Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Một nữ nhân đã vào cung mấy chục năm, yên ổn nhìn tiên hoàng cùng một đám thái phi qua đời vững vàng ngồi lên vị trí Thái Hậu, chạy đến trước mặt Hoàng Thượng được bà ta nuôi dưỡng thành người nói Thái Hậu là giả, đây đã không đơn giản là tìm đường chết nữa, mà là muốn chết nhanh hơn!
Úc Cẩn vuốt mép ly trà, ngữ khí hơi trầm xuống: “ Quan trọng hơn là chúng ta căn bản không có khả năng tìm kiếm đột phá từ gia tộc Thái Hậu.”
So với chạy đến trước mặt Cảnh Minh Đế nói Thái Hậu là giả, thì chạy đến gia tộc Thái Hậu nói Thái Hậu là giả càng hoang đường hơn.
Song thân của Thái Hậu sớm đã không còn trên nhân thế, năm đó ngay cả cha mẹ đều không phát hiện ra khác thường, càng đừng nói đến người khác. Thậm chí có thể nói cho dù cha mẹ có phát hiện nữ nhi đổi người, thì vì lợi ích của gia tộc cũng sẽ giữ kín như bưng.
Một người đã chắc chắn là Thái Tử Phi, mặc kệ thật giả, đối với gia tộc Thái Hậu mà nói đã định là thật.
Cho tới bây giờ, gia tộc Thái Hậu vẫn đang được hưởng ơn trạch từ Thái Hậu, trừ phi bị điên mới có thể đứng ra.
“Chuyện này cửa đột phá vẫn nằm ở chỗ Ô Miêu.” Úc Cẩn nói.
Khương Tự hướng mắt về phương Nam, lẩm bẩm nói: “Đại trưởng lão từng nói, nhiều năm trước bà ngoại A Tang mang về một bé gái, đó là mẫu thân của A Tang. Từ đó trở đi bà ngoại của A Tang chưa từng rời khỏi Ô Miêu, cho đến lúc mất.”
Bà ngoại của A Tang, cũng là bà ngoại của nàng.
“Chân tướng ngoại trừ bà ngoại của A Tang, chỉ sợ cũng chỉ có đại trưởng lão Ô Miêu rõ ràng nhất. Nhưng Ô Miêu làm sao có thể thừa nhận đã đem Thái Hậu Đại Chu thay mận đổi đào? Nếu thật sự thừa nhận, phụ hoàng cho dù có tốt tính tới đâu cũng sẽ cùng Ô Miêu không chết không ngừng.” Khương Tự phân tích xong, khẽ cắn môi, “Vô luận như thế nào, vẫn phải thử một lần.”
Đến bây giờ đã không phải là vấn đề an nguy của bản thân bọn họ nữa, mà liên quan đến mấy trăm năm giang sơn xã tắc Đại Chu.
Khương Tự từ trong hốc tối lấy ra một cái lệnh bài nho nhỏ, chính là Ô Miêu Thánh Nữ lệnh.
Nàng giao Thánh Nữ lệnh cho A Man, thấp giọng phân phó một hồi.
A Man lĩnh mệnh mà đi.
Không tới nửa ngày, một bà tử bộ dáng tầm thường từ cửa hông đi vào Yến Vương phủ.
“Gặp qua Thánh Nữ.” Sau khi gặp Khương Tự, bà tử vội hành lễ.
Khương Tự đánh giá bà tử, mỉm cười: “Hoa trưởng lão, chúng ta đã một thời gian không gặp rồi.”
Hoa trưởng lão thẳng lưng, cười nói: “Còn tưởng rằng trong thời gian ngắn sẽ không có cơ hội gặp ngài.”
Từ sau khi Khương Tự rời khỏi Ô Miêu, Hoa trưởng lão liền phụng mệnh Đại trưởng lão lần nữa đến kinh thành, lấy bộ dạng và thân phận hoàn toàn mới lưu lại, chính là vì để thuận tiện liên hệ với Khương Tự.
Với Ô Miêu mà nói, tầm quan trọng của Khương Tự không cần nói cũng biết.
Khương Tự trả lời: “Ta cũng cho là như vậy.”
Cứ việc hiện tại biết trên người mình chảy xuôi huyết mạch Ô Miêu, nhưng với nàng mà nói, nàng chính là người Đại Chu.
“Thánh Nữ triệu kiến ta, không biết có chuyện gì?”
Khương Tự đưa Thánh Nữ lệnh qua, vào lúc Hoa trưởng lão hoảng hốt, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta muốn biết Thái Hậu có phải người Ô Miêu hay không.”
Con ngươi Hoa trưởng lão bỗng nhiên co lại, da mặt không khống chế được run một cái.
Khương Tự đem phản ứng theo bản năng của Hoa trưởng lão nhìn ở trong mắt, thầm nói nàng và Úc Cẩn suy đoán quả nhiên không sai.
À, dùng lời A Cẩn nói thì đây không gọi là suy đoán, mà phải gọi là phỏng đoán.
Bất kệ nói thế nào, Thái Hậu có lẽ là người Ô Miêu không thể nghi ngờ.
“Hoa trưởng lão?”
Hoa trưởng lão hoàn hồn, ánh mắt lấp lóe: “ Lời Thánh Nữ nói làm ta khiếp sợ, Thái Hậu Đại Chu sao có thể là người Ô Miêu?”
“Khiếp sợ?” Khương Tự cười cười, “ Nếu như Hoa trưởng lão còn không thẳng thắn với ta, vậy chức Thánh Nữ này ta không làm nữa.”
Sắc mặt Hoa trưởng lão đột biến: “Thánh Nữ, ngài sao có thể như thế ——”
Thánh Nữ là tiểu nhị cửa hàng thuê sao, nói không làm liền không làm? Vậy đặt Ô Miêu ở chỗ nào!
Mặt Khương Tự trầm xuống, không chút khách khí nói: “Giả dụ đứng ở trước mặt Hoa trưởng lão chính là Ô Miêu Thánh Nữ chân chính, Hoa trưởng lão cũng sẽ ngôn từ mập mờ, lời nói không thành thật?”
Hoa trưởng lão bị hỏi đến cứng họng.
Khương Tự cười lạnh: “Ô Miêu không lấy thành tâm đối đãi với ta, ta vì sao phải làm Thánh Nữ không có tư vị này?”
Thấy Hoa trưởng lão bị hỏi đến thái dương hằn gân xanh, Khương Tự cười nhạo nói: “Đây là kinh thành Đại Chu, là Yến Vương phủ, nếu ta thật sự không muốn làm, Hoa trưởng lão có thể cướp ta từ nơi này về Ô Miêu? Đừng quên, hiện tại Ô Miêu cũng không có huynh trưởng của ta.”
“Thánh Nữ muốn bội ước?” Sắc mặt của Hoa trưởng lão cực kỳ khó coi.
Nét mặt Khương Tự khá lạnh nhạt: “Thủ ước tiền đề là thẳng thắn thành khẩn. Ta lại xin thỉnh giáo Hoa trưởng lão lần nữa, Thái Hậu có phải là người Ô Miêu đóng giả hay không?”
Hoa trưởng lão giật giật miệng, hiển nhiên vô cùng rối rắm.
Khương Tự lạnh lùng nhắc nhở: “Hoa trưởng lão chớ có lấy cái cớ bà không được biết bí mật trong tộc mà có lệ với ta. Đại trưởng lão tuổi tác đã cao, mà bà trước mắt là người duy nhất trong tộc ngoại trừ A Lan biết được chân tướng về Thánh Nữ, mà bây giờ Đại trưởng lão phái bà đến kinh thành để giữ liên lạc với ta, đại trưởng lão không có khả năng không nói gì với bà. Bằng không, đối với Ô Miêu ta chỉ là một người ngoài, mà A Lan chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ gánh không nổi đại sự, một khi Đại trưởng lão có gì bất trắc, lẽ nào muốn mang toàn bộ bí mật của Ô Miêu ra đi, để lại cho tộc nhân một món nợ hồ đồ?”
Hoa trưởng lão không thể nhịn được nữa nói: “ Sao Thánh Nữ có thể nguyền rủa Đại trưởng lão như thế?”
Khương Tự lành lạnh liếc Hoa trưởng lão: “Trăng có sáng mờ tròn khuyết, người có họa phúc sớm tối, lại nói đây sao lại là nguyền rủa? Nếu vạn sự đều có thể phát triển theo ý người, Ô Miêu cũng sẽ không vì Thánh Nữ mà phát sầu, không phải sao?”
Hoa trưởng lão bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Khương Tự châm một ly trà đưa qua, khôi phục tươi cười: “Cho nên Hoa trưởng lão vẫn nên nói rõ ràng với ta đi, như vậy ta cũng tiện an tâm xuất lực vì Ô Miêu.”
Hoa trưởng lão trầm mặc rất lâu, trà nóng bốc lên khói trắng làm khuôn mặt bình thường kia trở nên mơ hồ.
Khương Tự có loại xúc động muốn lấy khăn ra lau sạch dịch dung trên mặt Hoa trưởng lão.
Có lẽ mỗi một lần dịch dung đều trải qua không mấy vui vẻ, nên nàng cực kỳ không muốn nhìn thấy một khuôn mặt giả ở trong nhà mình.
Đương nhiên, lý trí làm nàng yên lặng nhịn xuống.
Hoa trưởng lão rốt cuộc mở miệng: “ Vì sao ngài lại hoài nghi Thái Hậu quý quốc?”
Khương Tự bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Bởi vì gần đây biết được thân thế của chính mình.”
Muốn cạy ra bí mật từ trong miệng Hoa trưởng lão, thì phải thẳng thắn tí, cái này gọi là có tới có lui.
“Thân thế?” Hoa trưởng lão sửng sốt.
Khương Tự tiện tay để chén trà xuống, không nhanh không chậm nói: “Ta mới biết được bà ngoại ta là người Ô Miêu, ta với A Tang vốn là biểu tỷ muội.”
Hoa trưởng lão lộ vẻ mặt không dám tin: “Không có khả năng, bà ngoại A Tang trở lại bộ tộc chỉ mang về một bé gái, sau đó chưa từng rời khỏi Ô Miêu, sao A Tang lại có biểu tỷ muội?”
“Bà ấy còn để lại một bé gái ở Đại Chu, đó là mẫu thân của ta Tô thị.”
Bờ môi Hoa trưởng lão run run, hồi lâu mới phun ra một câu: “Ngài, ngài mới là Thánh Nữ!”
Đối với người Ô Miêu mà nói, trọng điểm chú ý vĩnh viễn là Thánh Nữ.
Thái Tử Phi Đại Chu trước mắt có huyết mạch Ô Miêu, còn nắm giữ Ngự Cổ thuật, vậy Thánh Nữ chính là nàng, mà không phải A Tang.
Cho dù huyết mạch Ô Miêu của A Tang còn đậm hơn Khương Tự.
Khương Tự rất rõ ràng cảm giác được ánh mắt Hoa trưởng lão nhìn nàng đã khác trước.
Đây cũng là nguyên nhân nàng thẳng thắn, địa vị của một Thánh Nữ chân chính ở trong lòng Hoa trưởng lão chung quy bất đồng.
“Hoa trưởng lão có thể nói rồi chứ?”