Tác giả: Trử Thanh Hòa
Cuối cùng chú lái xe vẫn là đem Sở Hạo đuổi về khu nhà cũ. Cho nên Lâm Nhật Nguyệt mới có thể ở trước cửa phòng mình nhìn thấy Sở Hạo.
"Chị Nguyệt, em có lời muốn nói với chị!" Lôi kéo tay Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo có chút khẩn trương.
"Nói cái gì? Nói đi!"
"Em muốn nói với mình chị!" Sở Hạo nhìn An Trạch ở bên cạnh.
"À, vậy em chờ một chút. Học trưởng, anh vừa mới muốn cùng em nói cái gì?" Nhìn về phía An Trạch, Lâm Nhật Nguyệt nhớ tới vừa mới hắn vẫn chưa nói xong lời nói của hắn với cô.
"Không có gì, lần sau gặp nói sau! Nguyệt Nguyệt, không giới thiệu vị bên cạnh em sao?"
Nam sinh trước mặt này là ai? Hắn cùng Nguyệt Nguyệt quan hệ gì? Vì sao Nguyệt Nguyệt nguyện ý để hắn cầm tay? Còn có, hắn rõ ràng cảm nhận được nam sinh này trong mắt đối với hắn có địch ý mãnh liệt, An Trạch nhìn Sở Hạo, đáy lòng sinh ra một cảm giác nguy hiểm
"À, đây là Sở Hạo, là ……"
"Bạn trai!" Không đợi Lâm Nhật Nguyệt nói xong, Sở Hạo đối với ánh mắt An Trạch thốt ra mà ra. Hắn chán ghét nam nhân trước mắt này, chán ghét ánh mắt hắn nhìn chị Nguyệt, An Trạch cũng làm cho Sở Hạo có cảm giác nguy hiểm.
"Hạo Hạo?!" Lâm Nhật Nguyệt kinh ngạc nhìn Sở Hạo.
"Cậu ta là bạn trai em à, Nguyệt Nguyệt?"
Cô ấy có bạn trai sao? Vì sao chưa bao giờ nghe cô ấy nói đến?
"Không phải, hắn là em trai của em, Sở Hạo."
"Chị Nguyệt! Em không phải em ruột của chị!" Sở Hạo vội vàng nói.
Trước kia hắn đều nghĩ mình là em trai của Lâm Nhật Nguyệt, nhưng bây giờ hắn hiểu được chính mình đối Lâm Nhật Nguyệt, hắn không muốn lại làm em trai cô.
"À, hóa ra là em trai em a! Vậy vì sao……"
"Hắn chỉ thích ăn nói bậy bạ." Trừng mắt nhìn Sở Hạo liếc mắt một cái, Lâm Nhật Nguyệt nói với An Trạch.
"Chị Nguyệt, đi! Em có lời muốn nói với chị!" Sở Hạo chờ không kịp lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt chạy xa khỏi phòng của nữ sinh.
"Việc gì phải gấp như vậy chứ?" Lâm Nhật Nguyệt vừa nói vừa quay đầu hướng An Trạch áy náy cười cười.
An Trạch sắc mặt ngưng trọng nhìn chăm chú vào hai người dần dần chạy xa, trong lòng nghi hoặc không ngừng. Nam sinh gọi là Sở Hạo này cùng Lâm Nhật Nguyệt rốt cuộc là quan hệ gì? Hắn biết rõ tình cảm trong ánh mắt của Sở Hạo đối với Lâm Nhật Nguyệt, kia nhất định không phải là tình cảm của em trai, như vậy Lâm Nhật Nguyệt biết không? Cô ấy đối với Sở Hạo có tình cảm gì không?
"Hạo Hạo, được rồi, đừng chạy!" Rút tay khỏi Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt có chút thở hổn hển nói.
"Được rồi! Ở nơi này đi!" Sở Hạo xoay người, sau khi nhìn xem bốn phía nói.
"Hạo Hạo, em không ở khu nhà mới, chạy tới nơi này rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu không có xe, tối nay em định ngủ ở đâu?" Lâm Nhật Nguyệt có chút tức giận.
"Chị không cần lo lắng chuyện đó, chị Nguyệt! Bây giờ em có lời muốn nói với chị, là lời nói rất quan trọng, là chuyện mà buổi chiều hôm này em đã suy nghĩ cẩn thận, em muốn lập tức cho chị biết!"
Sở Hạo ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Nhật Nguyệt, ánh mắt này khác xa với trước kia. Đáng tiếc Lâm Nhật Nguyệt không có nhìn đến, bởi vì Sở Hạo che mất ánh sáng, Lâm Nhật Nguyệt thấy không rõ lắm biểu tình trên mặt hắn.
"Được rồi, em nói đi."
"Chị Nguyệt, em hôm nay mới biết được hóa ra em vẫn…… Vẫn…… Yêu chị! Em yêu chị, chị Nguyệt! Không phải em trai yêu chị gái, mà là một người nam nhân yêu một người nữ nhân!" Sở Hạo kích động nói xong.
Lâm Nhật Nguyệt nhìn hắn, nói không ra lời.
"Chị Nguyệt, còn chị! Chị yêu em không? Em muốn biết chị có yêu em hay không?" Cầm lấy tay Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo khẩn trương hỏi.
"Em tới là muốn nói với chị chuyện này?"
"Đúng vậy!"
"Hạo Hạo, em yêu chị, chị biết! Nhưng là em yêu chị chỉ như em trai yêu chị gái thôi, tựa như em yêu cha mẹ em vậy, là tình cảm gia đình, không phải tình yêu nam nữ! Em không thể đem hai cái này đảo lộn được." Lâm Nhật Nguyệt cho rằng Sở Hạo lẫn lộn thân tình và tình yêu.
"Không phải, chị Nguyệt! Em yêu chị! Em không có lẫn lộn, em đối với chị là tình yêu nam nữ, em nghĩ muốn cả đời với chị cùng một chỗ, kết hôn với chị, sinh đứa nhỏ cùng chị!" Sở Hạo còn thật sự nói.
"Hạo Hạo, em có biết chính mình đang nói cái gì không?" Đối với lời nói Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Cô không biết là chuyện gì đã làm cho Sở Hạo có loại ý nghĩ vớ vẩn này, nhưng là đây là không có khả năng. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từ ngày Sở Hạo sinh ra, cô đã là chị của hắn. Mà Sở Hạo cũng là từ nhỏ gọi cô "Chị Nguyệt" Bây giờ vẫn đang gọi không phải sao? Hai người bọn họ làm sao có thể…… Lâm Nhật Nguyệt cười lắc đầu.
"Em biết! Em biết chính mình đang nói cái gì! Em chưa bao giờ hiểu được mình đang nói cái gì chắc chắn như lúc này. Em yêu chị, chị Nguyệt! Em không thể tưởng tượng được cảnh tượng chị cùng nam nhân khác ở một chỗ!" Sở Hạo nói, hắn thật không ngờ Lâm Nhật Nguyệt lại không tin hắn, ở trong lòng hắn cho rằng Lâm Nhật Nguyệt hẳn là cũng yêu hắn.
"Được rồi, Hạo Hạo, đủ rồi đấy, em chạy nhanh trở về đi! Về trễ sẽ không có xe!" Sở Hạo này a, khi nào thì có thể giống người lớn được đây?
"Chị không tin em! Phải không?"
"Hạo Hạo, em hôm nay trở về hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai tỉnh lại sẽ hiểu được chính mình nói là sai."
"Muốn như thế nào chị mới bằng lòng tin tưởng em! Em thật là yêu chị a, chị Nguyệt!" Sở Hạo sốt ruột quát.
"Tốt lắm, không cần náo loạn, mau trở về đi thôi!" Lâm Nhật Nguyệt lười cùng hắn thảo luận vấn đề nhàm chán này.
"Em sẽ làm cho chị tin tưởng em!" Sở Hạo phi thường có quyết tâm nói.
"Ách……" Hắn muốn như thế nào làm cho cô tin tưởng?
"Ưm……" Lâm Nhật Nguyệt mở to hai mắt nhìn, nàng thật không ngờ Sở Hạo nhưng lại sẽ dùng loại phương pháp này chứng minh hắn yêu cô– hôn cô!
Sở Hạo gắt gao ôm Lâm Nhật Nguyệt, nặng nề mà hôn nàng. Mặc dù có chút ngốc, nhưng cũng là còn thật sự, quá chú tâm hôn nàng.
Lâm Nhật Nguyệt ngơ ngẩn hai giây sau phản ứng lại, dùng hết toàn thân khí lực đẩy Sở Hạo ra.
"Bây giờ chị đã tin em chưa?" Sở Hạo nhìn Lâm Nhật Nguyệt trên mặt hiện lên đỏ ửng nói.
"Hạo Hạo, chúng ta là không có khả năng!" Lâm Nhật Nguyệt tâm thẳng thắn nói, cô thật không ngờ Sở Hạo lại làm như thế.
"Vì sao?" Sở Hạo vội cầm tay Lâm Nhật Nguyệt.
" Chị chưa bao giờ nghĩ đến một ngày chị với em sẽ thành một đôi."
"Vậy từ hôm nay bắt đầu nghĩ đi a!"
"Không có khả năng, ở trong mắt chị em vẫn là đứa trẻ theo sau chị, gọi chị ‘Chị Nguyệt’, có chút ngây thơ, có chút lỗ mãng, lại có chút xúc động tiểu nam sinh, chị không có cách nào đem em trở thành người yêu."
"Em đã không còn ngây thơ, không phải tiểu nam sinh, chị Nguyệt, Chị nhìn em xem! Em làm sao giống tiểu nam sinh?" Sở Hạo lui ra phía sau hai bước, muốn cho Lâm Nhật Nguyệt thấy rõ ràng hắn đã không phải tiểu hài tử.
"Hạo Hạo, không có khả năng, chị không có khả năng yêu em." Lâm Nhật Nguyệt lắc lắc đầu.
"Một chút khả năng cũng không có?" Sở Hạo ngữ khí hàm chứa hi vọng hỏi.
"Không có, một chút cũng không có!" Lâm Nhật Nguyệt không có cho hắn một tia hy vọng.
"Chị chưa thử qua, làm sao mà biết không có khả năng yêu em?" Sở Hạo vẫn cố gắng.
"Hạo Hạo, đây là vĩnh viễn cũng không khả năng." Lâm Nhật Nguyệt kiên định để hắn đừng cố gắng.
"Vĩnh viễn cũng không khả năng? Phải không?"
"Đúng, vĩnh viễn không có khả năng." Lâm Nhật Nguyệt nhẫn tâm nói (PP: *chấm chấm nc mắt* chị nhẫn tâm quá vậy T^T, Hạo Hạo qua đây ta thương *vươn ma trảo*, Sở Hạo *trừng mắt*, PP *rút vội tay về, cắn khăn*)
Sở Hạo sau khi nghe được những lời nói vô tình đó, Sở Hạo cúi thấp đầu xuống, trầm mặc.
"Hạo Hạo?" Lâm Nhật Nguyệt nhẹ nhàng mà gọi hắn, vươn tay muốn an ủi hắn.
Nhưng là Sở Hạo gạt tay Lâm Nhật Nguyệt ra, xoay người chạy. Bóng dáng hắn là quyết liệt như vậy, giống như cả đời cũng không cần quay đầu lại.
Lâm Nhật Nguyệt sững sờ tại chỗ, đây là lần đầu tiên Sở Hạo gạt tay cô ra. Nhìn bóng dáng hắn, Lâm Nhật Nguyệt cảm thấy bóng dáng hắn hàm chứa thật sâu đau xót, làm cho lòng của cô nhưng lại bắt đầu có chút đau, làm cho cô có chút hối hận đã nói với hắn những lời nhẫn tâm như vậy.
Nhưng là cô không thể không nhẫn tâm. Từ nhỏ đến lớn Sở Hạo trong thế giới chỉ có cô, không có người con gái khác, cho nên hắn đem tình cảm chị em nghĩ lầm thành tình cảm nam nữ. Chờ về sau hắn gặp được người hắn chân chính yêu, hắn sẽ hối hận hôm nay đã nói những lời đó với cô, khi đó hắn sẽ thống khổ.
Hắn đã vì cô mà thi đại học sư phạm, này đã muốn làm cho cô có chút áy náy, cô không thể lại làm cho hắn vì cô mà lại làm chuyện gì đó sai lầm trong tương lai nữa, cho nên cô phải nhẫn tâm.
Hắn bây giờ thương tâm là tạm thời, qua một đoạn thời gian chờ hắn suy nghĩ cẩn thận thì tốt rồi, khi đó bọn họ vẫn là tình cảm chị em tốt đẹp. Lâm Nhật Nguyệt ở trong lòng tự nói với chính mình.
Chính là làm cho cô thật không ngờ rằng, Sở Hạo vì chuyện này đã làm một chuyện mà tất cả mọi người không lường trước được..
"Reng reng reng……" Một trận tiếng chuông đánh chói tai đánh vỡ đêm khuya yên tĩnh, đánh thức Lâm Nhật Nguyệt.
"Ai a! Trễ như vậy!" Bạn cùng phòng Tiểu Nhã lẩm bẩm theo trên giường đi lên.
"Alô…… Dạ, Nguyệt Nguyệt, là tìm cậu này." Buông ống nghe, Tiểu Nhã lại bò đến trên giường.
"Alô!" Lâm Nhật Nguyệt cầm lấy điện thoại, nghĩ rằng đã trễ thế này sẽ là ai?
"Nguyệt Nguyệt!"
"Mẹ, đã trễ thế này, có chuyện gì vậy?" Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?
"Nguyệt Nguyệt, con có biết Hạo Hạo hôm nay ở trường học xảy ra chuyện gì không?" Ngô Mĩ Lâm lo lắng hỏi Lâm Nhật Nguyệt.
"Hắn…… Làm sao vậy?" Lâm Nhật Nguyệt không muốn nói cho Ngô Mĩ Lâm biết chuyện tối hôm nay của cô và Sở Hạo.
"Chúng ta cũng không biết a! Tối hôm nay Hạo Hạo từ trong trường học đã trở lại."
"Hắn về nhà?" Hắn không phải hẳn là ở khu nhà mới sao? Lâm Nhật Nguyệt ở trong lòng buồn bực.
"Đúng vậy, khuya thì về nhà, một lát sau lại nói muốn xuất ngoại, bắt cha nuôi con ngày mai phải đi làm visa cho nó."
"Hắn muốn xuất ngoại?" Hắn muốn xuất ngoại? Vì sao? Liền bởi vì chuyện hôm nay sao?
"Nguyệt Nguyệt, ngươi có biết hay không Hạo Hạo hôm nay ở trường học rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ban ngày nó còn cao hứng phấn chấn đi học chú thích sách đâu, như thế nào đột nhiên bây giờ lại ầm ỹ muốn xuất ngoại?"
"Con…… Con không biết, hắn có hay không nói vì sao muốn xuất ngoại?"
"Nó nói đại học sư phạm ở khu vực nông thôn, ở nơi đó liền y như là ngồi ngục giam, cho nên không cần học ở nơi đó, muốn xuất ngoại." Ngô Mĩ Lâm nghĩ không hiểu được đây là lý do hắn muốn xuất ngoại ư?
"À."
"Nguyệt Nguyệt, con đã không biết, mẹ cúp máy đây, con nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học đó!"
"Dạ, hẹn gặp lại mẹ!"
"Hẹn gặp lại!"
Nằm trở lại trên giường, Lâm Nhật Nguyệt lại như thế nào cũng ngủ không được. Lăn qua lộn lại, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, cô thức trắng một đêm cho đến hừng đông.
Hắn vì sao phải xuất ngoại? Hắn không muốn gặp lại cô sao? Cô cự tuyệt như vậy thật sự đã làm tổn thương hắn sao? Tình nguyện xuất ngoại cũng không muốn đối mặt với cô?
Toàn bộ buổi tối Lâm Nhật Nguyệt trong đầu hiện lên đều là bóng dáng Sở Hạo xoay người mà đi, hắn thật sự yêu cô sao? Không có lẫn lộn tình cảm, thật là lấy một người nam nhân yêu một nữ nhân mà yêu cô sao? Là như thế này sao? Nhưng là điều này sao có thể chứ?
Trời đã sáng, sáng sớm ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, thản nhiên rơi tại trên giường Lâm Nhật Nguyệt. Lâm Nhật Nguyệt mở to ánh mắt đau nhức nhìn trần nhà, lúc này trong đầu trong lòng cô đều là trống rỗng, đã muốn không thể tự hỏi.
"Nguyệt Nguyệt, rời giường thôi, buổi sáng hôm nay chúng ta có tiết đó!" Tiểu Nhã đã muốn rời giường.
"Ừ." Lâm Nhật Nguyệt ứng thanh, muốn từ trên giường đứng lên lại vô lực nằm trở về.
"Nguyệt Nguyệt? Cậu làm sao vậy? Sao còn không đứng lên?" Nhìn đến Lâm Nhật Nguyệt không có động tĩnh gì, Tiểu Nhã vén lên màn nhìn về phía cô.
"Không thoải mái sao?" Nhìn thấy sắc mặt Lâm Nhật Nguyệt có chút tái nhợt, Tiểu Nhã vươn tay sờ lên trán cô.
"Nóng quá a! Nguyệt Nguyệt, cậu sốt rồi!"
Lâm Nhật Nguyệt bệnh lần này tới bất ngờ, cũng tới hung mãnh. Nguyên bản chính là phát sốt, không nghĩ tới cuối cùng nhưng lại dẫn phát rồi viêm phổi, ở trong bệnh viện ngây người suốt một tháng.
Chuyện Lâm Nhật Nguyệt viêm phổi nằm viện vợ chồng Lâm Kiến Cường cũng không có nói cho vợ chồng Sở Phương Uy, bởi vì bọn họ nhìn thấy vợ chồng Sở Phương Uy đang vì chuyện Sở Hạo xuất ngoại mà sứt đầu mẻ trán, liền quyết định không nói cho bọn họ, đỡ cho bọn họ phải phiền lòng.
Mà vợ chồng Sở Phương Uy vì chuyện của Sở Hạo quả thật là bận tối mày tối mặt, bởi vậy cũng không có chú ý tới vì sao vẫn không thấy Lâm Nhật Nguyệt, chỉ nghĩ cô học tập bận rộn.
Sở Hạo lại không biết chuyện Lâm Nhật Nguyệt sinh bệnh, hắn nghĩ là Lâm Nhật Nguyệt không muốn thấy hắn, trốn tránh hắn, cho nên càng thêm kiên định ý muốn xuất ngoại.
Nếu Sở Hạo đã biết, có lẽ hắn sẽ không xuất ngoại, cũng sẽ không xa cách Lâm Nhật Nguyệt đến năm năm.
Một tháng sau, ngày Lâm Nhật Nguyệt xuất viện cũng là Sở Hạo lên máy bay.
Sở Hạo trước khi lên máy bay vẫn là có chút không nỡ, có chút chờ mong. Hắn ở sâu trong nội tâm chờ mong Lâm Nhật Nguyệt sẽ đến, đến giữ hắn lại, đến ngăn cản hắn. Nhưng là đợi đến đăng ký xong hắn vẫn là không thấy Lâm Nhật Nguyệt đến.
Chẳng lẽ cô thật sự không muốn gặp lại hắn sao? Chẳng lẽ cô đối với hắn ngay cả một chút cảm tình cũng không có? Cho dù là tình cảm chị em?
Sở Hạo càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng vẫn là hung ác tâm đi lên phi cơ đến Gia Nã Đại.