Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Bên vách núi gió lớn gào thét bên tai, hai tay Khương Tự gắt gao bám vào sườn vách núi, thân thể lung la lung lay.
Bàn tay non mềm của nàng đã máu thịt lẫn lộn, thân thể đang dần dần tụt xuống, lại không hề có ý định buông tay.
Nàng không nỡ chết.
Nàng vất vả lắm mới thoát khỏi quá khứ bi thảm, cùng A Cẩn tương thân tương ái, ngày tháng đáng giá chờ đợi còn đang ở phía sau.
Nàng chết rồi, A Cẩn chỉ còn lại một mình.
Ôm ý niệm như vậy, lúc Khương Tự cạn kiệt sức lực lại chợt sinh ra một luồng sức mạnh, toàn bộ thân thể nhích lên trên được một chút.
Một đôi giày thêu chỉ bạc xuất hiện ở trước mặt nàng.
Khương Tự cố hết sức giương mắt nhìn lên.
Tề Vương phi khóe môi treo nụ cười lạnh, cùng bộ dạng dịu dàng khoan dung ngày thường tưởng như hai người khác nhau.
“Thất đệ muội thật đúng là ngoan cường nha.”
Khương Tự dùng sức cắn môi.
Đến lúc này, nàng nào còn không rõ.
Nàng và Tề Vương phi cùng đi chùa Bạch Vân dâng hương gặp ngựa nổi điên, hiện tại nàng treo ở bên vách núi cận kề cái chết, mà Tề Vương phi lại đứng ở trước mặt nàng khí định thần nhàn.
Lần sinh tử kiếp này, Tề Vương phi chính là hung thủ!
“Vì sao?” Khương Tự hỏi.
Nàng nghi hoặc, không cam lòng, phẫn nộ, lại chỉ duy nhất không cầu tình.
Đối phương nếu đã động thủ, cầu tình không đáng một xu, chẳng qua là tự rước lấy nhục.
Tề Vương phi không trả lời nghi hoặc của Khương Tự, mà là cúi người xuống, mặt không biểu tình bắt đầu gỡ từng ngón tay máu tươi đầm đìa của nàng ra.
Trong nháy mắt Khương Tự rơi xuống, hoảng hốt nghe được tiếng cười khẽ của Tề Vương phi.
Tốc độ thân thể rơi xuống cực nhanh, nhưng Khương Tự lại nhớ tới rất nhiều chuyện.
Có cha huynh, có trưởng tỷ, mà nhiều hơn là Úc Cẩn.
Lúc này, những chuyện khiến nàng không vui, người không vui, cũng không xuất hiện ở trong đầu nàng.
Nàng không kịp nghĩ đến những người đó.
Nàng không muốn chết.
Thân thể Khương Tự va vào đá rời dưới đáy vực, xương cốt vỡ vụn.
Nhưng trong nháy mắt ấy, nàng cũng không lập tức chết đi, mà còn có một tia ý thức.
Thanh tỉnh mà thống khổ.
Đau quá……
A Cẩn, chàng đang ở đâu, ta đau quá ……
Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên.
Một con chó lớn giãy giụa tới gần Khương Tự.
“Gâu ——” Chú có lớn kêu một tiếng, dùng đầu lưỡi liếm liếm tay nữ chủ nhân.
Cái tay đó vẫn không nhúc nhích.
Chú chó lớn cố sức xê dịch, liếm lên gương mặt nữ chủ nhân.
Thế giới của chú chó lớn rất đơn giản, nam chủ nhân, nữ chủ nhân, cục thịt xương.
Chỉ là nữ chủ nhân sao lại không động đậy?
Nó lần theo mùi một đường chạy tới đây, nữ chủ nhân sao lại không động đậy chứ?
Chú chó lớn muốn ngậm lấy xiêm y Khương Tự kéo, lại dần dần cạn kiệt sức lực.
“Gâu ……” Chú chó lớn nhẹ nhàng sủa một tiếng.
Nhận được tin tức Úc Cẩn ra roi thúc ngựa chạy tới, xoay người xuống ngựa, gần như té ngã ở bên vách núi.
“Chủ tử ——” Long Đán duỗi tay đỡ, lại bị đẩy ra.
“Là nơi này sao?”
Long Đán không dám nhìn đôi mắt đỏ au của Úc Cẩn, gian nan gật đầu: “Phải……”
Úc Cẩn không chút nào chần chờ, lập tức hạ xuống đáy vực.
Long Đán vội vàng đuổi theo.
Đáy vực im ắng, trống vắng đến làm người tuyệt vọng.
Úc Cẩn liếc mắt một cái liền thấy được người nằm ở cách đó không xa, lảo đảo chạy tới.
Vương phi của hắn vẫn không nhúc nhích, máu đỏ tràn ra dưới thân sớm đã đông lại, nhiễm đỏ đá rời.
Úc Cẩn vươn tay, vuốt lên gò má Khương Tự.
Khuôn mặt mà hắn từng hôn vô số lần lạnh lẽo như băng.
Úc Cẩn không nói một lời ôm lấy Khương Tự, sắc mặt trắng bệch làm cho người ta sợ hãi.
Long Đán cùng đi xuống nhìn thấy mà trong lòng run sợ, nhịn không được gọi: “Chủ tử ——”
Úc Cẩn làm như không thấy, ôm Khương Tự đi qua người Long Đán.
Long Đán muốn gọi, lại hiểu được Vương phi chết đối với chủ tử là đả kích lớn cỡ nào, đành phải thở dài một tiếng, bế lên chú chó lớn nằm ở bên người Khương Tự.
Chú chó lớn cũng không còn hơi thở.
Long Đán xoa khóe mắt, bật khóc.
Không phải đều đang yên ổn, tại sao đột nhiên lại thành ra như vậy?
Quay lại vách núi, đội ngũ cứu viện cũng chạy tới.
Úc Cẩn cũng không thèm nhìn những người này, ôm Khương Tự xoay người lên ngựa, giơ roi rời đi.
Đi lên sau một bước Long Đán ôm thi thể Nhị Ngưu mà mắt choáng váng: “Chủ tử, ngài đi đâu?”
Úc Cẩn giục ngựa chạy như điên, trong đầu chỉ có một ý niệm: Đi tìm Đại trưởng lão Ô Miêu cứu thê tử hắn.
May mắn chính là, Đại trưởng lão Ô Miêu giờ phút này đang ở kinh thành.
Không biết đã chạy bao lâu, Úc Cẩn ôm Khương Tự nhảy vào một khu dân trạch.
“Cứu nàng!” Úc Cẩn trực tiếp vọt tới trước mặt Đại trưởng lão, mới nói ra câu đầu tiên sau khi tìm được Khương Tự.
Nhìn thấy Khương Tự máu thịt lẫn lộn, sắc mặt Đại trưởng lão đại biến, tràn đầy kinh ngạc: “ Sao lại thế này?”
Úc Cẩn căn bản không có khí lực giải thích, chỉ nói hai chữ: “Cứu nàng!”
Đại trưởng lão duỗi tay sờ sờ Khương Tự, thở dài: “Thánh Nữ đã chết.”
“Ta biết, nhưng các ngươi có thuật khởi tử hồi sinh, dùng cái này cứu nàng!”
“Nhưng mà ——” Khương Tự chết cũng làm tinh thần Đại trưởng lão rối loạn.
Úc Cẩn quỳ xuống: “Cầu bà, cứu nàng.”
Đại trưởng lão nhìn thanh niên quỳ gối trước mặt, trầm trọng nói: “Vương gia cũng biết thuật khởi tử hồi sinh của tộc ta cần phải có người cam tâm tình nguyện lấy mạng đổi mạng?”
“Ta nguyện ý.”
Hắn chỉ cần Vương phi của hắn sống sót.
Ánh mắt Đại trưởng lão lấp lóe: “Nàng tỉnh, có lẽ chính là một bắt đầu mới, ngươi biết cái gì gọi là bắt đầu mới chứ?”
Úc Cẩn lắc đầu.
“Luân hồi! Dùng dị thuật nghịch thiên của Ô Miêu ta đổi lấy một lần luân hồi cho nàng, đến lúc đó…… Ngươi cũng đã quên nàng.”
Dị thuật nghịch thiên, người thi thuật là bà cũng sẽ lấy thân tuẫn pháp, mất đi tính mạng.
Nhưng mà bà nguyện ý.
Khi bà đến tận đây mới nhìn thấy một tia thiên cơ, dùng tính mạng của bà tranh một con đường sống cho Ô Miêu, đáng giá.
Mấu chốt là người nam nhân trước mắt này có thể cảm thấy đáng giá hay không, nếu như có một chút xíu không tình nguyện, dị thuật sẽ không thể thành công.
Úc Cẩn nghe Đại trưởng lão nói sẽ quên mất Khương Tự, dùng sức nắm chặt quyền: “Đại trưởng lão nói nhảm quá nhiều, dị thuật khi nào bắt đầu?”
“Giờ Tý tối nay.”
“ Giờ Tý tối nay?” Úc Cẩn nhìn nhìn sắc trời, khí thế biến đổi, “Vậy còn có thời gian, làm phiền Đại trưởng lão giúp ta chăm sóc tốt nội tử.”
Hắn nhẹ nhàng đặt Khương Tự lên trên giường, đi nhanh ra cửa, xoay người lên ngựa đi thẳng đến Tề Vương phủ.
Gió rót vào trong cổ họng hắn, tựa như lửa mạnh xuyên qua yết hầu đốt vào trong bụng.
Nhưng tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, tới nơi trực tiếp đi thẳng vào cổng lớn.
“Vương gia, Vương phi các ngươi có ở trong phủ không?”
Môn người thấy sắc mặt Úc Cẩn làm cho người ta sợ hãi, vội nói: “Vương gia, Vương phi mới từ trong cung trở về.”
Úc Cẩn vốn ra khỏi thành làm việc, từ lúc Khương Tự rơi xuống vách núi đến lúc hắn nhận được tin tức đã qua một thời gian, tính ra cũng đủ cho vợ chồng Tề Vương tiến cung bẩm báo việc này rồi quay trở về.
“Thông truyền một chút, ta muốn gặp bọn họ.” Úc Cẩn bình tĩnh nói.
Tề Vương nhận được tin tức, cùng Tề Vương phi ở phòng khách gặp Úc Cẩn.
Tề Vương lộ vẻ mặt hổ thẹn: “Thất đệ, xảy ra chuyện thế này thật sự là không ngờ được, ca ca đang chuẩn bị qua thăm ngươi đây.”
Vành mắt Tề Vương phi đỏ ửng, thần sắc ai oán bi thương: “Đều là ta không tốt, nếu không phải ta mời Thất đệ muội đi dâng hương, cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này……”
Úc Cẩn lẳng lặng nghe hai người nói xong, rút ra trường đao.
“Thất đệ, ngươi muốn làm gì?”
Úc Cẩn một đao chém tới.
Tề Vương sống trong nhung lụa, sao có thể sánh với người bước ra từ trong đống người chết là Úc Cẩn, khó khăn tránh được hai lần thì bị đâm trúng tim.
Tề Vương phi thét chói tai chạy trốn ra ngoài: “Người đâu mau tới ——”
Lời kêu cứu còn chưa nói xong, Tề Vương phi đã trúng đao ngã xuống đất.
Úc Cẩn không thèm nhìn đám người chen chúc mà đến, bình tĩnh nói: “Đừng xem ta là tên ngốc dễ lừa.”
“Yến Vương giết Vương gia, Vương phi ——” Cả tòa Tề Vương phủ trở nên hỗn loạn.
Úc Cẩn xách đao đi ra ngoài, gặp người chặn đường chính là một đao, sống chết không bàn.
Mũi đao nhỏ máu, dần dà không ai dám tới gần.
Hắn ra khỏi Vương phủ liền ném thanh đao đi rồi cưỡi ngựa chạy như điên, rất nhanh đã ném người đuổi theo ở phía sau, chờ chạy được một khoảng cách khá xa liền bỏ ngựa đi bộ.
Chuyện Yến Vương giết vợ chồng Tề Vương nhanh chóng lan truyền khắp nơi, Hiền phi nghe được tin tức chịu không nổi đả kích hộc máu hôn mê.
Cảnh Minh Đế giận dữ, ra lệnh Cẩm Lân vệ truy tra hành tung của Yến Vương, toàn thành giới nghiêm.
Úc Cẩn lại không thèm để ý chuyện này.
Toàn thành giới nghiêm lại làm sao, trốn đến giờ Tý tối nay không thành vấn đề.
Rất nhanh thời gian đã đến.
“Đại trưởng lão, bắt đầu đi.”
“Thật sự nghĩ kỹ rồi?”
“Không cần nghĩ.”
Đại trưởng lão gật gật đầu, đốt cháy kỳ hương thôi thúc dị thuật.
Úc Cẩn không hiểu mấy vụ này, không chớp mắt nhìn Khương Tự nằm thẳng ở trên giường.
Đại trưởng lão đột nhiên đưa qua một thanh chủy thủ tạo hình cổ xưa, quát: “Mau lấy cổ chủy đâm vào ngực, lấy hai lượng máu đầu tim ngươi.”
Úc Cẩn không chút do dự đâm chủy thủ vào ngực, máu tươi nhanh chóng phun ra, một phần rơi vào trong chén ngọc trong tay Đại trưởng lão.
Hắn một tay đỡ vách tường, tầm mắt mơ hồ, nhìn Đại trưởng lão đem máu tươi điểm lên giữa mày Khương Tự.
Những giọt máu đó thế mà thấm hết vào trong da thịt.
Úc Cẩn hơi hơi cong môi, nhắm mắt lại.
Hắn tin vô luận luân hồi bao nhiêu lần, chẳng sợ mất đi tất cả ký ức, chẳng sợ hắn không còn là hắn bây giờ, hắn vẫn như cũ sẽ nhớ kỹ -- Hắn yêu A Tự.
A Tự, chúng ta kiếp sau gặp.
( TOÀN VĂN HOÀN)