- Trang chủ
- Vật Thay Thế
- Chương 8
Tác giả: Bán Tiệt Bạch Thái
Mọi người trong nhóm B cũng đang ráo riết tập luyện cho vị trí trưởng nhóm. Khương Vân nhờ cô giáo Từ giúp cô ấy chọn một đoạn vũ đạo để luyện tập, cô giáo Từ chủ yếu nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn, đối với cô rất là nghiêm khắc. Hạ Ngôn rất cảm động, cô có thể cảm nhận được cô giáo Từ thực sự hy vọng trong cuộc tranh cử lần này cô sẽ phô diễn hết tài năng.
Khương Vân lau mồ hôi trên cổ, đi đến bên cạnh Hạ Ngôn: “Nói thật, cô Từ quan tâm đến cậu còn nhiều hơn cô Đường Dịch.”
Hạ Ngôn thở hổn hển, đứng thẳng dậy, nói: “Đúng vậy.”
Khương Vân nhìn mồ hôi trên mặt Hạ Ngôn nói: “Tớ nói câu này hơi khó nghe, nhưng tớ cảm giác cô Đường Dịch quá thiên vị. Tớ nghe Tần Lệ Tử nói năm đó Hạ Tình gia nhập đội múa, cô Đường Dịch vẫn luôn tự mình dạy cô ta, tự mình đưa cô ta đi, rõ ràng cậu cũng là học trò của cô giáo, nhưng cô ấy giống như không để ý tới cậu cho lắm.”
Khương Vân và những người khác thuộc nhóm học trò bên ngoài, tức là thông qua sự quản lý của đoàn kịch, họ được tuyển chọn từ các trường cao đẳng và đại học, mọi người đều là vì danh tiếng của Đường Dịch mà gia nhập.
Nhưng những học trò được chính Đường Dịch thu nhận chỉ có Tần Lệ Tử, Lâm Viện và Hạ Tình, hai năm trước ở trong trường thu nhận Hạ Ngôn, nhưng bây giờ so ra, Hạ Ngôn không được làm diễn viên phụ, thậm chí còn không được tham gia vào nhóm A. Không biết có bao nhiêu người sau lưng cười nhạo Hạ Ngôn, nói cô là học trò giả.
Hạ Ngôn vắt khăn lông vào tay cầm, nói: “Tớ sớm đã quen rồi.”
Cô và Hạ Tình dường như trời sinh không hợp với nhau, bất cứ ai thích Hạ Tình thì đều sẽ dần dần không thích cô,mấy năm nay tâm ý của cô đối với cô giáo Đường Dịch đã sớm nguội lạnh.
Khương Vân vặn mở bình nước đưa cho cô, nói: “Vậy lần này tranh chức đội trưởng, cậu nhất định phải trổ hết tài năng ra đó.”
Hạ Ngôn mỉm cười, cảm ơn Khương Vân, “Tớ sẽ cố gắng hết sức.”
Ngay sau đó cả hai dựa vào nhau uống nước, sau đó lại đi ăn trưa rồi tiếp tục luyện tập.
Buổi chiều vẫn là chú Trần đến đón. Về đến nhà, Văn Liễm vẫn chưa trở về, Hạ Ngôn lên lầu thay quần áo ở nhà, thấy chị Trương đang chuẩn bị bữa tối, cô liền quay vào phụ giúp. Chị Trương biết cô thích nấu ăn nên không ngăn cản, chỉ là rất cẩn thận. Hạ Ngôn cầm lấy thịt gà, hỏi: “Buổi tối anh ấy có trở về ăn cơm không?”
Chị Trương đang xử lý xương gà, nghe được liền nhìn Hạ Ngôn, “Nếu không thì cô thử gọi điện thoại cho cậu ấy xem?”
Hạ Ngôn mím môi dưới, im lặng vài giây, sau đó đặt miếng thịt gà trong tay xuống, rửa sạch tay, xoay người đi ra ngoài, cầm lấy di động trên bàn, bấm số riêng của anh.
Nhưng lần này rất lâu không có người trả lời điện thoại. Trái tim Hạ Ngôn luống cuống cả lên, cô đặt điện thoại xuống, ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại.
Màn hình đột nhiên sáng lên.
Cô nhìn kỹ hơn, người gọi là thư ký Lý.
Hạ Ngôn trong lòng có dự cảm, cô cầm lên, “Xin chào.”
“Cô Hạ Ngôn, là tôi.”
“Vâng.”
Nghe câu trả lời của cô, thư ký Lý lịch sự nói: ” Văn tổng đang gặp khách nên không tiện nghe điện thoại, xin hỏi cô có chuyện gì sao ạ?”
Hạ Ngôn nắm chặt điện thoại trong tay, “Không có gì, tôi chỉ là muốn hỏi anh ấy buổi tối có trở về ăn cơm hay không thôi.”
Thư ký Lý hơi kinh ngạc, ngay sau đó nói: “Cô Hạ Ngôn, trước đó Văn tổng đã nói qua, không cần hỏi anh ấy có về nhà hay không, chỉ cần anh ấy rảnh rỗi, nhất định sẽ về nhà, cũng sẽ báo trước một tiếng.”
Quả thực những lời này trước đây anh có nói với cô.
Đúng vậy.
Hạ Ngôn lúc đó cũng cảm thấy không thành vấn đề, cô thích anh, cũng tin tưởng anh, huống chi người đàn ông này trong giới cơ bản không có scandal gì, một là vì thân phận đặc biệt, hai là vì anh không thích những lời nghị luận hoa mỹ kia, anh rất ít nói, ngay cả địa chỉ biệt thự cũng rất ít người biết đến.
Cô ở đây cũng yên tĩnh.
Nhưng Hạ Tình đã trở lại.
Cô không thể không nghĩ nhiều.
Thế cho nên hiện giờ Thư ký Lý phải nhắc nhở cô thêm một lần nữa.
“Cô Hạ Ngôn?” Thanh âm của thư ký Lý lại vang lên, Hạ Ngôn đột nhiên hoàn hồn, cô nhìn cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ, nói: “Được, tôi biết rồi, hôm nay tôi vừa làm một số món ăn anh ấy thích, cho nên hỏi một chút.”
Thư ký Lý dừng lại một chút, kỳ thực trong mắt cấp dưới bọn họ, Hạ Ngôn khá phức tạp, Văn tổng tách biệt cuộc sống và công việc, Hạ Ngôn là một phần cuộc sống của anh ấy, họ là bạn trai và bạn gái, nhưng họ không phải vậy. sự cởi mở giữa bạn bè nam và nữ. Văn tổng khi tham dự một số cuộc họp trong giới, anh cũng sẽ không đưa Hạ Ngôn đến tham dự.
Ngay cả khi những bữa tiệc đó một hai bắt anh phải mang theo một người họ hàng nữ, anh cuối cùng cũng chỉ tham dự có một mình. Nhưng mọi người trong giới đều biết trong biệt thự của anh có một người phụ nữ, có rất nhiều nghị luận về danh tính của người phụ nữ này. Cũng có người nói Hạ Ngôn không thể ra mặt, thì chỉ như một con chim hoàng yến mà thôi.
Thư ký Lý hoàn hồn, nói: “Vâng, đợi Văn tổng xong việc tôi sẽ báo với anh ấy một tiếng, nói cô đang ở nhà đợi…”
“Không, không cần nói, mất công quấy rầy anh ấy.” Hạ Ngôn vội vàng cắt ngang. Thư ký Lý dừng một chút, đáp: “Vâng.”
Rồi cúp điện thoại.
Chị Trương từ trong bếp ló đầu ra thăm dò, “Thế nào rồi?”
Hạ Ngôn đặt điện thoại xuống, xoay người, nhếch môi cười nói: “Anh ấy bận, không về ăn cơm, chúng ta tự mình ăn thôi.”
Chị Trương khựng lại một chút.
Gật gật đầu, âm thầm thở dài trở về phòng bếp.
Sau khi cúp điện thoại, thư ký Lý liếc nhìn cánh cửa màu nâu phía sau, mười phút sau, cánh cửa bị người ta mở ra, một nhóm người từ bên trong đi ra, Văn Liễm cầm điện thoại, hai cúc áo sơ mi đen đã được cởi, anh nhìn về phía thư ký Lý, “Đã đặt chỗ ở nhà hàng chưa?”
Thư ký Lý lập tức lấy lại tinh thần, bước lên phía trước: “Đã đặt trước, Phó tổng và Tiêu Tổng cũng đã tới.”
Văn Liễm gật đầu: “Văn Trạch Lệ có tới không?”
“Cũng tới rồi ạ.”
Văn Liễm “ừ” một tiếng, cha yêu cầu anh mang theo Văn Trạch Lệ, vì sợ cơ nghiệp gia truyền khổng lồ của Văn gia sẽ không có người kế vị. Văn Liễm nguyện ý tiếp nhận, chỉ là Văn Trạch Lệ… ánh mắt anh lại có chút thâm trầm. Thấy vẻ mặt của anh, thư ký Lý có chút sợ hãi không dám tiến lên, Văn Liễm liếc anh ta một cái.
Thư ký Lý liền vui vẻ bước lên, đi về phía trước, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Cô Hạ Ngôn vừa gọi điện thoại đến, nói tối nay cô ấy làm các món anh thích.”
Văn Liễm nhướng mày.
Anh lập tức nói: “Tôi biết rồi.”
Anh thậm chí không nhìn vào điện thoại, đi thẳng ra cửa. Thấy vậy, thư ký Lý hô một tiếng rồi đuổi theo, điện thoại trên người của Văn Liễm lại reo lên, lần này là tin nhắn WeChat.
Anh tùy ý trượt mở.
Hạ Tình: Thiệp mời ở quầy lễ tân.
Văn Liễm nhìn nhưng không trả lời, màn hình lại tối đen. Sau đó tiếp tục sải bước nhanh về phía trước, đi vòng qua cây cột lớn, Văn Liễm nói với thư ký Lý: “Đi tới quầy lễ tân lấy thiệp mời.”
Thư ký Lý dừng lại, sau đó lập tức quay người trở lại quầy lễ tân, nhận lấy thiệp mời từ cô gái ở quầy, nhìn thời gian trên thiệp mời.
Nghĩ đến WeChat trên điện thoại của Văn tổng vừa rồi.
Thư ký Lý đột nhiên cảm thấy lo lắng thay cho Hạ Ngôn.
*
Buổi tối có hai món ăn, là đặc biệt làm cho Văn Liễm, mặc kệ anh có về hay không. Ăn cơm xong, Hạ Ngôn và chị Trương lục đục dọn dẹp
Sau đó, cô ngồi ở trên ghế sô pha tiếp tục thêu bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ (tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh), chị Trương đi tới, nhìn thoáng qua rồi nói: “Hạ Ngôn, cô kiên nhẫn quá, cái này thêu tới khi nào thế?”
Hạ Ngôn cười nói: “Thêu cái này có thể tĩnh tâm.”
“Ngồi yên cũng được, nhưng thêu xong phải tìm chỗ treo lên. Cô cảm thấy phòng khách lầu ba thế nào?” Chị Trương chạm vào bên ngoài, cảm thán thật nhiều màu sắc, Hạ Ngôn thực sự có đủ kiên nhẫn.
Hạ Ngôn: “Chị xem chỗ nào cứ chọn đi.”
Chị Trương: “Hai ngày nữa tôi sẽ dọn dẹp tầng ba, chờ hình của cô.”
“Được.”
Chị Trương ở lại một lúc rồi rời khỏi tòa nhà chính, chị ấy ở lại chủ yếu để ngồi cùng Hạ Ngôn, dù sao trong một ngôi nhà lớn như vậy, chị ấy lo Hạ Ngôn một mình đợi người sẽ sợ. Sau khi chị Trương rời đi, Hạ Ngôn lại cúi đầu thêu một hồi, điện thoại di động bên cạnh kêu lên, lóe sáng.
Trong phòng khách thiếu ánh sáng này thì nó hiện cực kỳ rõ.
Hạ Ngôn từ bức tranh thêu ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua, lại là nhóm chat của đoàn kịch, họ đang bắt đầu thảo luận chuyện gì đó. Hạ Ngôn nhíu mày, nhấp vào nhóm WeChat để xem chuyện gì. Liền thấy một thành viên trong nhóm đăng bài múa cột của Đài truyền hình Bắc Kinh, Hạ Ngôn nhớ ra, đêm nay là buổi biểu diễn đầu tiên của Hạ Tình khi về nước.
Cô ta sẽ nhảy điệu ballet hiện đại mà cô ta đã học.
Cô khựng lại một chút.
Khương Vân gửi Wechat cho cô: Hạ Ngôn, cậu có định xem chị cậu múa không.
Hạ Ngôn ngước mắt lên, nhìn về phía chính giữa TV, cô thỉnh thoảng sẽ cùng với Văn Liễm xem TV trong phòng khách, mặc dù số lần rất ít. Cô cầm điều khiển từ xa ở bên cạnh, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm mở. Cô muốn xem, cô muốn xem thử vũ đạo của Hạ Tình bây giờ đã trở nên như thế nào.
Học suốt đời mà.
Cô phải dũng cảm đối mặt với nó.
Màn hình vừa sáng lên, Hạ Ngôn chuyển sang kênh vũ đạo, cô nhắn lại cho Khương Vân: “Tớ đang xem.”
Khương Vân: “Còn hai tiết mục nữa là tới, khung giờ vàng đó.”
Hạ Ngôn không trả lời, trong khung giờ vàng có bao nhiêu người xem, không cần nói cũng biết. Cô đang ngây ngốc thì đột nhiên tim đập loạn nhịp, cô nhìn vào điện thoại của mình.
Trên màn hình điện thoại vẫn còn rất nhiều thông tin trong nhóm liên tục xuất hiện.
Bao phủ toàn bộ màn hình.
Mà Văn Liễm đâu.
Anh vẫn đang xem sao?
Hạ Ngôn cầm điện thoại, cắn môi dưới, gọi cho thư ký Lý.
Điện thoại reo ba giây.
Thư ký Lý Bắt Máy: “Chào cô Hạ Ngôn.”
Hạ Ngôn: “Thư ký Lý, anh ấy đang làm gì vậy? Khi nào thì anh ấy về nhà?”
Thư ký Lý dừng một chút, “Cô Hạ Ngôn, trước đó Văn Tổng đã nói hoàn thành công việc xong sẽ….”
“Tôi muốn biết hiện tại anh ấy đang làm gì?”
Thư ký Lý: “…”
Hạ Ngôn: “Tôi chỉ muốn biết, anh ấy hiện tại đang làm cái gì? Có cần tôi chờ anh ấy hay không?”
Nghe được lời này, thư ký Lý thở dài, “Cô Hạ Ngôn, không cần đợi nữa, Văn tổng biết rõ, tôi coi như chưa nhận được cuộc gọi tối nay.”
Hạ Ngôn đầu ngón tay trắng bệch, bên tai di động rung lắc đến mức cầm không được, WeChat của đoàn kịch có quá nhiều tin nhắn. Cô phải để điện thoại xa một chút.
Cô liền thấy Tần Lệ Tử gửi một tin nhắn đến, làm cho người ta kinh sợ.
Tần Lệ Tử: Văn Liễm, Văn Liễm tới, tới trường quay.
Hạ Ngôn thẫn thờ nhìn tin nhắn.
Thư ký Lý bên kia gọi vài tiếng cô Hạ Ngôn, cô Hạ Ngôn. Hạ Ngôn trực tiếp cúp máy, cô bấm vào nhóm chat của đoàn kịch.
Nhóm B Arlene: Thật hay giả vậy? Anh ấy thực sự tới ư?
Lâm Viễn: Thật đấy.
Tần Lệ Tử: Chúa ơi, tớ lo quá.
Nhóm B Tuổi Tuổi: Chụp bức ảnh xem với nào.
Tần Lệ Tử: Chờ một chút chờ một chút, các chị em, chúc phúc cho chúng tôi đi.
Nhóm A Tần Diều: Cố lên, lời chúc tốt đẹp nhất.
Nhóm B Arlene: Anh ấy là đến để gặp chị Hạ Tình, không phải xem mấy cậu.
Nhìn thấy tin nhắn này, Hạ Ngôn vứt điện thoại đi, cô thẫn thờ nhìn màn hình TV, trên màn hình là một nữ vũ công khác đang khiêu vũ, trước khi đến lượt Hạ Tình, màn hình điện thoại lại vang lên. Một đoạn video rất mờ được Tần Lệ Tử đăng lên. Trong video, một người đàn ông cao lớn trong miệng ngậm điếu thuốc lá mơ hồ bước ra khỏi xe.
Anh cài khuy cổ áo màu đen bằng đầu ngón tay.
Sau đó, màn hình chuyển sang màu đen, video rất ngắn, nhiều nhất khoảng bốn giây.