- Trang chủ
- Vật Thay Thế
- Chương 91
Tác giả: Bán Tiệt Bạch Thái
Trong trường quay, khi mọi người nhìn thấy điểm số hoàn hảo này, một tiếng thét chói tai vang lên, Hạ Ngôn đứng trên sân khấu, nhìn thấy tỷ số cũng có chút sửng sốt.
Tiếng hét của Khương Vân và Giang Tuyết Nhi làm rung chuyển màng nhĩ của cô.
Hạ Ngôn hoàn hồn, cúi đầu chào giám khảo và khán giả.
Mọi người lại vỗ tay lần nữa.
Hạ Ngôn nhìn thấy Hạ Tri Kỳ dùng đôi tay nhỏ của mình vỗ tay, cô mỉm cười, ánh mắt giao nhau với Văn Liễm, khóe môi anh hơi nhếch lên, yên lặng nhìn cô.
Hạ Ngôn nhướng mày, cô nhìn sang chỗ khác, đứng thẳng người lên, vén váy bước xuống sân khấu.
Giang Tuyết Nhi và Khương Vân lao tới ôm lấy cô.
Khương Vân cũng tràn đầy niềm vui.
Một đám đông vây quanh cô.
“Hạ Ngôn, cô là giỏi nhất!”
“Cô thật tuyệt!”
“A a a a a a”
Việc cải biên “Nữ Tướng quân” của Từ Mạn vốn dĩ vô cùng khó nhưng để có thể đạt điểm cao như vậy thì thực sự rất ấn tượng. Giang Tuyết Nhi giơ ngón tay cái lên: “Bội phục, không hổ là sân nhà của cô.”
Hạ Ngôn đẩy Khương Vân ra, nói: “Cậu cũng chuẩn bị đi, hôm nay cậu sẽ múa dẫn đầu đấy.”
Lúc này Khương Vân mới nhận ra, đã múa rất nhiều lần nhưng hôm nay cô ấy sẽ dẫn đầu.
Cô ấy chợt trở nên luống cuống.
Hạ Ngôn: “Đừng sợ, cứ múa như khi cậu múa phụ là được. Ánh mắt của khán giả không chỉ đổ dồn về phía cậu, huống chi tớ còn là giám khảo.”
Khương Vân: “Đúng vậy, cậu là giám khảo, tớ đây không có gì phải sợ.”
Cuộc thi đoàn đội bắt đầu.
Khương Vân dẫn mọi người lên sân khấu, nhìn thấy Hạ Ngôn ngay trước mặt mình, quả thực cô không còn lo lắng nữa, trong lòng chợt bình tĩnh trở lại. Trong khoảng thời gian này, Hạ Ngôn vẫn luôn tiếp thêm sức mạnh cho cô ấy, giao cho múa dẫn đầu trong đêm chung kết, giao cho một trọng trách quan trọng. Cô nhất định phải cố gắng để không làm Hạ Ngôn thất vọng.
Âm nhạc bắt đầu vang lên.
Trong mắt Khương Vân như có ánh sáng, ánh sáng đã mất đã từ từ quay trở lại. Chiếc váy giống như tiên nữ bay lên theo từng điệu múa. Bài múa của họ được gọi là “My Fair Lady”, khác với phong cách trước đó, điệu múa này mang theo một chút hài hước, Khương Vân bị giẫm lên gấu váy, kinh ngạc che miệng lại.
Có người dưới khán đài không nhịn được mà bật cười.
Bài múa kết thúc.
Mọi người đều cảm thấy nó vui nhộn, nghịch ngợm lại vô cùng xinh đẹp.
Đôi mắt của Khương Vân tỏa sáng rực rỡ, hơi thở có chút gấp gáp.
Đạt điểm số cao là 90, 95 và 92 điểm.
Ngay khi điểm số được đưa ra.
Khương Vân nhảy dựng lên, nhìn Hạ Ngôn với vẻ cảm kích.
Hạ Ngôn khẽ mỉm cười.
Sau đó, cô vén váy bước ra khỏi ghế giám khảo, ba đội còn lại cũng theo cô lên sân khấu, người dẫn chương trình cầm mic, tổng điểm đang hiện lên trên màn hình lớn phía sau cô.
Tất cả đều nhìn lại.
Đoàn múa Hạ Ngôn ở Kinh thị không phụ sự mong đợi của mọi người đã đạt vị trí đầu tiên.
Vị trí thứ hai là Đoàn múa của Hạ Tình ở Duyên Giang.
Vị trí thứ ba là Đoàn múa của Giang Tuyết Nhi ở Lê thành.
Vị trí thứ tư là Đoàn múa của Tô Ý Vũ ở Hải Thành.
Người dẫn chương trình nhìn về phía đoàn đội của Hạ Ngôn, cười nói: “Chúc mừng các bạn, các bạn đã giành được chức quán quân của “Vũ Nói”.”
“A a a a a a –“
“Chúc mừng–“
“Tuyệt vời!”
Nhận lấy chiếc cúp từ tay cô giáo Giang, Hạ Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy bà ấy, nói: “Cảm ơn cô giáo.”
Cô giáo Giang vỗ nhẹ cô, nói: “Em đã làm rất tốt. Đoàn múa Kinh thị không hề trượt dốc theo Đường Dịch. Chúng ta làm được rồi.”
“Từ giờ trở đi, Vũ đoàn Kinh thị sẽ giao cho em, còn có… cô giáo Từ Mạn, cô ấy thật sự đã bị chôn vùi, đáng tiếc, thật đáng tiếc.”
Cô giáo Giang cầm tay Từ Mạn, cảm thấy vô cùng đáng tiếc, Từ Mạn khẽ mỉm cười không nói gì.
Cuộc thi đấu lần này.
Từ Mạn đi tới trước tấm rèm.
Để mọi người thấy sự xuất sắc của cô giáo. Bà ấy đã ở trong Đoàn múa Đường Dịch nhiều năm như vậy, giống như một viên ngọc trai bị phủ bụi, nếu lúc trước cô giáo không chủ động đứng ra biên đạo cho Hạ Ngôn, có lẽ cô cũng sẽ không được như ngày hôm nay. Vì vậy tất cả chúng đều bổ sung cho nhau. Mọi quyết định bạn đưa ra trong cuộc sống đều có khả năng tỏa sáng rực rỡ.
Vũ đạo lần này của Từ Mạn.
Như ngọn lửa bốc cháy.
Tương tự, đây cũng chính là điều Hạ Ngôn mong muốn.
“Nào, chúng ta cùng nhau chụp ảnh đi. Quán quân đứng ở giữa. Hạ Ngôn, lại đây -” người dẫn chương trình mỉm cười chào hỏi, mọi người bắt đầu tụ tập ở giữa, hướng về phía máy ảnh.
Tách một tiếng.
Tiếng vỗ tay lại vang lên.
Hạ Ngôn cùng đám người Khương Vân trò chuyện, bước xuống bậc thang tiến vào hậu trường, vừa nhìn đã thấy Văn Liễm ôm áo khoác trong tay, một tay ôm Hạ Tri Kỳ, anh đang dựa vào cửa nhìn về phía cô.
Trong đôi mắt nheo lại mang theo vài phần ý cười.
Thanh âm đùa giỡn ầm ĩ của các cô gái đột nhiên nhỏ hơn rất nhiều. Sau đó họ che miệng cười trộm, khe khẽ nói nhỏ. Hạ Tri Kỳ hét lên: “Mẹ——”
Văn Liễm cúi người đặt Hạ Tri Kỳ xuống.
Đôi chân ngắn của Hạ Tri Kỳ chạy về phía Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy con.
“Mẹ, mẹ là giỏi nhất.”
Hạ Tri Kỳ ôm cổ cô, giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Hạ Ngôn thấy vậy cười khẽ hỏi: “Ai dạy con cái này vậy hả?”
Hạ Tri Kỳ chỉ vào Văn Liễm nói: “Đây ạ.”
Ý là do Văn Liễm dạy.
Hạ Ngôn liếc nhìn Văn Liễm, khóe môi nở nụ cười.
Văn Liễm xoa xoa chóp mũi, đứng thẳng lên, sau đó tiến lên nắm lấy tay cô nói: “Đi thôi, chúng ta ăn khuya trước?”
Hạ Ngôn ừm một tiếng.
Văn Liễm ngước mắt nhìn mọi người, nói: “Mọi người cũng đi cùng đi?”
Đội hình ba người này.
Không có Hạ Tình.
Khương Vân gật đầu như giã tỏi.
Giang Tuyết Nhi từ trong đám đông chạy ra, nói: “Đi thôi, chú.”
Một đám người cười lớn.
Sau đó cả nhóm rời khỏi hậu trường, vừa bước ra không bao lâu đã nghe thấy tiếng la hét trong phòng thu, Hạ Ngôn hoảng sợ, Văn Liễm kéo cô lại.
Anh nói: “Không sao đâu.”
Ngay sau đó.
Một nhóm khán giả từ trường quay bước ra, nhìn thấy đoàn đội của họ lập tức mỉm cười nói: “Cảm ơn Văn tiên sinh vì bữa ăn khuya, chúc anh và Hạ Ngôn hôn nhân hạnh phúc, sớm sinh đứa thứ hai.”
Hạ Ngôn ngước mắt nhìn Văn Liễm.
Văn Liễm nhướng mày nói: “Lời chúc này không tồi.”
Hạ Ngôn thấp giọng nói: “Anh mời bao nhiêu người ăn khuya thế?”
Văn Liễm: “Cũng không nhiều lắm.”
Chỗ nào không nhiều đâu.
Khương Vân tóm lấy Hạ Ngôn, thấp giọng nói: “Hơn bốn ngàn người đó.”
Hạ Ngôn sửng sốt.
Khương Vân nói tiếp: “Không chỉ khán giả trong trường quay, mà tất cả mọi người ở hậu trường và trước đài đều được mời.”
Hạ Ngôn mím môi.
Cô dùng đầu ngón tay bấu vào lòng bàn tay Văn Liễm.
Văn Liễm quay đầu nhìn cô: “Hả?”
Hạ Ngôn nhìn anh vài giây, cuối cùng cũng bỏ cuộc.
Đêm nay, mấy khách sạn mấy sao trong phạm vi bán kính hàng trăm dặm, đã chiêu đãi tất cả mọi người từ đài truyền hình Kinh thị, bao gồm cả khán giả, cảnh tượng này quả thực hoành tráng, trở thành tin tức lớn trong giới ở Kinh thị. Có người tính toán một đêm này đã phải chi bao nhiêu tiền, cũng có người cảm thán Văn Liễm chơi lớn trong im lặng, theo đuổi vợ đến mức độ này, thật là quá đáng sợ.
Tiêu tiền như nước.
Ông cụ Văn ở nhà nghe tin thì tức giận đến mức suýt nôn ra máu, làm vỡ tận mấy cái ly.
Ông cụ hận.
Hận mình không thể trấn áp được Văn Liễm.
Văn Liễm vì Hạ Ngôn và Hạ Tri Kỳ mà chuyện gì cũng dám làm.
Ông cụ sợ sau khi ông cụ qua đời, tập đoàn Văn thị chắc sẽ loạn lên.
*
Hạ Tri Kỳ ăn mấy quả trứng hấp liền cảm thấy buồn ngủ, Hạ Ngôn vuốt tóc của cậu bé, nói nhỏ: “Ngủ đi.”
Hạ Tri Kỳ nghiêng đầu ngủ trên vai Hạ Ngôn, Hạ Ngôn cầm đũa gắp đồ ăn, có một số đồ ăn không gắp tới được, Văn Liễm liền dời đĩa qua, đặt ở trước mặt cô.
Anh khoác áo khoác lên vai Hạ Tri Kỳ, nói: “Để anh ôm cho, em tập trung ăn đi, được không?”
Hạ Ngôn đỡ phía sau đầu của Hạ Tri Kỳ.
Văn Liễm liền duỗi tay ra ôm lấy Hạ Tri Kỳ.
Hạ Ngôn có khi phải dùng cả hai tay mới bế cậu nhóc được, nhưng Văn Liễm chỉ cần dùng một tay là đủ, anh lại dời một đĩa rau khác mà Hạ Ngôn gắp không tới, đặt trước mặt Hạ Ngôn.
Khương Vân và Giang Tuyết Nhi ở đối diện nhìn nhau, che miệng cười trộm.
Sau khi ăn khuya xong.
Xe đang chờ ở ngoài.
Hạ Ngôn ngáp một cái, Văn Liễm ôm eo cô đi về phía xe, Khương Vân và Giang Tuyết Nhi chạy tới trước, lao lên xe, giúp hai người họ mở cửa xe, mỉm cười với Hạ Ngôn: “Mời ~ ~~~”
Hạ Ngôn nhìn thấy họ bày trò như vậy thì bật cười.
Cô khom lưng ngồi vào trong xe, nói: “Cảm ơn.”
Khương Vân cười nói: “Đừng khách sáo.”
Văn Liễm từ bên kia bước lên xe, giữ lấy ót của Hạ Tri Kỳ, đôi chân dài bước vào. A Thanh đóng cửa xe lại, đúng lúc Khương Vân bên này cũng đóng cửa xe lại.
Khương Vân thậm chí còn tán tỉnh A Thanh.
A Thanh sắc mặt không chút biểu cảm, nhưng tai lại đỏ lên, hôm nay anh ta xem vũ điệu do Khương Vân múa dẫn đầu, tới giờ trước mắt đều là chiếc váy trắng bồng bềnh kia.
Anh ta gật đầu, sau đó mở cửa ghế lái ngồi vào.
Xe khởi động.
Hạ Ngôn cũng có chút buồn ngủ, che miệng ngáp một cái.
Văn Liễm nới lỏng cổ áo, vươn tay ôm lấy eo cô: “Dựa vào đây ngủ một lát đi.”
Hạ Ngôn liếc một cái, nhưng cũng không từ chối.
Cô tựa đầu vào vai anh.
Văn Liễm ngừng thở.
Lúc này, điện thoại di động của Hạ Ngôn vang lên, người gọi là Văn Vũ Phàm, Hạ Ngôn sợ ảnh hưởng đến Hạ Tri Kỳ nên lập tức nhấn nút trả lời, áp vào tai, cô lại ngồi dậy.
Văn Liễm: “…”
Anh nhìn một bên mặt của cô, lắng nghe những gì cô nói.
Ôn Vũ Phàm trong điện thoại cười nói: “Chúc mừng, tối nay tụi anh đã đóng góp sáu phiếu.”
Lông mày của Hạ Ngôn cong lên, nói: “Em cảm ơn.”
Văn Vũ Phàm nói: “Trước kia xem em múa, anh chỉ cảm thấy em rất xinh đẹp, hiện tại xem em múa lại cảm thấy lóa mắt, em rất tuyệt.”
Hạ Ngôn nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cảm ơn anh. Nhờ có mọi người ủng hộ nên em mới được như ngày hôm nay.”
Văn Vũ Phàm: “Không, là do em có năng lực, Kỳ Kỳ đâu.”
“Thằng bé đã ngủ rồi.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hạ Ngôn cúp điện thoại, chú ý đến ánh mắt bên cạnh cô, quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt hẹp của Văn Liễm đang nhìn mình, vẻ mặt có chút âm trầm.
Hạ Ngôn đang định nói.
Văn Liễm lại đưa tay ôm cô kéo trở lại, nhẹ nhàng nói: “Ngủ thêm một lát đi.”
A Thanh nhìn qua kính chiếu hậu.
Kỳ thật vừa rồi anh ta còn tưởng ông chủ sẽ nói cái gì đó, vẻ mặt của anh rõ ràng là có điều muốn hỏi, nhưng không ngờ cuối cùng lại không hỏi gì.
Ví dụ như hỏi Văn Vũ Phàm thường xuyên xem em khiêu vũ ư?
Một mình em múa cho cậu ta xem?
Vân vân và mây mây.
Văn Liễm cũng không hỏi.
Anh cúi đầu hôn lên tóc Hạ Ngôn.
Xe trở lại hoa viên bên bờ sông.
Hôm nay ánh đèn trong ở đây có vẻ đẹp mắt hơn, nếu Hạ Tri Kỳ tỉnh, nhất định cậu nhóc sẽ muốn chạm vào đèn. Lúc xuống xe Hạ Ngôn hắt hơi.
Văn Liễm liếc nhìn A Thanh một cái.
A Thanh lập tức lấy áo khoác của anh ta ra, sau đó cởi áo khoác trên người Hạ Tri Kỳ xuống, đổi áo khoác khoác cho cậu nhóc, Văn Liễm lấy áo khoác của mình, giũ ra, khoác lên vai Hạ Ngôn, ôm cô vào lòng nói: “Đi ngắm đèn rồi hãy lên nhà.”
Hạ Ngôn xoa xoa mũi, nói: “Được.”
Hai người tiến vào tiểu khu, A Thanh lái xe tới hầm gara, mấy ngày nay trời mưa, hầm ẩm ướt, Văn Liễm bảo A Thanh lái xe tới cửa.
Một số đèn trong tiểu khu cũng đổi màu.
Hạ Ngôn nhìn những ngọn đèn này, nhớ tới ngày đó Hạ Tri Kỳ chạm vào những ngọn đèn, cô bật cười. Nhưng trong đầu cũng hiện lên hình ảnh ngày đó giữa cô và Văn Liễm.
Cô dừng lại một chút.
Hai người bước đi dưới ánh đèn.
Khung cảnh quen thuộc.
Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn ngọn đèn.
Văn Liễm nhìn cô, mấy giây sau mới cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.
Hạ Ngôn sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Văn Liễm: “Dưới đèn ngắm người đẹp, càng ngắm càng thấy đẹp.”
Hạ Ngôn: “Gì? Dưới đèn nhìn đàn ông, nhìn thế nào cũng đều thấy xấu.”
Văn Liễm nhướng mày.
Cổ áo của anh hơi mở, chiếc cổ thon, yết hầu của anh giống như một lưỡi dao.
Chỗ đó xấu.
Không xấu nhưng đẹp trai.
Hạ Ngôn cố ý nói như vậy.
Văn Liễm kéo áo khoác của Hạ Tri Kỳ lên, nói: “Đàn ông không quan tâm đến khuôn mặt.”
Hạ Ngôn: “Hứ.”
Nói xong cô bước về phía trước.
Văn Liễm mỉm cười đưa cô lên lầu.
Từ Mạn đi tới.
Văn Liễm đặt Hạ Tri Kỳ lên giường trong phòng ngủ chính, Hạ Ngôn quỳ gối lên giường, sửa sang lại chiếc gối nhỏ cho con, Văn Liễm chỉnh lại tay áo nói: “Anh đi trước.”
Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, gật đầu.
Văn Liễm cúi người hôn cô lần nữa rồi mới rời đi.
Lúc này đã rất muộn rồi.
Thời gian ăn khuya quá lâu.
Đã hơn ba giờ sáng.
Hạ Ngôn vội vàng đi tắm rửa, Từ Mạn tiễn Văn Liễm đi rồi quay lại, ngáp một cái nhìn Hạ Tri Kỳ, Hạ Ngôn đi ra khỏi phòng tắm liền nằm xuống nghỉ ngơi.
*
Cuộc thi đã kết thúc nhưng độ nóng của nó vẫn chưa hạ nhiệt.
Ngày hôm sau, điệu múa của Hạ Ngôn vẫn còn nằm trong hot search, sau đó Đoàn múa Duyên Giang đã đưa ra thông báo chỉ trích Hạ Tình, nói cô ta đã mua hot search để làm nhiễu loạn sự công bằng của cuộc thi, còn nói cô ta đã thành lập các nhóm nhỏ, cô lập các thành viên khác trong vũ đoàn.
Đạo đức không đủ tiêu chuẩn nên bị đuổi khỏi Đoàn múa Duyên Giang
Toàn bộ cư dân mạng lập tức náo động.
Ngay lập tức mọi người muốn tìm kiếm weibo của Hạ Tình thì phát hiện ra weibo của cô ta đã bị khóa vì vi phạm quy định, sau đó mọi người phát hiện ra rằng tư cách thành viên ban đầu của Hạ Tình trong Hiệp hội Khiêu vũ cũng đã bị đình chỉ, các tài khoản nền tảng trực tuyến khác của cô ta trong một đêm cũng đã bị khóa… tất cả các bài đăng về cô ta cũng đều bị xóa sạch sẽ.
Cô ta dường như đột ngột bị phong sát.
Trong vòng chưa đầy hai ngày, tên của Hạ Tình không thể được tìm thấy ở đâu ngoại trừ trên hotsearch, cô ta đã biến mất hoàn toàn.
Toàn bộ vũ đoàn đều choáng váng.
Từ Mạn đang ở trong văn phòng của Hạ Ngôn, nói: “Có người ra tay với Hạ Tình à?”
Hạ Ngôn bấm qua video thi đấu, nói: “Có thể là vậy.”
Từ Mạn: “Là Văn tiên sinh?”
Ngón tay Hạ Ngôn khựng lại.
Cô liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, vài giây sau cô cầm lên, ấn đầu ngón tay lên bàn phím rồi gửi đi.
Hạ Ngôn: Chuyện của Hạ Tình có liên quan gì đến anh không?
Rất nhanh đầu bên kia đã trả lời.
Văn Liễm: Có.
Vài giây sau.
Anh gửi tin nhắn tới.
Văn Liễm: Tối nay cùng nhau ăn cơm không?
Hạ Ngôn: Để xem đã, hôm nay đoàn múa có rất nhiều hoạt động.
Văn Liễm: Được.
Từ Mạn: “Thế nào?”
Hạ Ngôn ngước mắt lên gật đầu.
Từ Mạn chặc lưỡi tỏ vẻ đã hiểu.
Buổi chiều, Hạ Ngôn cảm thấy đầu có chút nặng nề, thật ra lúc trước khi múa “Nữ tướng quân”, Hạ Ngôn ra mồ hôi rất nhiều, trước khi thay quần áo cô lại vội vàng tắm nước lạnh, vũ đạo cuối cùng còn nằm trên mặt đất một lúc. Hạ Ngôn dùng khăn giấy lau mũi, sau đó mặc áo khoác, xách túi, nói với Từ Mạn rằng cô trở về nghỉ ngơi một lát.
Từ Mạn giơ tay lên chạm vào trán cô.
“Không phát sốt, có thể chỉ cảm lạnh thôi, em về uống chút nước gừng đi, nếu không cô nhờ dì ở căng tin nấu một ít nhé?”
“Không sao đâu, em quay về nằm một lát là được.”
“Được.”
“Kỳ Kỳ tạm thời sẽ không trở về với em.”
Từ Mạn: “Ừ.”
Hạ Ngôn nhờ Khương Vân đưa cô trở về, khi trở về nhà, cô thay đồ ngủ rồi nằm xuống. Ý định là ngủ một lát rồi uống thuốc hoặc ngâm chân.
Ai biết được.
Trong lúc ngủ gặp ác mộng liên tục, sau đó cơ thể bắt đầu nóng lên, cô bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, không thể tỉnh lại.
“Mẹ–“
“Mẹ–“
Tiếng khóc của Hạ Tri Kỳ càng ngày càng gần, sau đó chậm rãi rời đi, Hạ Ngôn dù thế nào cũng không thể mở mắt ra được, Hạ Tri Kỳ bắt đầu khóc, nắm lấy tay cô.
Từ Mạn hoảng sợ, bà đứng dậy muốn gọi điện thoại.
Lúc này.
Hành lang vang lên tiếng bước chân.
Người đàn ông cao lớn bước nhanh vào, Từ Mạn nhìn thấy Văn Liễm, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, an tĩnh lại, lập tức nói: “Con bé sốt rồi, nhưng không tỉnh lại được.”
Văn Liễm từ cuộc họp đi tới, anh cởi cà vạt, đặt lên lưng ghế rồi nói: “Tôi đã gọi điện cho bác sĩ gia đình, ông ấy sẽ đến ngay.”
Bộ đồ ngủ màu trắng của Hạ Ngôn bị hở cổ, mặt và cổ đều đỏ bừng, lông mày nhíu lại, hai tay vô thức níu lấy chăn bông.
Văn Liễm thấy mà đau lòng.
Anh cúi người, nắm lấy tay cô, thấp giọng gọi: “Hạ Ngôn, Hạ Ngôn, tỉnh lại.”
Hạ Ngôn trở tay nắm lấy tay anh, lòng bàn tay vô cùng nóng.
Móng tay cô cắm vào da thịt Văn Liễm nhưng vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, anh nhìn theo mái tóc cô nói: “Hận anh có đúng không? Nếu hận thì cứ trút ra đi.”
Hạ Ngôn nghe được lời này, mí mắt mở ra.
Nhưng giây tiếp theo, cô lại nhắm mắt lại, vẫn còn giãy giụa chưa hoàn toàn tỉnh lại. Hạ Tri Kỳ leo lên giường đẩy cô: “Mẹ, mẹ——”
Hạ Ngôn đột nhiên run lên, tỉnh lại.
Cô nhìn Hạ Tri Kỳ.
Hạ Tri Kỳ khóc lóc nằm trong vòng tay cô.
Hạ Ngôn giơ tay vuốt tóc cậu nhóc, nói: “Đừng khóc, đừng khóc.”
Văn Liễm nói với Từ Mạn: “Phiền cô giáo đem một chậu nước nóng tới đây.”
Từ Mạn ừ một tiếng rồi chạy vào phòng tắm, đổ đầy một chậu nước nóng đặt lên ghế, Văn Liễm cầm chiếc khăn ấm đã vắt kiệt nước, cúi người gạt tóc Hạ Ngôn ra, đặt chiếc khăn lên cổ cô.
Hạ Ngôn im lặng nhìn anh.
Vài giây sau, cô nói: “Vừa rồi không tỉnh lại, cứ như bị ma ép lên giường vậy.”
Văn Liễm vén tóc cô lên, lau khô nói: “Em còn sốt.”
Hạ Ngôn có thể tự mình cảm nhận được.
Cô vô cùng mệt mỏi.
Lúc này, bác sĩ Trần cũng mang theo hộp y tế đi tới, Hạ Tri Kỳ ngoan ngoãn bò xuống giường, sau đó cậu nhóc chạy qua phía bên kia, leo lên giường, vừa lúc ở trong vòng tay Văn Liễm, cũng ở bên cạnh Hạ Ngôn, cậu nhóc cầm chiếc khăn lông giúp Hạ Ngôn lau.
Văn Liễm liếc cậu nhóc một cái, nhéo mũi cậu.
Sau đó, anh nhìn về phía bác sĩ Trần.
Bác sĩ Trần gật đầu.
Hạ Ngôn cảm nhận được nhiệt độ trên trán mình.
39 độ. Sốt cao.
Bác sĩ Trần lập tức nói: “Cô muốn uống thuốc hay truyền dịch?”
Hạ Ngôn: “Truyền dịch đi.”
Bác sĩ Trần: “Được.”
Sau đó bác sĩ Trần truyền dịch cho Hạ Ngôn, Hạ Tri Kỳ chớp mắt muốn xem, Văn Liễm lại che mắt cậu bé lại. Sau khi làm xong, bác sĩ nói: “Tối nay cô ấy có thể lại phát sốt. Cậu phải để mắt tới cô ấy.”
Văn Liễm: “Được.”
Làm xong hết những điều này, Hạ Ngôn lại cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng bị Văn Liễm ôm lấy, vây xung quanh cô, nói: “Em phải ăn chút gì đó, chút cháo cũng được.”
Vừa dứt lời.
Chị Trương cầm bình giữ nhiệt đi tới.
Từ Mạn thấy vậy vội vàng múc cháo ra.
Văn Liễm cầm lấy chén cháo, múc một thìa, thổi cho Hạ Ngôn.
Hạ Tri Kỳ ngồi ở mép giường nhìn không chớp mắt.
Từ Mạn và chị Trương nhìn nhau rồi bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cháo đến môi Hạ Ngôn đã nguội.
Nhưng cô không muốn ăn, sau hai muỗng cháo đã không muốn ăn nữa.
Văn Liễm thấp giọng nói: “Ăn thêm chút nữa đi, Kỳ Kỳ đang nhìn kìa.”
Hạ Ngôn lạnh lùng liếc anh một cái.
Văn Liễm nhìn Hạ Tri Kỳ.
Hạ Tri Kỳ tiến lên một chút: “Mẹ, con đang nhìn đấy.”
Hạ Ngôn: “…”
Vì thế cô cố thêm vài miếng, dùng đầu ngón tay lau khóe môi, Hạ Ngôn quay đầu lại, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, cô nói: “Kỳ Kỳ ăn cơm chưa?”
Hạ Tri Kỳ lớn tiếng nói: “Con ăn rồi ạ.”
Hạ Ngôn nhìn con rồi mỉm cười.
Cô nghiêng người sang một bên, gần xương quai xanh của Văn Liễm, cổ anh có chút lạnh, cô cảm thấy rất thoải mái khi dựa vào anh.
Một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Chị Trương cẩn thận mở cửa, liếc nhìn Văn Liễm một cái, mở miệng muốn nói gì đó nhưng rồi thôi, sau đó chị đóng cửa lại, mang một phần ăn ra ngoài.
Văn Liễm vẫn chưa ăn cơm.
Nhưng thấy tình hình như vậy, Văn Liễm chắc cũng không có tâm trạng ăn uống.
Hạ Ngôn đã ngủ.
Văn Liễm đặt cô nằm xuống.
Sau khi đắp chăn cho cô xong, anh ngồi lên ghế, chống khuỷu tay lên đùi nhìn cô.
Hạ Tri Kỳ dùng đôi tay nhỏ bé kéo quần áo của mình.
Cái chân nhỏ của cậu nhóc hơi đá lên.
Đá vào đầu gối của Văn Liễm.
Văn Liễm liếc nhìn cậu nhóc một cái: “Sao thế?”
Hạ Tri Kỳ hừ một tiếng.
Văn Liễm ngừng lại, hiểu ra điều gì đó, bế cậu lên đi về phía phòng tắm, sau đó mở cửa hỏi Từ Mạn thường ngày Hạ Tri Kỳ tắm như thế nào.
Từ Mạn lập tức nói: “Cậu để tôi làm.”
Văn Liễm cũng không có kiên nhẫn, anh xoa đầu của Hạ Tri Kỳ: “Ngoan, nghe lời cô giáo Từ Mạn.”
Hạ Tri Kỳ ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Từ Mạn lấy quần áo cho cậu bé thay.
Văn Liễm trở lại giường, ngồi xuống, dùng ngón tay nắm chặt đầu ngón tay thon dài của Hạ Ngôn. Đúng như bác sĩ Trần đã nói, đêm nay Hạ Ngôn lên cơn sốt, luôn gặp ác mộng, Văn Liễm đau lòng ôm lấy cô. Có lúc anh nằm xuống ôm cô, có lúc anh ôm cô vào lòng dỗ dành.
Anh lấy nhiệt kế ra kiểm tra.
39.2 độ.
Văn Liễm cầm điện thoại bấm số của bác sĩ Trần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ấy 39.2 độ, truyền dịch cũng vô dụng, ông mau tới đây.”
Bác sĩ Trần đang định nói.
Nhưng khi nghe tiếng người đàn ông bên kia đã mất không chế.
Ông ấy lập tức nói: “Tôi tới, tôi tới đây.”
Khoảng mười phút sau, rạng sáng 2 giờ 30, bác sĩ Trần mặc áo blouse trắng lộn xộn bước vào phòng ngủ chính, trong mắt Văn Liễm tức giận nheo lại.
Bác sĩ Trần bước tới, nhìn Hạ Ngôn rồi lại nhìn bình truyền dịch, nói: “Thật sự không được, nếu không thì đưa cô ấy đến bệnh viện đi.”
Văn Liễm nheo mắt lại: “Lão Trần, cô ấy liên tục gặp ác mộng.”
Bác sĩ Trần kinh ngạc nhìn Văn Liễm.
Đây là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy vẻ mặt này của Văn Liễm.
Tuyệt vọng.
Phải.
Là tuyệt vọng.
Ông ấy nói: “Chúng ta đến bệnh viện trước được không? Sau đó sẽ xem có cần thuốc an thần không.”
Văn Liễm lạnh lùng nhìn ông một cái, quay người đi, anh vuốt mặt Hạ Ngôn nói: “Hạ Ngôn, chúng ta đi bệnh viện được không?”
Hạ Ngôn lúc này đã tỉnh táo hơn một chút.
Cô lắc đầu.
Nắm chặt tay anh, “Không đi, em không đến bệnh viện đâu, ngày mai sẽ hết sốt thôi.”
Văn Liễm: “Nhưng cơn sốt của em cứ tái phát.”
Hạ Ngôn ngẩng đầu nhìn anh.
“Em bị cảm đúng không?”
Văn Liễm nhìn đôi mắt ươn ướt ấy, đột nhiên hôn lên trán cô, nói: “Ừ, uống thuốc thay thế nhé?”
Hạ Ngôn gật đầu.
Bác sĩ Trần thở phào nhẹ một hơi, nhanh chóng đi lấy thuốc được kê đơn.
Đúng là một số người có thể không phản ứng với thuốc nhưng cũng có những người có truyền dịch cũng không có tác dụng. Tại sao ông không nghĩ tới điều này, một lúc sau ông mang thuốc vào, Văn Liễm cầm lấy ngửi mùi thuốc, đầu ngón tay dừng lại, nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ Trần gần như bị ánh mắt của người đàn ông ép cho suýt chút nữa là quỳ xuống.
Ông lục lọi hộp thuốc, lấy ra một hộp kẹo trái cây, mở ra nói: “Lấy một cái ấn dưới đầu lưỡi, sau đó uống thuốc, vị sẽ ngọt hơn.”
Văn Liễm lấy một viên.
Đưa nó cho Hạ Ngôn, cô ngoan ngoãn mở miệng ngậm vào.
Văn Liễm thấp giọng dỗ dành: “Uống hết một lần có được không?”
Hạ Ngôn gật đầu.
Sau đó Văn Liễm đưa thuốc lên môi cô, Hạ Ngôn cau mày, sau khi uống xong, đầu lưỡi có vị trái cây, Văn Liễm lại đút cho cô uống thêm mấy ngụm nước.
Hạ Ngôn nhai kẹo trái cây.
Vô cùng mệt mỏi, cô lại ngả người ra sau.
Cô liếc nhìn xung quanh, “Kỳ Kỳ đâu?”
Văn Liễm: “Thằng bé ngủ gà ngủ gật nên anh bế nó qua cho cô giáo Từ Mạn rồi.”
Hạ Ngôn ừ một tiếng.
Bác sĩ Trần thấy thế thừa dịp Văn Liễm không để ý đến, ông lén lút rời đi. Có điều trải qua lần này, không dám trở về nữa, tạm chấp nhận chiếc ghế sofa ở bên ngoài.
Mấy năm nay ông vẫn luôn đi theo Văn Liễm, đây là lần đầu tiên ông thấy anh mất khống chế như vậy.
Nội tâm bác sĩ Trần khiếp sợ.
Trong ấn tượng của ông, Văn Liễm là người có khả năng kiềm chế cảm xúc cực kỳ tốt, ngay cả trong thời khắc sinh tử mấu chốt, anh vẫn có thể mặt không biến sắc, hơn nữa lại nhẫn nại vô cùng.
Anh cũng sẽ không bao giờ dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình.
Đây cũng là lý do tại sao.
Những năm qua, giữa anh và ông cụ Văn, anh luôn là người chiến thắng.
Đêm nay thật sự làm ông sợ hãi.
*
Thuốc này đối với Hạ Ngôn mà nói quả nhiên có tác dụng, cô ngủ thiếp đi, nửa đêm thì tỉnh dậy, khi tỉnh lại liền nhìn thấy Văn Liễm, anh tiến tới hôn vào giữa trán cô, thỉnh thoảng còn nhẹ giọng nói bên tai cô. Hạ Ngôn nắm lấy cánh tay anh, im lặng lắng nghe, cô thì thầm: “Hát cho em nghe đi.”
Văn Liễm sửng sốt.
Anh chỉ có thể chơi trống chứ không thể hát.
Hạ Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Không được sao?”
Văn Liễm im lặng vài giây.
Cười nói: “Được.”
Vì cô, không được thì cũng phải được.
“Khi anh nghi ngờ thế giới này, em đã cho anh câu trả lời. Điều tiếc nuối lớn nhất của anh là sự tiếc nuối của em, là quan hệ của….” Anh đang hát thì dừng lại.
Hạ Ngôn mỉm cười.
“chúng ta.”
Môi Văn Liễm hơi cong lên.
“Em vẫn còn nhớ?”
Khi đó bài hát này luôn được phát trong thư viện, mỗi lần phát lên, cô đều ngẩng đầu lên nghe, cảm thán một câu radio lại phát bài hát này.
Hạ Ngôn mỉm cười gật đầu, lại ngáp một cái. Văn Liễm kéo chăn bông lên, cúi người cầm nhiệt kế kiểm tra, 38.2 độ, đã hạ xuống một chút.
Văn Liễm bỏ tay cô vào trong chăn.
“Ngủ đi, anh sẽ ở lại với em.”
Hạ Ngôn ừ một tiếng.
Anh không rút tay lại, ở dưới chăn ôm lấy cô, ngoài vết xước trên mu bàn tay ra thì còn có vết cắn, anh vừa mới bị cô cắn. Hạ Ngôn lại ngủ mất.
Cô tỉnh dậy vài lần sau đó khi mở mắt ra đều nhìn thấy anh đang dựa vào ghế nhìn cô.
Cô nhắm mắt lại và ngủ tiếp.
Lần này, cô không nằm mơ, yên ổn ngủ đến sáng.
*
Cửa phòng ngủ phụ mở ra, Từ Mạn ngáp một cái rồi đi ra, nhìn thấy bác sĩ Trần đang ngồi trên ghế sô pha thì giật mình, bác sĩ Trần có chút xấu hổ sửa sang lại chiếc áo blouse trắng của mình rồi nói: “Tối hôm qua, nửa đêm Hạ Ngôn lại lên cơn sốt, Văn tiên sinh gọi tôi đến coi sao.”
Từ Mạn ồ một tiếng.
Bà ấy nói: “bác sĩ Trần, nhân tiện ở lại đây ăn sáng nhé, món cháo được không?”
Bác sĩ Trần: “Được. Có điều, đợi chút đã…”
“Cô có thể vào xem tình trạng của Hạ Ngôn được không?”
Từ Mạn liếc nhìn bác sĩ Trần.
Chuyện gì vậy?
Sao lại rụt rè thế?
Có điều bà không nói gì, đi đến phòng ngủ chính, thật ra bà cũng không dám vào, lỡ như quấy rầy giấc ngủ của họ thì sao? Bà hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
Vài giây sau.
Cánh cửa mở ra.
Văn Liễm nheo mắt nhìn qua.
Áo sơ mi của anh có chút lộn xộn, nhưng tràn đầy sinh lực như cũ, hẳn là tối hôm qua anh đã thức suốt một đêm, Từ Mạn đang định nói thì giọng Văn Liễm lạnh lùng vang lên.
“Cô ấy đã hết sốt nhưng còn đang ngủ phiền cô giáo Từ nấu một chút cháo cho cô ấy.”
Từ Mạn cảm thấy nhẹ nhõm, gật đầu: “Được, được.”
Cánh cửa lại lần nữa đóng lại.
Từ Mạn trở lại phòng khách.
Anh nói với bác sĩ Trần: “Hết sốt rồi.”
Bác sĩ Trần thở phào nhẹ nhõm, cầm hộp y tế lên chuẩn bị rời đi, nhưng khi nghĩ đến giọng điệu và ánh mắt lạnh lùng của Văn Liễm tối qua, ông lại do dự rồi ngồi xuống.
Từ Mạn thấy bác sĩ Trần đi tới đi lui thì cũng không tài nào hiểu được, bà không phản ứng mà đi thẳng vào bếp nấu cháo.
*
Lúc Hạ Ngôn tỉnh lại, cô muốn duỗi người nên liền duỗi ra, vừa mở mắt thì thấy đôi mắt đang cười của người đàn ông, Hạ Ngôn lập tức thu tay cô lại.
Văn Liễm: “Tiếp tục đi, coi như anh không tồn tại là được.”
Giọng nói của Hạ Ngôn vẫn có chút khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
“Mười một giờ.”
Hạ Ngôn sửng sốt nói: “Em ngủ lâu như vậy?”
Văn Liễm đẩy mái tóc ướt đẫm của cô ra, nói: “Có nghĩa là em ngủ rất ngon.”
Cũng không phải vậy, sau khi không còn gặp ác mộng nữa, cô ngủ rất ngon. Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Hạ Ngôn nhìn sang, Hạ Tri Kỳ chạy tới: “Mẹ!”
Trong vài giây cậu nhóc đã leo lên giường.
Hạ Ngôn đưa tay ôm lấy con.
Văn Liễm nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống, dịu dàng nhìn cảnh tượng này.
Ăn trưa.
Bác sĩ Trần tạm biệt họ.
Hạ Ngôn vẫn chưa thể tắm được nên cô chỉ thay một bộ quần áo khác, ngòi với Hạ Tri Kỳ trên sofa. Văn Liễm trở về tắm rửa xong lại quay lại, còn Từ Mạn thì đi đến đoàn múa.
Anh mặc áo sơ mi đen, quần dài cũng rất giản dị, kéo Hạ Tri Kỳ qua, dạy cậu nhóc vẽ tranh.
Hạ Ngôn ôm một cái gối trong lòng ngực.
Cầm điều khiển từ xa.
Nhấn TV một cách tùy ý.
Nắng chiều chiếu vào cô mơ màng muốn ngủ.
Hạ Tri Kỳ nằm trên bàn nhìn mẹ.
Văn Liễm cầm bút phác họa, cụp mắt xuống, vẽ vài đường trên giấy đã vẽ ra khuôn mặt của Hạ Ngôn, cô ôm gối cùng với mái tóc bồng bềnh trong nắng, dịu dàng xinh đẹp.
Hạ Tri Kỳ chỉ vào Hạ Ngôn trong bức tranh.
“Mẹ.”
Văn Liễm: “Ừ.”
Người mẹ đẹp nhất.
Cũng là người vợ xinh đẹp nhất của anh.
“Vẽ con đi.”
Hạ Tri Kỳ lại chỉ vào vị trí bên cạnh Hạ Ngôn trong tranh.
Sau đó cậu bé đi tới, dựa vào cô.
Văn Liễm cầm bút vẽ một hình người nho nhỏ, dưới ánh nắng chiều, Hạ Tri Kỳ nằm trên sô pha nhìn mẹ đang ngủ, vô cùng ấm áp.
Văn Liễm im lặng vài giây.
Anh đề bút (*) bên cạnh ghế sofa Hạ Ngôn ngồi, sau đó đặt bút xuống chuẩn bị vẽ.
(*) Dùng để viết chữ, các thư pháp thường dùng, vẽ tranh ít dùng.
Hạ Tri Kỳ chạy lại, lấy đi cây bút của anh.
Đẩy bức tranh kia ra.
“Mẹ và con.”
Cậu nhóc hừ một tiếng: “Không có chú đâu.”
Văn Liễm: “…”