Tới a.” Tư Mã Tiêu cười đủ rồi, ngóng nhìn nàng, “Vừa vặn củng cố một chút tu vi Luyện Hư kỳ cho nàng.”
Liêu Đình Nhạn: “Song tu?”
Tư Mã Tiêu chỉ cười, nhìn nàng.
Liêu Đình Nhạn: “Ngươi trước chờ đã.”
Nàng ở trong không gian của mình lật một lát, muốn tìm xem có loại rượu nào có thể tráng lá gan hay không, tìm nửa ngày mới từ trong một góc tìm ra một cái bình, mở hồng bao, thử múc một muỗng ra uống. Vừa cay lại khó uống, xác thật là rượu không sai, nàng lại uống hai muỗng, thấy Tư Mã Tiêu vẫn luôn kỳ quái mà nhìn mình, nàng thử hỏi: “Ngươi cũng muốn?”
Tư Mã Tiêu nhìn cái bình rượu, “không, ta không cần tráng…… dương.” Ngữ khí đặc biệt kỳ quái, mới vừa nói xong liền cười ha hả, giống như rốt cuộc nhịn không được.
Liêu Đình Nhạn nghĩ đến cái gì, lật lật đáy vò rượu, sau đó nàng nhìn đồ vật vừa lấy ra mà cứng đờ lại.
không phải, trước kia vì sao nàng lại giữ rượu tráng dương a, đồ chơi này không phải cho nam nhân uống sao? Ánh mắt không khỏi nhìn về phía bộ vị nào đó của Tư Mã Tiêu.
Gió lốc trong não thổi điên cuống —— nhân sĩ tu tiên cũng có loại bệnh kín này? không tốt, có phải ta đã biết bí mật gì không nên biết hay không?
Tư Mã Tiêu chậm rãi không cười, mặt hắn vô biểu tình đối diện với nàng.
Liêu Đình Nhạn: “Ta cảm thấy đây nhất định là hiểu lầm!”
Kỳ thật đúng là hiểu lầm, lúc trước cái gì nàng cũng lấy một chút, vò rượu này chính là trước kia mua một đống lớn rượu trái cây mới được chưởng quầy đưa cho, kết quả cuối cùng rượu trái cây chua chua ngọt ngọt uống hết rồi, chỉ thừa một vò này, nàng phát hiện đây là thứ gì thì ném vào trong một góc, dù sao cũng không dùng được.
Nhưng giờ ai còn quản có phải hiểu lầm hay không, làm tình lữ là phải có chút hiểu lầm.
Tư Mã Tiêu ngồi dậy, làm bộ muốn đứng lên.
Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này, phản ứng tuyệt đối là lui ra sau hoặc là chạy nhanh đi, Liêu Đình Nhạn thì không, nàng sửa lại vẻ tản mạn xưa nay, nhanh chóng tiến lên, đè Tư Mã Tiêu lại, ấn hắn trở về, “Bình tĩnh, không cần xúc động!” Còn cái khó ló cái khôn dán cho hắn cái thanh tâm phù ở trên ót.
Lúc làm như vậy, Liêu Đình Nhạn còn cảm giác có vẻ giống như đã từng xảy ra, phảng phất chính mình đã từng trải qua như vậy.
Tư Mã Tiêu cười lạnh một phen kéo thanh tâm phù trên đầu xuống.
……
một giấc ngủ dậy, Liêu Đình Nhạn thấy ngoài cửa sổ là mảng lớn bóng trúc cùng với một mảnh lá phong màu đỏ.
Ngoài cấm cung Đông thành có trúc và lá phong sao? Hình như không có, hẳn là một mảnh màu trắng mới đúng.
Liêu Đình Nhạn sợ hãi cả kinh, từ trên giường ngồi dậy. Nàng hoài nghi mình mệt nhọc quá độ xuất hiện ảo giác, tập trung nhìn mới phát hiện không phải, trước mắt căn phòng phong nhã này không phải ở cấm cung Đông thành.
trên người nàng mặc một cái áo lụa đơn bạc, nhẹ như không có gì, giống dòng nước dán lên da thịt, nàng đạp lên sàn nhà, đi đến trước tấm vách gỗ điêu khắc kê trên đất, thấy bên ngoài lục trúc hồng phong, trời xanh mây trắng, còn có yên thủy mông lung, núi xa thanh đại, dưới chân một mảnh hồ nước thanh triệt.
Chỗ nào a? Nàng lấy gương ra soi mặt.
Vẫn là gương mặt kia, nhưng trên cổ thêm cái dấu răng.
Nàng cúi người dựa vào lan can gỗ nhìn ra bên ngoài, chân bỗng nhiên bị túm lấy, cả người trượt về phía trước ngã xuống nước.
Trong nước có thủy quỷ mặt trắng tóc đen y phục đen, “Rốt cuộc tỉnh.”
Liêu Đình Nhạn lau nước trên mặt, bò về bờ, bò được một nửa bị người ôm eo lại lôi vào trong nước.
“Chờ lát nữa hẵng lên.” Thủy quỷ nói.
Liêu Đình Nhạn đánh giá hắn, “Mèo hẳn là không thích tắm rửa ngâm nước.”
Tư Mã Tiêu: “Có ý tứ gì?”
Liêu Đình Nhạn nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Đây là chỗ nào?”
Tư Mã Tiêu: “Biệt trang có cái phòng bếp lớn trong gương phát sóng trực tiếp.”
Liêu Đình Nhạn: “…… Tu Chân giới?”
Tư Mã Tiêu: “Đúng vậy.”
Liêu Đình Nhạn: “Ế ——”