- Trang chủ
- Tương Tư Thành Bệnh
- Chương 20: Đau đến chết lặng
Tác giả: Hương Trư Cách Cách
Váy cưới thiết kế là vai trần lộ lưng, hoàn toàn phô bày được tấm lưng xinh đẹp của Thẩm Nhu ra ngoài.
Bố Thẩm giao tay cô vào trong tay Giang Trì Ý, Thẩm Nhu cũng hồi hồn.
Cô nhìn Giang Trì Ý một chút, trùng hợp là anh cũng đang nhìn mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Trì Ý cong môi, ánh mắt chất chứa vài phần ôn nhu.
Là chút dịu dàng mà Thẩm Nhu chưa từng thấy.
Dưới sự nhắc nhở của người chủ trì, hai người chậm rãi tới trung tâm vũ đài.
Khăn voan mỏng phủ lên tấm lưng trắng nõn của Thẩm Nhu, một tay cô nắm lấy tay Giang Trì Ý, một tay cầm hoa từng bước tiến về phía trước.
Trên mặt Thẩm Nhu là nụ cười nhàn nhạt, nội tâm càng có xu hướng bình tĩnh.
Đây là đài chữ T, cũng chỉ dài khoảng 13-14 mét, Thẩm Nhu lại cảm giác như dài hàng thế kỷ.
Rất nhanh, giây phút Thẩm Nhu mong chờ cũng đã đến.
Hôn lễ của hai người cũng chưa từng diễn tập một lần.
Đây cũng là kế hoạch của cô, cô muốn trải qua cảm giác mới mẻ chỉ có một lần trong đời này
Thân là một nhà thiết kế hôn lễ, Thẩm Nhu đã từng lên kế hoạch cho không biết bao nhiêu người, mỗi lần đều sẽ diễn tập từ trước. Cho nên, mỗi một hôn lễ đều sẽ khiến những người từng chứng kiến cảm thấy thiếu đi cảm giác mới mẻ.
Cô muốn chính là một hôn lễ trực tiếp.
Nghi thức chuẩn bị tiến vào giai đoạn quan trọng, người chủ trì trước sau hỏi cô dâu và chú rể.
Người chủ trì là một người đàn ông trẻ tuổi, giọng nói vô cùng dễ nghe.
Thẩm Nhu và Giang Trì Ý song song đứng đó, Giang Trì Ý nhìn cô, tinh tế chăm chú nhìn, độ cong nơi khóe môi cũng sâu dần, người chủ trì nói gì cũng không nghe rõ, một lúc sau, anh trịnh trọng trả lời, “Tôi nguyện ý.”
Ngay sau đó, người chủ trì cũng hỏi Thẩm Nhu vấn đề y hệt.
Hỏi cô có nguyện ý hay không, cùng người đàn ông trước mặt trở thành vợ chồng, dùng danh nghĩa người vợ chăm sóc anh một đời một kiếp, bất luận nghèo khó hay giàu có, bất luận sinh lão bệnh tử đều trước sau như một.
Khách mời đã chuẩn bị vỗ tay.
Chỉ chờ Thẩm Nhu nói một câu ‘tôi nguyện ý’.
Đợi tận năm phút cũng không thấy cô dâu có ý định trả lời, vô cùng trầm mặc.
Sự trầm mặc của cô cũng khiến tân khách bắt đầu nghị luận, cũng làm cho nụ cười trên mặt Giang Trì Ý cách đó không xa cứng lại.
Anh có một dự cảm không tốt, tim đập rất mạnh, vô cùng bất an.
“Thẩm Nhu…” Người chủ trì cũng là người của Giai Ngẫu Thiên Thành, còn tưởng rằng Thẩm Nhu thất thần, ghé sát nhỏ giọng gọi cô.
Nhưng Thẩm Nhu lại rất nghiêm túc.
Mỗi chữ mỗi câu cô đều nghe rõ.
Chỉ là hỏi cô có nguyện ý trở thành vợ chồng với Giang Trì Ý hay không…
Cô không đồng ý.
Đây là câu trả lời cho suy nghĩ một tháng nay của Thẩm Nhu.
Cô không nguyện ý gả cho Giang Trì Ý, bởi vì cô… cũng không phải Giang Trì Ý thì không thể gả.
“Tiểu Nhu?” Giang Trì Ý nhíu mày, hạ thấp âm thanh, “Em đang nghĩ cái gì?”
Ý cười trên mặt anh đã sớm biến mất, giọng nói gấp gáp mang theo vẻ không vui.
Thẩm Nhu bị kéo lại tinh thần, đổi bó hoa trong tay phải sang tay trái, sau đó cầm lấy micro trong tay người chủ trì.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, giọng nói của cô lớn dần.
Thẩm Nhu nói, “Giang Trì Ý, anh có để ý em hỏi anh vài vấn đề không?”
Tất cả mọi người ở đây đều bối rối, bao gồm cả người chủ trì.
Nguyên bản anh ta phải là người nắm vững toàn bộ vấn đề xảy ra từ nghi thức đến tiết tấu hôn lễ, kết quả là Thẩm Nhu lại làm loạn tất cả, mà cố tình là nhân vật chính ngày hôm nay, anh ta không có quyền can thiệp.
Giang Trì Ý bị điểm danh cũng kinh ngạc, không hiểu Thẩm Nhu lại đang nghĩ gì.
Nhưng anh cũng không ngại, chỉ cho rằng Thẩm Nhu lại muốn nhân cơ hội này đòi anh hứa hẹn gì đó.
“Không ngại, em hỏi đi.”
Ngữ khí của anh vô cùng chậm rãi, còn có chút dịu dàng.
Thẩm Nhu biết đương nhiên là anh cố kỵ khách mời và bạn bè ngồi đây nên mới thu liễm tính cách như vậy.
Cô cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ cười nói, “Không phải vừa rồi anh còn hỏi em đang nghĩ gì sao?”
“Thật ra cũng không có gì.”
“Chỉ là tò mò, người sắp trở thành chồng mình liệu có biết em thích gì, thích ăn đồ mặn nhạt hay cay ngọt, thích mèo hay thích chó, thích cà phê hay trà…” Thẩm Nhu dừng một lát, sau đó tiếp tục, “Thế nào? Những câu này, anh có thể trả lời sao?”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, mỗi chữ như đánh một cái vào mặt Giang Trì Ý.
Anh bị làm cho bối rối, mất rất lâu mới không thể tưởng tượng nổi trừng mắt, “Em có ý gì?”
Dù thế nào cũng phải tra hỏi anh trước mặt mọi người?
Giang Trì Ý nghĩ vậy.
Trong lòng anh hoài nghi Thẩm Nhu muốn trả thù chuyện trước kia cho Cố Thiến ở nhờ phòng cưới.
Anh thừa nhận chuyện đó là do anh không suy nghĩ chu toàn, nhưng một chuyện nhỏ như vậy mà cô muốn làm mất thể diện của anh lúc này?
Thẩm Nhu làm như vậy, không khỏi quá mức rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Giang Trì Ý chìm xuống.
Nhưng Thẩm Nhu vẫn là dáng vẻ bình thản, giọng điệu nước chảy mây trôi, “Không có ý gì, chỉ là đột nhiên nhớ ra, muốn hỏi anh một chút.”
“Không muốn trả lời sao? Hay là nói, một câu anh cũng không biết?”
Thẩm Nhu nhếch môi cười tự giễu.
Trầm mặc tràn lan trong phòng tiệc.
Thẩm Nhu có thể cảm nhận rõ ràng người đối diện có dấu hiệu tức giận, anh chính là người như vậy. Mỗi lần bị chọc tới điểm đau sẽ nổi lên tính khí, giống như con chó bị đạp trúng đuôi, sủa loạn.
Một giây sau, quả nhiên Giang Trì Ý bắt đầu.
Anh nở nụ cười lui về phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Nhu, “Đến cùng là em muốn nói gì? Muốn chứng minh cho mọi người thấy anh không yêu em? Không để em trong lòng?”
Thẩm Nhu nghiêng đầu bình tĩnh cười, dáng vẻ nhu thuận.
Cô cứ như vậy nhìn chằm chằm anh không nói câu nào.
Ánh mắt đó giống như dây leo chậm rãi khóa chặt Giang Trì Ý, lại lan tràn tới nơi sâu nhất trong đáy lòng anh.
Giang Trì Ý chột dạ, bởi vì, những vấn đề đó anh không trả lời được.
Nói thật, ngay cả việc Thẩm Nhu thích ăn đồ ngọt cũng là do anh áp đặt.
Lần đầu tiên chọc giận cô, anh tự chủ trương mua đồ ngọt cho cô, sau này, chính Giang Trì Ý cũng cho rằng đó là do Thẩm Nhu thích ăn.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, mỗi lần anh mua đồ ngọt, cô cũng chỉ ăn một chút.
Cho nên, cô thật sự không thích đi.
Giang Trì Ý ý thức được Thẩm Nhu hỏi mình vấn đề này là muốn biểu đạt điều gì.
Nhưng anh không muốn nghe cô nói tiếp.
Cho nên sau khi nhịn xuống cơn tức, Giang Trì Ý tiến về phía trước, nhẹ nhàng kéo tay Thẩm Nhu, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, thấp giọng nói, “Tiểu Nhu, đừng làm loạn nữa được không?”
“Tất cả mọi người đang nhìn đó.”
Đây là chút hi vọng cuối cùng của Giang Trì Ý, anh muốn dùng khách khứa và trưởng bối hai bên giữ Thẩm Nhu ở lại.
Anh đã đoán được ý nghĩ của cô.
Nhưng Thẩm Nhu rất kiên quyết.
Cô nghiêng đầu, mắt nhìn Cố Thiến mặc váy đỏ đứng ở lối vào phòng tiệc.
Thật ra lúc xuống xe ở cửa khách sạn, Thẩm Nhu đã nhìn thấy cô ta.
Người phụ nữ đó, Thẩm Nhu tự nhận mình ứng phó không nổi.
Cô thật sự rất mệt mỏi.
Thích Giang Trì Ý 10 năm, trái tim đặt sai chỗ lâu ngày đã bị hao mòn đến hầu như không còn, sắp chết rồi.
Thẩm Nhu cho rằng bản thân nghĩ thoáng, lúc buông tay chắc chắn sẽ không quá đau.
Nhưng hình như cô sai rồi.
Lúc này trái tim đau đớn quặn thắt, đau đớn giống như khi còn nhỏ đi nhổ răng, xé rách, cường ngạnh nhổ răng sâu tách ra khỏi thịt.
Cố nén đau đớn, Thẩm Nhu thu hồi ánh mắt, rút cánh tay Giang Trì Ý đang nắm lấy, thuận thế tháo khăn voan trên đầu xuống đặt trong tay anh.
Ngay sau đó, Thẩm Nhu xách làn váy cưới lui về sau hai bước.
Bó hoa và micro đã bị cô ném lại phía sau.
Khó khăn lắm Thẩm Nhu mới dừng bước, đoan trang cười với Giang Trì Ý, “Thật xin lỗi, Trì Ý, hình như tôi đã tự lừa mình dối người đủ rồi.”
“Làm lốp xe dự phòng của anh 10 năm nay, tôi đã làm đủ rồi.”
Giống như được giải thoát, giọng điệu Thẩm Nhu vô cùng thoải mái.
Cô vừa cười vừa khóc, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, thân ảnh Giang Trì Ý cũng đã nhìn không rõ.
“Đừng nói nữa!” Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, siết chặt khăn voan trong tay, trán nổi gân xanh.
Bởi vì tiếng rống này của Giang Trì Ý, gia trưởng hai bên cũng phản ứng kịp, cuộc hôn nhân này sợ là thất bại rồi.
Thẩm Hậu và Trần Tú Hoa nhanh chóng lên đài, muốn khuyên bảo Thẩm Nhu.
Bố mẹ Giang Trì Ý cũng đi lên trấn an Giang Trì Ý.
Hiện trường trở nên hỗn loạn, bên dưới nghị luận ầm ĩ, khách khứa cũng chẳng ai ngờ rằng ngày đại hỉ sẽ biến thành như bây giờ.
“Tiểu Nhu, con làm gì vậy?” Trần Tú Hoa không hiểu, rõ ràng đang êm đẹp, sao thời khắc mấu chốt con gái lại đột nhiên bạo phát.
Thẩm Nhu biết, chính mình gây chuyện ầm ĩ như vậy, nhất định sẽ khiến bố mẹ bị bạn bè người thân cười nhạo.
Nhưng cô không để ý.
Cô muốn sống vì mình một lần, không miễn cưỡng, không chấp nhận, không nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
“Bố mẹ, con xin lỗi, con gái bất hiếu, để hai người mất thể diện.”
Thẩm Nhu khom người một cái thật sâu, “Cuộc hôn nhân này, con không có cách nào rồi.”
“Hai người khổ tâm, con đều hiểu.”
“Nhưng chuyện này, con muốn tự mình làm chủ, mong bố mẹ cho phép con tùy hứng lần này.”
Thẩm Nhu cúi đầu ba cái, sau đó không hề nhìn bất cứ ai, xách theo làn váy thoải mái ra khỏi cửa lớn phòng tiệc.
Cô muốn rời khỏi nơi này, chạy trốn khỏi đây.
…
Ngay lúc Thẩm Nhu vừa xuống vũ đài, trong chớp mắt giọng nói của Giang Trì Ý vang lên.
Anh đè nặng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi, “Thẩm Nhu, em nhớ cho kĩ! Cuộc hôn nhân này là do em không nguyện ý, đừng hối hận!”
Bộp –
Micro bị Giang Trì Ý dùng sức ném xuống đất, khăn voan mỏng trong tay cũng bị anh dùng sức xét nát.
Anh vừa dứt lời, Thẩm Nhu khẽ nhắm mắt, cười cợt nhếch môi cười, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Cô không giống như trước kia, sẽ vì Giang Trì Ý lên giọng mà quay lại xin lỗi anh, còn phải dỗ dành anh nữa.
Bóng lưng Thẩm Nhu quyết tuyệt, Giang Trì Ý đứng trên đài hoa hết khí lực toàn thân mới khắc chế được mình không đuổi theo cô.
Anh thừa nhận mình yêu Thẩm Nhu, nhưng yêu cô không có nghĩa là anh sẽ bất chấp mặt mũi thể diện của mình mà giữ cô lại.
Đương nhiên, đây cũng là do tình cảm 10 năm nay của Thẩm Nhu khiến anh tự tin như vậy.
Giang Trì Ý cho rằng, đợi một thời gian nữa, Thẩm Nhu sẽ hối hận về hành động hôm nay của cô.
Anh đợi ngày đó, chờ cô lại một lần nữa cầu xin anh, dỗ dành anh.
…
Quế thành, tiểu khu Sơn Thủy Nhất Sắc xa hoa.
Tư Minh Cẩm say rượu bị chuông điện thoại đánh thức.
Anh mở mắt ra, cũng không nhìn điện thoại mà nhìn về phía cửa sổ.
Sắc trời bên ngoài đã tối, Tư Minh Cẩm có chút hoảng hốt, anh không biết mình đã say bao lâu, là một khắc hay đã một ngày.
Ít nhất thì một khắc Thẩm Nhu gả cho người khác, anh không muốn tỉnh.
Điện thoại vẫn đang vang lên.
Tư Minh Cẩm phiền muộn nhíu mày, nhìn tên hiện trên màn hình.
Nhìn thấy ba chữ ‘Tô Thành Húc’, anh cũng không có ý muốn nghe điện thoại.
Nhưng tiếng chuông vẫn vang lên, vô cùng đáng ghét.
Tư Minh Cẩm tắt máy, đứng dậy đi vào toilet.
Anh nhìn chăm chú vào ngày tháng trên điện thoại, xác định đây là ngày kết hôn của Giang Trì Ý và Thẩm Nhu, bây giờ giờ cũng đã đêm xuống.
Giờ này, hẳn là cô và Giang Trì Ý đang ở trong tân phòng tận hưởng thế giới riêng của hai người rồi.
Tư Minh Cẩm chịu đựng đau đớn tràn lan từ trái tim, sau khi ra khỏi toilet lại lấy rượu trong tủ lạnh ra.
Anh phải say lâu thêm một chút, lâu đến ngực đau tới chết lặng mới thôi.
Nhưng lúc này, Tô Thành Húc lại gửi wechat cho anh.
Là một ảnh chụp.
Tư Minh Cẩm nhíu mày nhìn thoáng qua, ánh mắt có chút dại ra.
Bởi vì Tô Thành Húc gửi tới ảnh chụp Thẩm Nhu mặc váy cưới.
Trong ảnh là ánh sáng ở quán bar tối tăm, nhưng vì Thẩm Nhu mặc áo cưới nên vô cùng chói mắt trong đám người.
Tô Thành Húc gửi tới một tin nhắn giọng nói, “A Cẩm, cậu nhìn em gái mặc váy cưới này xem, có phải rất quen mắt không?”
Trong lời nói còn mang theo ý trêu chọc.
Tư Minh Cẩm không thèm để ý, lúc này trái tim anh đập loạn, đầu óc trống rỗng, nên nói thế nào chứ?
Là vì kích động, bởi vì giờ này, Thẩm Nhu lại không ở cùng Giang Trì Ý trong phòng tân hôn ngọt ngào, mà là ở bên trong quán rượu.
Điều này cho thấy… hôn lễ của bọn họ tiến triển cũng không thuận lợi?
Tư Minh Cẩm suy đoán, nội tâm thấp thỏm.
Anh cảm thấy mình thật may mắn vì lúc này tỉnh lại, cũng cảm ơn Tô Thành Húc phiền phức quấy nhiễu mình.
Tư Minh Cẩm gửi một sticker cho Tô Thành Húc.
…
Trong quán rượu ầm ĩ, Tô Thành Húc đang ngồi uống rượu.
Lúc nhìn biểu cảm ai đó gửi tới, suýt chút nữa ngây ngốc.
Con mẹ nó đây là Tư Minh Cẩm tự trả lời à? Không phải là bị trúng tà đấy chứ?!
Tô Thành Húc mất một lúc mới miễn cưỡng tiêu hóa được Tư Minh Cẩm gửi moaz moaz cho mình.
Đặt chén rượu xuống, anh đưa mắt nhìn về bên quầy bar.
Cô gái mặc váy cưới đến bar, còn một ly lại một ly không ngừng uống rượu.
Xung quanh cô có hơn mười ánh mắt, đều nhìn cô chằm chằm.
Đều là tai hoạ do chiếc váy cưới vai trần lộ lưng kia, dáng vẻ Thẩm Nhu quả thật quá quyến rũ.
Thử hỏi có người nào mặc áo cưới đi bar, còn ra sức mua say như thế, nhất định là có chuyện!
Đàn ông thường thích phụ nữ có chuyện.
Huống chi, dáng vẻ này của Thẩm Nhu, xuất hiện trong quán bar lớn như vậy đương nhiên vô cùng bắt mắt, vưu vật như vậy, ai cũng không muốn bỏ lỡ.
Tô Thành Húc cũng không dám để cô một mình, dù sao cũng là đầu quả tim của Tư Minh Cẩm.
Giờ này nhất định Tư Minh Cẩm đang đuổi tới, cho nên, trước khi Tư Minh Cẩm tới, Tô Thành Húc quyết định trông coi Thẩm Nhu giúp anh thật tốt.
Nhìn thấy có người không kiềm chế được tới bên Thẩm Nhu, Tô Thành Húc bưng chén rượu, bỏ một tay vào túi quần chậm rãi đi qua.
Trước tiên đuổi những người mang ý đồ xấu đi, sau đó Tô Thành Húc ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nhu.
Lúc đó, Thẩm Nhu đã uống đến choáng váng.
Trước mặt cô là một loạt ly rượu rỗng, nồng độ cồn mỗi ly cũng phải cao hơn 45%.
Tô Thành Húc chậc lưỡi, không khỏi muốn khen một tiếng ‘hảo hán’!
Thẩm Nhu uống một ly, quét mắt bên cạnh đã nhiều hơn một người.
Lờ mờ nhìn ra là một người đàn ông.
Tửu lượng của Thẩm Nhu, dù rượu vào bụng thì ý thức vẫn tỉnh táo.
Có lần trước tỉnh rượu ở nhà Tư Minh Cẩm, bây giờ cô cũng khắc chế một chút, sẽ không say mèm, chừa lại chút ý thức không để mình bị hại.
Thấy người kia chỉ ngồi bên cạnh nhìn cô, không có hành động khác, Thẩm Nhu thu hồi ánh mắt.
Cô tiếp tục nhấc ly rượu đưa tới bên môi, sau đó không chớp mắt mà uống hết.
…
Nửa giờ sau, trong đám người ầm ĩ Tô Thành Húc thấy được thân ảnh Tư Minh Cẩm.
Lúc đó, Thẩm Nhu đã xách váy cưới đeo giày cao gót chạy tới toilet.
Tô Thành Húc vẫn đợi Tư Minh Cẩm nên không đi cùng.
Thấy anh nhanh chóng chạy tới, Tô Thành Húc chỉ hướng toilet.
Tư Minh Cẩm hiểu ý, một chút cũng không dám dừng lại, nhanh chóng chạy tới bên kia.
Toilet quán bar ở phía cuối hành lang, là nơi cách xa ồn ào nào động, khó có được vẻ thanh tĩnh.
Lúc Thẩm Nhu lay động đi ra khỏi gian phòng, váy cưới trên người đã bị cô xé rách một mảng, váy đuôi cá đã biến thành vải vụn, lộ ra cẳng chân trắng nõn.
Cô đứng lại trước bồn rửa tay, xả nước hất lên mặt cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, Thẩm Nhu cảm giác ý thức mình dần được lấy lại, ít nhất còn có thể thấy rõ mình trong gương.
Trên mặt vẫn còn sót lại phấn trang điểm, nhất là đôi môi đỏ mọng kiều diễm kia, sắc mặt vui mừng chưa giảm một nửa.
Thẩm Nhu dùng đầu ngón tay hung hăng chà sạch đôi môi, kéo dài màu đỏ tới tận khóe môi.
Cô như vậy, nhìn mới có chút vẻ chật vật.
Đây là lần cuối cùng, cô vì Giang Trì Ý mà biến mình thành như vậy.
Chờ tới lúc tiếng chuông 12 giờ vang lên, tới lúc mặt trời mọc, cô sẽ sống một cuộc sống mới, trở thành một Thẩm Nhu hoàn toàn mới.
Đây là lời Thẩm Nhu tự an ủi mình.
Cuối cùng cô cũng đã quyết định không yêu người đàn ông kia nữa, quãng đời còn lại sau này cũng sẽ không dành 10 năm yêu một người nào nữa.
“Thẩm Nhu, cố lên.”
“Từ nay về sau… vì mình mà sống.”
Giọng nữ nhàn nhạt, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Tư Minh Cẩm vừa tới cửa toilet vì lời nói của cô mà dừng bước.
Anh nhìn về phía cô gái chống hai tay trên bồn rửa mặt, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt cô trong gương.
Đôi mắt ngập nước, hốc mắt đỏ đến dọa người.
Thẩm Nhu ẩn nhẫn, kiên cường như vậy thật làm cho người ta đau lòng.