Tác giả: Trử Thanh Hòa
Lâm Nhật Nguyệt có chút bị dọa, nàng đã quên kêu dừng tay, đã quên đi kêu người lớn, chính là trơ mắt nhìn Sở Hạo bị đả đảo trên mặt đất.
"Xú tiểu tử! Nhớ kỹ chúng ta — Vệ Lương, Trương Thiện, Giang Ưu! Về sau nhìn thấy chúng ta nhớ rõ trốn xa một chút!" Giang Ưu sau khi tự giới thiệu còn không quên đạp Sở Hạo một cước, mà Sở Hạo đã không còn có khí lực đánh trả..
"Tiểu Giang, đủ rồi!" Trương Thiện lên tiếng ngăn cản Giang Ưu.
Vệ Lương đi đến chỗ Lâm Nhật Nguyệt.
Sở Hạo nằm trên mặt đất nhìn thấy Vệ Lương đi đến chỗ Lâm Nhật Nguyệt, nghĩ rằng bọn họ muốn bắt nạt cô. Không biết lấy ở đâu ra khí lực, Sở Hạo liền đứng dậy, tiến lên chắn trước mặt Lâm Nhật Nguyệt.
"Ai dám lại bắt nạt chị Nguyệt của tôi, tôi cùng hắn liều mạng!" Sở Hạo hô lớn tuyên chiến, cũng không thèm để ý mình đã muốn mặt mũi bầm dập, toàn thân bị thương.
"Tiểu tử này, xương cốt cũng thật cứng cỏi! Như thế nào, còn không có ăn đủ quyền của chúng tao có phải hay không? Có phải còn muốn ăn đòn nữa không?"
"Bang phái của các người, bắt nạt người nhỏ bé yếu đuối thì có gì đặc biệt hơn người? Còn ‘Lương Thiện Ưu" nữa, về sửa lại tên đi rồi hãy đến!"
"Mày nói cái gì?" Vệ Lương ánh mắt biến đổi, hắn hận nhất người nào lấy tên hắn làm văn.
"Nói cái gì, nói các người về đặt lại tên đi!"
"Xem ra mày còn chưa ăn đòn đủ!"
"Đại ca để cho em!" Giang Ưu không đợi Vệ Lương động thủ liền vọt đi lên, trong tay không biết khi nào lại cầm thêm một con dao gọt hoa quả.
"Tiểu Giang! Không thể dùng dao!" Khi Vệ Lương phát hiện trong tay Giang Ưu có dao, muốn giữ chặt hắn lại không kịp, chỉ có thể vẫy tay muốn bỏ đi dao trong tay hắn.
Mà Sở Hạo nhìn thấy Giang Ưu cầm dao lại đây cũng không tránh né, bởi vì hắn biết nếu như hắn né tránh, Lâm Nhật Nguyệt sẽ là người bị thương, cho nên hắn xoay người ôm lấy Lâm Nhật Nguyệt, đồng thời nói với nàng:"Chị Nguyệt em sẽ bảo vệ chị!"
"A –" Một tiếng la kinh thiên động quỷ phát ra.
"Hạo Hạo!" Lâm Nhật Nguyệt biết hắn nhất định là đã bị đâm.
"Mông của tôi!" (cái mông bạn Hạo chuyên bị tấn công =))))
Giúp đỡ Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt nhìn về phía mông của hắn.
Hóa ra Giang Ưu bị Vệ Lương xô một cái, cho nên lệch phương hướng và chuyển đến mông Sở Hạo.
"Tiểu Giang, sao mày lại dùng dao? Ai cho mày mang dao theo hả?" Vệ Lương lớn tiếng mắng chửi Giang Ưu, Trương Thiện giật lấy dao trong tay hắn.
"Em…. Em……" Giang Ưu làm người khác bị thương hiển nhiên là bị dọa, nhìn chằm chằm mông Sở Hạo đang đổ máu kinh hoàng nói không ra lời.
"Em…… Em thật không muốn đâm nó, em chỉ là muốn hù dọa hù dọa nó mà thôi! Thật đó, đại ca!"
"Thế này mà là hù dọa sao? Ôi! Mông của tôi! Chị Nguyệt –" Sở Hạo chuyển hướng Lâm Nhật Nguyệt tìm kiếm an ủi.
"Chúng ta đi bệnh viện."
"Muốn chúng tôi giúp không?" Vệ Lương nói với Lâm Nhật Nguyệt, hắn cũng không nghĩ tới sẽ có máu đổ như vậy.
"Không cần." Lâm Nhật Nguyệt trong lời nói hàm chứa tức giận, đây là lần đầu tiên cô chân chính cảm thấy tức giận.
Vệ Lương nhìn bóng dáng Lâm Nhật Nguyệt, có chút đăm chiêu sờ sờ cằm.
Trong bệnh viện.
"Oa! Bác sĩ nhẹ tay chút, định làm tôi đau chết à?"
"Oa! Ông mưu sát a?"
"Oa! Chuẩn bị gây tê được không?"
Lâm Nhật Nguyệt nhìn xem bác sĩ đang giúp Sở Hạo xử lý miệng vết thương, Sở Hạo dĩ nhiên làm cho hắn mất đi sự bình tĩnh của người thấy thuốc.
Từ lúc vào bệnh viện đến giờ Sở Hạo miệng không thèm khép lại, ở phòng cấp cứu oa oa hét ầm lên, làm cho nhiều người kinh ngạc nhìn qua, tưởng là đang phát sinh chuyện gì kinh thiên động địa lắm? Kết quả khi biết được Sở Hạo chẳng qua là bị đâm vào mông, liền cười trộm đi về.
"Oa! Đã xong chưa đó?"
"Xong rồi xỏng rồi!" Cuối cùng cũng băng bó xong, bác sĩ không kiên nhẫn nói.
"Ô…… Đau quá!" Ghé vào trên giường bệnh Sở Hạo lần nữa hô đau.
"Chị Nguyệt — em đau quá!" Mở miệng, Sở Hạo đáng thương hề hề nhìn Lâm Nhật Nguyệt.
"Ngủ một lát đi, tỉnh ngủ sẽ không đau." Lâm Nhật Nguyệt thản nhiên an ủi hắn.
"Được!" Sở Hạo ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, một lát sau liền ngủ giống như heo. Hắn hôm nay thể lực thật là tiêu hao rất lớn, cũng khó trách nhanh như vậy liền đã ngủ.
Ngồi ở bên cạnh giường bệnh Lâm Nhật Nguyệt dần dần chìm vào suy nghĩ của mình.
Đối với hành động bảo vệ cô hôm nay của Sở Hạo, nói trong lòng cô không cảm động đó là gạt người. Cô biết hắn từ nhỏ liền thích dính lấy cô, đối với cô có một sự thân thiết lạ thường, chính là cô thật không ngờ hắn nhưng lại bảo vệ cô đến như thế, mà ngay cả tính mạng chính mình cũng không cần!
Lâm Nhật Nguyệt sẽ không quên lúc hắn bị đánh cho mặt mũi bầm dập đến kiệt sức vẫn cố gắng đứng lên chắn ở trước mặt cô nói với Vệ Lương– ai dám bắt nạt chị Nguyệt của tôi, tôi liền cùng hắn liều mạng! Khẩu khí hết sức quyết đoán, không hề sợ hãi, không chút do dự!
Cho tới hôm nay Lâm Nhật Nguyệt mới chính thức hiểu được Sở Hạo là thật lòng xem cô như chị gái, như người thân ruột thịt, mới có thể liều lĩnh bảo vệ như thế! Cô hiểu được! Thật sự hiểu được!
Nhìn Sở Hạo đang ngủ say, Lâm Nhật Nguyệt trên mặt xuất hiện một chút ôn nhu mỉm cười, thực nhẹ, dịu dàng đến ngay cả chính cô cũng không có phát hiện.
Đánh giá hắn, Lâm Nhật Nguyệt phát hiện ra đây là lần đầu tiên thật sự cẩn thận nhìn Sở Hạo như vậy. Hắn trưởng thành, thật sự trưởng thành! Đã không còn là bé trai nhỏ bé thích đi theo sau lưng cô nữa rồi.
Hiện tại Sở Hạo vóc dáng so với cô cao hơn rất nhiều, hình thể cũng không biết cường tráng so với cô bao nhiêu lần, là nam tử hán có thể vì bảo vệ mình trước người khác mà rất liều lĩnh.
Lâm Nhật Nguyệt ánh mắt dừng lại ở trên mặt Sở Hạo, cô nhìn thấy vết sẹo ở trên cằm hắn. Đó là do Sở Hạo năm tuổi ngày ấy ở trong phòng cô ngã sấp xuống đụng đến đống gỗ mà tạo nên.
Nói đến vết sẹo này, Lâm Nhật Nguyệt mười năm sau lần đầu tiên cảm thấy áy náy, bởi nó là vì cô mà tạo thành.
"Hạo Hạo!" Đúng lúc này, Trương Thục Viên vọt vào phòng bệnh.
"Ba mẹ, cha nuôi, mọi người tới rồi à?" Trương Thục Viên hô to làm Lâm Nhật Nguyệt trở lại hiện tại, vừa nói vừa đứng dậy lùi ra sau, để cho Trương Thục Viên đến bên giường xem Sở Hạo.
"Hạo Hạo! Con làm sao có thể biến thành như vậy? Buổi sáng ra ngoài không phải hoàn hảo sao?" Nhìn thấy trên mặt Sở Hạo có chỗ bầm tím, Trương Thục Viên hốc mắt nhịn không được đỏ.
"Bà xã, em nhẹ chút, không thấy con đang ngủ sao? Đừng đánh thức nó!" Sở Phương Uy nhỏ giọng nói với vợ.
"Nguyệt Nguyệt, đây là có chuyện gì?" Lâm Kiến Cường hỏi Lâm Nhật Nguyệt.
"Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Hạo Hạo lại bị đánh thành như vậy?" Ngô Mĩ Lâm cũng hỏi con gái.
"Là……"
"A — lão ba lão mẹ, mọi người đến đấy à?" Lúc này Sở Hạo tỉnh.
"Hạo Hạo, nói cho lão mẹ, là ai đánh con thành như vậy?"
"Lương Thiện Ưu!"
"Cái gì Lương Thiện Ưu?"
"Chính là ba cái hỗn đản!"
"Cái gì? Con một người đánh nhau với ba người?"
"Đúng vậy!"
"Con a, ngươi không phải đang kể chuyện cười chứ?" Sở Phương Uy có chút hoài nghi lời nói của con, bằng hắn một đứa chỉ một chút đau cũng kêu lại đi một người đánh ba người?
"Lão ba ba là có ý gì? Không tin con sao?" Này đả thương lòng tự trọng của Sở Hạo rồi đó!
"Chị Nguyệt! Chị nói cho mọi người biết em có phải một người đánh nhau với ba người không!"
"Nguyệt Nguyệt?" tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người Lâm Nhật Nguyệt.
"Đúng vậy."
"Nghe được chưa?" Sở Hạo đắc ý dào dạt nói.
"Con, con thật sự một người đánh nhau với ba người?" Sở Phương Uy vẫn là có như vậy một chút không tin.
"Chị Nguyệt đã nói, ba chưa nghe rõ sao?"
"Rõ rõ cái gì, Lương Thiện Ưu vì sao muốn đánh con?" Trương Thục Viên hỏi.
"Này, lão mẹ, cái gì bọn chúng đánh con? Là con đánh bọn chúng được không?" Hiểu lầm thành bị đánh Sở Hạo phi thường khó chịu.
"Được được được, là con đánh bọn chúng. Vậy con vì sao muốn đánh bọn chúng?"
"Bởi vì bọn chúng bắt nạt Chị Nguyệt!"
"Nguyệt Nguyệt?"
"Nguyệt Nguyệt, con không sao chứ?" Nghe được gái cũng liên lụy trong đó, Ngô Mĩ Lâm cùng Lâm Kiến Cường lo lắng nhìn về phía Lâm Nhật Nguyệt.
"Con không sao." Cười cười, Lâm Nhật Nguyệt ý bảo bọn họ yên tâm.
"Nói như vậy, con là vì thay Nguyệt Nguyệt xuất đầu mới cùng cái kia cái gì Lương Thiện Ưu đánh nhau?" Sở Phương Uy hỏi.
"Đúng vậy, ai dám bắt nạt Chị Nguyệt, con liền đánh người đó!" Sở Hạo vẻ mặt anh hùng khí khái nói.
"Hảo tiểu tử! Làm tốt lắm! Đây mới là điều nam tử hán nên làm!" Sở Phương Uy đối với hành động của con tựa hồ rất vừa lòng, còn vỗ một chút mông Sở Hạo.
"A!" Toàn bộ như run lên một chút, nếu Lâm Nhật Nguyệt không hoa mắt, cô còn tưởng như nhìn thấy trên trần nhà có con nhện bị dọa đến rơi xuống, ở giữa không trung múa may.
"Ba làm gì vậy, lão ba? Định làm con đau chết hả?" Vỗ về mông, Sở Hạo quát Sở Phương Uy.
"Con tiểu tử này, ba lại vô dụng nhiều lực, có đau đến vậy không?"
"Cha nuôi, mông Hạo Hạo bị dao đâm một phát." Lâm Nhật Nguyệt hướng mọi người giải thích vì sao Sở Hạo lại có phản ứng lớn như vậy. Nhưng mà Lâm Nhật Nguyệt cũng bội phục bọn họ, từ lúc bọn họ vào phòng đến bây giờ Sở Hạo vẫn là nằm úp sấp nói chuyện với bọn họ, bọn họ cư nhiên một cái cũng không có hỏi vấn đề này, thật sự là đủ trì độn.
"Cái gì? Mông bị đâm? Làm sao có thể? Bị cái gì đâm? Cho mẹ xem nào!" Vừa nghe đến mông con cũng bị thương, Trương Thục Viên cũng không để ý có người nhiều như vậy ở đây, liền vội vàng việc việc muốn kéo quần Sở Hạo xuống để nhìn vết thương.
Ba người còn lại cũng khẩn trương hề hề cúi thấp đầu chuẩn bị nhìn xem mông Sở Hạo. (chết cười mất, triển lãm mông bạn Hạo =)))
"Lão mẹ mẹ làm gì vậy? Đã băng bó xong rồi, có cái gì đáng xem!" Sở Hạo túm lưng quần, chết cũng không cho Trương Thục Viên kéo xuống.
"Nguyệt Nguyệt?" Nhìn đến Sở Hạo không chịu phối hợp như thế, Trương Thục Viên cũng chỉ có thể hỏi Lâm Nhật Nguyệt.
"Bị dao hoa quả đâm, khâu hai mũi, bác sĩ nói không có chuyện gì. Nghỉ ngơi cho tốt là được."
"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Nghe được không có việc gì, Trương Thục Viên nhẹ nhàng thở ra.
"Thục Viên Phương Uy, thật sự là ngượng ngùng, vì Nguyệt Nguyệt nhà chị, làm cho Hạo Hạo……" Nhìn đến Sở Hạo vì con gái mình vừa bị đánh vừa bị đâm, Ngô Mĩ Lâm trong lòng thực băn khoăn.
"Chị Mĩ Lâm, chị nói gì vậy? Nguyệt Nguyệt cũng giống như con gái ta đẻ ra, Hạo Hạo bảo vệ nó là việc đương nhiên, có phải hay không, xú tiểu tử?" Trương Thục Viên cắt ngang lời nói Ngô Mĩ Lâm.
"Đương nhiên, con đã nói rồi, ai muốn bắt nạt Chị Nguyệt con liền không thể để người đó được yên."
"Đúng đó, nam tử hán đại trượng phu cho dù là nhìn đến người bên ngoài bị bắt nạt cũng là muốn động thủ nữa là!" Sở Phương Uy là người duy nhất không quên lời tuyên ngôn ‘đại trượng phu’ của hắn.
Mà một bên Sở Hạo ngầm làm cái mặt quỷ, hắn mới mặc kệ cái gì nam tử hán với cả không nam tử hán! Là Chị Nguyệt nên hắn mới liều mạng, nếu người khác ngay cả nói hắn cũng chả buồn quan tâm đâu! Nhưng mà lời này hắn cũng không dám nói cho lão ba hắn nghe, trừ phi là da ngứa.
"Tốt lắm tốt lắm, chúng ta không nên ầm ỹ Hạo Hạo, để cho hắn nghỉ ngơi một lúc đi!" Vẫn là Lâm Kiến Cường cẩn thận, nhìn thấy sắc mặt Sở Hạo có chút tái nhợt, liền ngăn cản mọi người không cần nói nữa.
"Hạo Hạo, con nghỉ ngơi cho tốt, không cần nói nói, đêm nay lão mẹ ở trong này cùng con!"
"Con muốn chị Nguyệt ở với con!"
"Con tiểu tử này, Nguyệt Nguyệt hôm nay nhất định đã bị kinh hách, hẳn là sớm một chút trở về nghỉ ngơi, như thế nào ở trong này cùng con?" Trương Thục Viên không chút nghĩ ngợi liền thay Lâm Nhật Nguyệt cự tuyệt.
"Không sao đâu, mẹ nuôi, để con ở cùng em đi! Dù sao ngày mai là thứ Bảy, cũng không cần phải đi học."
Mọi người thấy Lâm Nhật Nguyệt chủ động đều có chút ngoài ý muốn, thế nhưng nghĩ đến Sở Hạo là vì cô mới chịu thương, cô chủ động như vậy cũng là hợp tình hợp lý, cho nên cũng không có gì hay ngoài ý muốn.
"Đó! Chị Nguyệt cũng đáp ứng rồi, lão mẹ mẹ còn vấn đề gì nữa không?" Sở Hạo bởi vì Lâm Nhật Nguyệt đáp ứng lưu lại bồi hắn mà mừng rỡ như điên.
"Vậy được rồi! Nguyệt Nguyệt, nếu có chuyện gì liền gọi điện thoại trở về a!" Trương Thục Viên nhẹ giọng chiếu cố Lâm Nhật Nguyệt.
"Nguyệt Nguyệt, cố gắng chăm sóc Hạo Hạo!" Ngô Mĩ Lâm cũng chiếu cố Lâm Nhật Nguyệt.
"Dạ, con biết rồi, mọi người yên tâm đi!"