Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Gần đây tâm tình của Cảnh Minh Đế vẫn rất được, dù sao tân niên còn chưa qua, giữ tâm trạng vui vẻ là bổn phận của một Hoàng Thượng tốt.
Quan trọng hơn là từ khi Thái Tử dọn vào Đông Cung, đến nay đều thuận lợi không xảy ra chuyện xấu gì.
Về phần nghe người hầu lúc nào cũng cảm khái Thái Tử đọc sách tiến triển cực nhanh, tiến bộ thần tốc, càng là sự cảm động mà nhiều năm qua ông không được trải nghiệm.
Phan Hải tới gần bẩm báo, nói Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên cầu kiến.
Mí mắt Cảnh Minh Đế đột nhiên giật một cái, từ kẽ răng nghiến ra mấy chữ: “Cho hắn vào.”
Tết Nguyên Tiêu còn chưa qua đâu, nếu Hàn Nhiên bởi vì một việc nho nhỏ mà tới phá hư tâm tình của ông, ông nhất định sẽ không tha!
Phát tiết hung ác xong, Cảnh Minh Đế lại nghĩ.
Vẫn là đến vì một việc nhỏ tốt hơn, đại sự mới không ổn.
Hàn Nhiên nhanh chóng tiến vào, thỉnh an Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế gõ gõ long án: “Nói đi!”
Hàn Nhiên cứng người, cúi đầu nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ của vi thần phát hiện ra gian tế Bắc Tề trong một gian cửa hàng hương lộ ở con phố phía Tây.”
Cảnh Minh Đế cho rằng mình nghe lầm: “Ngươi nói cái gì? Quận chúa Bắc Tề?”
Quận chúa Bắc Tề xuất hiện trong một cửa hàng hương lộ ở con phố phía Tây?
“ Quận chúa Bắc Tề cải trang đến Đại Chu mua hương lộ?”
Hàn Nhiên liếc nhanh Cảnh Minh Đế một cái, rũ mắt nói: “ Quận chúa Bắc Tề là tiểu nhị của cửa hàng hương lộ đó.”
Cảnh Minh Đế ngơ ngác, uống một ngụm trà chậm rãi hồi thần: “ Rốt cuộc tình huống là thế nào?”
Hàn Nhiên thuật lại chuyện quan viên Hồng Lư Tự vạch trần thân phận của Lư Sở Sở rồi nói: “Vi thần đã điều tra, quận chúa Bắc Tề làm việc ở cửa hàng hương lộ đó đã được hai năm.”
Sắc mặt Cảnh Minh Đế khẽ đổi, lẩm bẩm nói: “ Lẽ nào Bắc Tề có hành động gì đó ——”
Hàn Nhiên vội vàng nói: “Cửa hàng hương lộ đó là của Thái Tử Phi.”
Trà nóng trong tay Cảnh Minh Đế thiếu chút nữa bị đổ.
“Thái Tử Phi có biết thân phận của quận chúa Bắc Tề?”
Hàn Nhiên lộ vẻ mặt khó xử: “Vi thần còn chưa có cơ hội hỏi Thái Tử Phi.”
Cảnh Minh Đế đứng dậy rồi lại ngồi xuống, bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng: “Nói như vậy chuyện tiểu nhị của cửa hàng hương lộ là quận chúa Bắc Tề đã truyền đi?”
Hàn Nhiên rũ mắt nói: “Không chỉ như vậy, còn có người nói ra quan hệ của cửa hàng hương lộ với Thái Tử Phi.”
Ánh mắt Cảnh Minh Đế hơi lóe.
Quan viên Hồng Lư Tự trong lúc vô tình nhận ra Bắc Tề quận chúa, trùng hợp kiểu này không phải không có, nhưng trước mặt công chúng dám nhắc đến Thái Tử Phi, sự tình có phải có hơi kỳ quặc không?
Nếu như không có những chuyện bực mình trước đó, Cảnh Minh Đế chắc chắn sẽ rất tức giận, tức giận vợ chồng Thái Tử ăn no rỗi việc đi mở cửa hàng hương lộ, mà hiện tại phản ứng đầu tiên của ông là hoài nghi.
Việc này đến tột cùng là trùng hợp, hay lại là âm mưu nhằm vào Thái Tử đây?
“Phan Hải, gọi Thái Tử với Thái Tử Phi tới đây.”
Phan Hải lĩnh mệnh mà đi.
Lúc này Úc Cẩn đã đọc xong sách quay về tẩm cung, đang cùng Khương Tự tán gẫu, nghe nói Cảnh Minh Đế truyền triệu, liền nói với Tiểu Nhạc Tử đến truyền khẩu dụ: “Nhạc công công xin chờ một lát, bổn cung thay bộ y phục.”
Chút việc nhỏ ấy Tiểu Nhạc Tử sẽ không không cho, thành thành thật thật chờ ở trong sảnh.
Úc Cẩn thay y phục, hạ thấp giọng nói với Khương Tự: “Phụ hoàng đồng thời gọi cả hai chúng ta đến, phỏng chừng lão yêu bà lại tác quái rồi.”
Khương Tự cười khúc khích: “Không phải đang chờ bà ta ra tay à.”
Úc Cẩn nhíu mày: “Chúng ta vẫn luôn thành thành thật thật đợi ở trong cung, địa phương có thể để cho bà ta ra tay nhất khả năng chính là gian cửa hàng hương lộ kia của nàng.”
Khương Tự vì cứu Khương Trạm mà đến phía Nam trên đường gặp được hai nam tử Bắc Tề, biết được bọn họ tới Đại Chu tìm kiếm quận chúa, liền lôi hai người này ra hù dọa một trận, khi rời đi Thần Quang lưu lại nhân thủ lặng lẽ theo dõi hai người.
Thủ hạ của Thần Quang đi theo hai người trở về kinh thành, tận mắt nhìn thấy hai người dạo chơi khắp nơi, cuối cùng được Lộ Sinh Hương giữ lại.
Nhị chưởng quỹ của Lộ Sinh Hương Sở Sở cô nương vậy mà lại là quận chúa Bắc Tề - Khỉ La!
Một khắc ấy, có thể nghĩ thủ hạ của Thần Quang đã phải chịu đả kích thế nào.
Hai gã thuộc hạ vội đem tin tức kinh người này báo cho Thần Quang, Thần Quang lại nhanh chóng chạy tới bẩm báo với Úc Cẩn.
Úc Cẩn và Khương Tự cùng thương nghị, lựa chọn án binh bất động.
Lư Sở Sở ở Lộ Sinh Hương vẫn luôn rất an phận, có thể nhìn ra thật sự hưởng thụ những ngày tháng như vậy, vứt bỏ cao quý của quận chúa Bắc Tề chạy tới Đại Chu có lẽ là có nỗi khó xử của chính mình.
Đối với Khương Tự mà nói Lư Sở Sở là bằng hữu, chỉ vì thân phận đối phương là người Bắc Tề mà tránh xa thì không khỏi quá bạc tình.
Đương nhiên, Lư Sở Sở thân phận đặc thù, từ đó về sau cũng có phái người lặng lẽ để ý là không thể tránh được, như vậy cũng coi như khống chế tai hoạ ngầm ở trong tay.
“Đây không phải ở trong dự liệu sao, vì sao chàng lại nhíu mày?”
Úc Cẩn duỗi tay vuốt vuốt tóc Khương Tự, ngữ khí bất đắc dĩ: “Kéo nàng liên lụy vào, có chút hối hận.”
Khương Tự trừng hắn: “Chớ có nói mấy lời vô nghĩa này, chúng ta là phu thê, chẳng lẽ gặp chuyện chỉ có một mình chàng gánh, ta rõ ràng càng có cơ hội thích hợp ngồi mát ăn bát vàng hơn?”
Úc Cẩn vội cúi đầu: “Thái Tử Phi giáo huấn chí phải.”
Hai người thay y phục rồi đi ra ngoài.
“Để Nhạc công công chờ lâu.”
Tiểu Nhạc Tử vội nói: “Điện hạ hù chết nô tỳ, mời theo nô tỳ qua đó ạ.”
Thấy hai người Úc Cẩn tiến vào, Cảnh Minh Đế run rẩy khóe miệng, tức giận nói: “Biết vì sao trẫm gọi các ngươi tới sao?”
“Nhi tử ( con dâu) không biết, xin phụ hoàng chỉ rõ.”
Cảnh Minh Đế quét hai người một vòng, ngẫm lại cửa hàng hương lộ là lão Thất mua tặng cho tức phụ, nói lại thì phiền toái là do lão Thất gây ra, tức phụ của lão Thất đơn thuần là tai bay vạ gió, vì thế lửa giận xông thẳng về phía Úc Cẩn, lôi hắn mắng đến máu chó đầy đầu mới thả người rời đi.
Từ đầu đến cuối, Khương Tự một câu mắng cũng không có.
Lời mắng chửi rót đầy một lỗ tai, sau khi trở lại Đông Cung Úc Cẩn thở dài: “Thật hoài nghi ta là gió to thổi tới, nàng mới là thân sinh.”
Khương Tự lười lắm lời với hắn, thở dài: “Lộ Sinh Hương không thể mở nữa, thật là đáng tiếc.”
Úc Cẩn liếc phương hướng Ngự Thư phòng một cái, bình tĩnh nói: “Không sao, sớm muộn gì cũng có ngày được khai trương lần nữa.”
“Ừ, trước tiên vẫn nên giải quyết phiền toái trước mắt rồi nói.”
Nhắc đến trước mắt, Úc Cẩn cười lạnh: “Thái Hậu liên tục thiệt hại nhân thủ, lại quyết liệt với Ô Miêu, đã là hoảng hốt chạy bừa. Chân đại nhân sẽ cẩn thận điều tra vị quan viên Hồng Lư Tự kia, còn có người trốn ở trong đám người liên lụy nàng vào cũng bị người của chúng ta nhìn chằm chằm, có thể nhổ củ cải ra khỏi bùn hay không rất nhanh là có thể biết.”
Khương Tự khẽ gật đầu.
Thái Hậu xuất cung không tiện, ngoài cung rất có thể có một nhóm người chuyên môn phụ trách thay nhau rải lời đồn, từ đó đạt thành mục đích nào đó.
Bắt được những người này, có lẽ sẽ có thể bắt được nhược điểm của Thái Hậu.
Loại suy đoán này là Khương Tự nói ra.
Đối với chuyện của phế Thái Tử nàng vẫn luôn có nghi vấn.
Kiếp trước nàng có thể biết phế Thái Tử và Dương phi gian díu, là bởi vì lời đồn đãi đột nhiên xuất hiện ở dân gian, rất nhanh đã lan truyền làm tất cả mọi người đều biết, phế Thái Tử rất có khả năng là bởi vì áp lực này mới bí quá hoá liều mưu phản, rồi rơi vào kết cục lần thứ hai bị phế bỏ mình.
Mà kiếp này, chuyện của phế Thái Tử lại không bị vạch trần.
Khương Tự hoài nghi là bởi vì nàng và Úc Cẩn sớm đi vào vòng xoáy tranh đoạt hoàng quyền khiến phế Thái Tử nhiều lần chịu nhục, từ đó làm kẻ trốn ở sau lưng tính kế phế Thái Tử thay đổi lựa chọn.
Hiện tại có thể xác định kẻ sau lưng đó là Thái Hậu.
Ở dân gian, Thái Hậu vô cùng có khả năng nuôi dưỡng một đám người, chuyên môn phụ trách rải lời đồn đãi.
“Chính là phải ủy khuất nàng một thời gian.” Úc Cẩn thở dài.
Khương Tự cong môi cười cười: “Không sao.”
Đúng như hai người dự liệu, trong kinh thành nhanh chóng xuất hiện tiếng nói Thái Tử Phi cùng gian tế Bắc Tề cấu kết, sau đó lại bắt đầu nhắc đến chuyện Thái Tử Phi từng lui hôn.