Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Hai gã nội thị nhanh chóng tiến vào, một trái một phải quắp lấy cánh tay Chân Thế Thành kéo ra ngoài.
Chân Thế Thành dồn khí đan điền, nỗ lực dùng hai chân bám trụ gạch vàng, hô to: “Vi thần còn chưa nói xong ——”
Mặt Cảnh Minh Đế càng đen: “Kéo xuống, nhốt vào chiếu ngục!”
Còn muốn nói, thật là chết cũng không hối cải!
Chân Thế Thành nhanh chóng bị kéo đi, lưu lại rương mây đầy ắp hồ sơ.
Bên trong một chồng hồ sơ vụ án được đặt chỉnh tề, dường như đang lo lắng cho chủ nhân ôm chuyện bất bình của thiên hạ.
Đây là thành quả mà Chân Thế Thành đã điều tra hơn hai tháng.
Cảnh Minh Đế nhìn rồi lại nhìn, tâm tình càng kém, mắng: “Lão già to gan lớn mật, thấy trẫm tốt tính nên cái gì cũng dám nói. Hừ, để lão ở nhà tù cho bình tĩnh lại, cẩn thận mà ngẫm lại về sau cái gì có thể nói, cái gì không thể nói! "
Đợi một lát, lại không thấy Phan Hải tiếp lời.
Cảnh Minh Đế liếc xéo hắn một cái: “Làm sao, trẫm làm không ổn?”
Phan Hải cười nịnh nói: “Hoàng Thượng anh minh thần võ ——”
“Câm miệng! Lúc này trẫm không có tâm tình nghe ngươi ba hoa.”
Phan Hải chớp chớp mắt: “Vậy Hoàng Thượng có muốn nói với Hoàng Hậu một tiếng không?”
Sắc mặt Cảnh Minh Đế biến thành màu đen: “Nói với Hoàng Hậu làm gì? Quy củ hậu cung không được tham gia vào chính sự ngươi theo trẫm lâu như vậy chẳng lẽ không hiểu?”
Phan Hải nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt nhỏ giọng nhắc nhở: “Chân đại nhân là thông gia của ngài nha.”
Cảnh Minh Đế: “……” Ông tỉnh táo lại, nhất thời tức sùi bọt mép quên mất tiêu việc này!
Hậu cung không được tham gia vào chính sự không sai, nhưng ông nhốt ông thông gia vào đại lao, hình như là nên nói với Hoàng Hậu một tiếng.
Nghĩ đến đây, Cảnh Minh Đế càng bực bội hơn.
Sớm biết thế, sớm biết thế —— sớm biết thế nửa ngày, Cảnh Minh Đế cũng nói không rõ là không nên gả thấp công chúa cho con trai Chân Thế Thành, hay là không nên nhốt Chân Thế Thành vào chiếu ngục.
Đối mặt với ánh mắt đầy quan tâm của Phan Hải, Cảnh Minh Đế có chút không xuống đài được, hừ lạnh nói: “Không cần ngươi nhắc nhở, cho dù là gia sự, trẫm cũng là chủ của một nhà, không cần mọi việc đều phải báo cáo với Hoàng Hậu.”
Coi ông như mấy lão già sợ vợ giống Cố thượng thư ấy hả?
“Ngươi đi ra ngoài đi.”
Đuổi Phan Hải ra ngoài, Cảnh Minh Đế một mình giận dỗi, nghĩ đến những lời Chân Thế Thành nói, trong lòng giống như ở trong chảo dầu chiên.
Dày vò không biết bao lâu, Cảnh Minh Đế đứng dậy đi đến bên rương mây, cúi người cầm lấy hồ sơ vụ án bắt đầu lật xem.
Ông tâm sự nặng nề, xem không vào, lại không thể không thừa nhận phân loại sắp xếp những hồ sơ vụ án này đã ngưng tụ toàn bộ tâm huyết của Chân Thế Thành.
Chân Thế Thành là kỳ tài phá án, rất nhiều năm trước ông đã tán thành……
Trong Ngự Thư phòng vang lên tiếng thở dài.
Hoàng Hậu là chuyển ngày mới nghe nói Chân Thế Thành bị nhốt vào ngục, nguồn tin tức rất đáng tin cậy: Chân phu nhân tiến cung cầu kiến.
“Đi ra đằng trước, chờ Hoàng Thượng bãi triều thì mới ngài tới đây.”
Nội thị lĩnh mệnh mà đi.
Hoàng Hậu không chờ lâu lắm, Cảnh Minh Đế đã tới đây.
Tâm tình của Cảnh Minh Đế sau khi tan triều không được tốt lắm.
Chuyện Chân Thế Thành bị nhốt vào ngục hẳn đã truyền ra ngoài cung, nhưng hôm nay thượng triều lại không có ai cầu tình!
Đây là có ý gì? Một đám mừng rỡ nhìn lão Chân do một tay ông đề bạt gặp xui xẻo?
Vốn nghĩ bị chúng thần cầu xin một hồi, làm ồn ào, cho Chân Thế Thành chút giáo huấn là xong, nhưng hiện tại làm sao bây giờ?
Cảnh Minh Đế hầm hừ ngồi xuống, uống liên tục mấy hớp trà mới hỏi: “Hoàng Hậu có chuyện gì?”
Hoàng Hậu ra hiệu cung nhân hầu hạ lui ra, tận lực giữ giọng điệu bình thường: “Chân phu nhân sáng sớm tiến cung.”
“À, nói như vậy chuyện Chân Thế Thành Hậu biết rồi?”
“ Cuối cùng vì sao Hoàng Thượng lại bắt Chân đại nhân vào nhà tù?”
“Những việc này Hậu không cần xen vào.”
Hoàng Hậu khẽ cắn môi, giọng điệu chuyển lạnh: “Chuyện lớn bên ngoài thiếp không dám quản, cũng quản không được, nhưng Chân đại nhân là cha chồng tương lai của Phúc Thanh, Phúc Thanh còn chưa gả qua đã ầm ỹ ra chuyện như vậy, có phải có hơi khó coi hay không?”
Cảnh Minh Đế trầm mặc không nói.
“Hoàng Thượng, Chân đại nhân đến tột cùng phạm phải chuyện gì?” Hoàng Hậu thấy Cảnh Minh Đế buông lỏng, thử hỏi.
Cảnh Minh Đế hừ lạnh: “Hắn tra án lung tung, thế mà nói kẻ sau màn sai sử rải lời đồn đãi về Thái Tử Phi là Thái Hậu!”
Cảnh Minh Đế tức giận đang chờ Hoàng Hậu an ủi, ai ngờ Hoàng Hậu trầm mặc một khắc, nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói Chân đại nhân tra án vô số, chưa bao giờ phạm sai lầm.”
“Ngươi đây là ý gì?”
Hoàng Hậu rũ mắt: “Hoàng Thượng không nghĩ rằng lần này Chân đại nhân cũng là đúng?”
Cảnh Minh Đế sửng sốt, sau đó giận dữ: “Hoàng Hậu, ngươi lại có thể nghĩ như thế?”
Giọng Hoàng Hậu lạnh hơn: “Bằng không ta nên nghĩ như thế nào? Phúc Thanh lần lượt xảy ra chuyện, nhiều lần đều có quan hệ với Từ Ninh Cung, mà nay Chân đại nhân lại tra ra cơn phong ba của Thái Tử Phi có liên quan đến Thái Hậu. Hoàng Thượng, tới lúc này rồi chẳng lẽ ngài còn không mở mắt ra mà nhìn sao?”
Hoàng Hậu đã không muốn ẩn nhẫn nữa.
Trước kia thế đơn lực mỏng, lại là thân phận làm dâu người, đối đầu với Thái Hậu tuyệt đối không có phần thắng, nhưng bây giờ khác rồi, bà chẳng những có ông thông gia làm minh hữu, mà còn có vợ chồng Thái Tử tương trợ.
Ẩn nhẫn là vì để tìm được cơ hội tốt hơn nữa, mà không phải cứ mãi ẩn nhẫn.
Hiện tại cho thấy thái độ của bà có lẽ sẽ chọc Hoàng Thượng nổi giận, nhưng nhất định sẽ thêm vào một cân lên cán cân thăng bằng trong lòng Hoàng Thượng, cuối cùng sẽ có một ngày đổi lấy cơ hội quật ngã Thái Hậu xuống đất.
Cơ hội như vậy bà sẽ không bỏ qua.
“Ngươi đang chỉ trích trẫm có mắt như mù?”
“Ta chỉ hy vọng Hoàng Thượng đừng để bị lá cây che mắt, không chịu nghe thanh âm trong lòng.”
“Đủ rồi, trẫm không muốn nghe ngươi nói mấy lời khốn kiếp này!” Cảnh Minh Đế phất tay áo bỏ đi.
Hoàng Hậu mím chặt khóe môi, nghĩ nghĩ lại tức không chịu được, nhấc chân đá bay ghế con.
Đá ghế con phát tiết ai chẳng biết hả, Hoàng Thượng là cái đồ thiểu năng!
Đế Hậu lại bắt đầu chiến tranh lạnh.
Thuận Thiên phủ Doãn Chân Thế Thành có vẻ như có xu thế sẽ ở lâu trong ngục.
Quần thần không rõ nguyên do, thật vất vả bầu không khí mới thả lỏng lại lần nữa căng chặt.
Đảo mắt tháng năm qua hơn phân nửa, Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên vội vàng tiến cung diện thánh.
“Chuyện gì?” Cảnh Minh Đế nhìn Hàn Nhiên liền nổi lửa.
Nếu không phải Chân Thế Thành còn bị nhốt ở đại lao Cẩm Lân vệ, ông đều muốn cho Chân Thế Thành làm Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ luôn.
Hàn Nhiên cái đồ ngu ngốc này, khi nào mới biết tranh đua một chút hả?
Hàn Nhiên có chút kích động: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, vi thần nhận được cấp báo, thuộc hạ lưu lại Nam Cương phát hiện tung tích của Hoa trưởng lão!”
Cảnh Minh Đế đại hỉ: “Thật sự? Có bắt được người không?”
“Thuộc hạ của vi thần đã lặng lẽ khống chế được người, đang ngựa không dừng vó chạy về kinh thành.”
“Vậy là tốt rồi!” Cảnh Minh Đế lập tức khoan khoái rất nhiều.
Lúc trước tổ tôn Hoa trưởng lão chạy thoát khỏi chiếu ngục trở thành một khối đá cứng, vẫn luôn đè nặng trong lòng Cảnh Minh Đế.
Hàn Nhiên có chút chần chờ: “Chỉ là ——”
Cảnh Minh Đế vừa nghe liền nhịn không được nhíu mày.
Ông ghét nhất nghe hai chữ “Chỉ là”.
Thường thường mới có chút chuyện tốt đã bắt đầu “Chỉ là”, ngày tháng thật sự không thể qua!
“Có chuyện nhanh nói!” Chẳng lẽ chờ ông ban thưởng một bữa ngự thiện mới nói? Ông thưởng cho một trận đòn còn tạm được.
Vẻ mặt Hàn Nhiên có chút cổ quái: “ Thuộc hạ vi thần là ở phụ cận Tuyết Miêu tộc phát hiện ra Hoa trưởng lão.”
“Tuyết Miêu tộc?”
“Dạ, nghe nói Tuyết Miêu cùng Ô Miêu có cùng gốc gác, có điều vẫn luôn bị Ô Miêu áp chế.”
Cảnh Minh Đế hơi liễm mi: “Sau khi áp giải Hoa trưởng lão về kinh thì thẩm vấn thật kỹ, nhất định phải cạy ra miệng bà ta!”
Có vài nghi hoặc, cũng nên có một đáp án rồi.