Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Bởi vì phát sinh hiện tượng thiên cẩu nuốt mặt trời, các nha môn nhân tâm hoảng sợ, vô tâm làm việc.
Sau khi Cố thượng thư hạ triều ngay cả nha môn cũng không về, trực tiếp trở về Cố phủ.
Cố phủ giờ phút này cũng là nhân tâm bất ổn.
Thiên cẩu nuốt mặt trời không chỉ có ảnh hưởng đối với triều đình, mà đối với bá tánh tầm thường cũng có ảnh hưởng không nhỏ.
Thiên cẩu nuốt mặt trời chính là điềm xấu, biểu thị có tai họa phát sinh, hoặc là thiên tai, hoặc là nhân họa, thậm chí thay đổi triều đại.
Thà làm chó thái bình, không làm người loạn thế.
Đối với dân chúng đã quen cuộc sống an ổn phồn hoa ở kinh thành mà nói, sinh lòng sợ hãi liền không kỳ quái.
Cố thượng thư trở lại trong phòng, một hơi uống nửa ấm trà lạnh, trên mặt mới có tí huyết sắc.
“Lão gia, sao giờ này đã về rồi?” Cố phu nhân trắng mặt hỏi.
Cố thượng thư lau mồ hôi, liếc bà vợ già một cái, thở dài: “Thiếu chút nữa gây ra đại họa.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cố phu nhân khẩn trương hỏi.
Cố thượng thư lắc đầu: “ Chuyện trong triều đình, bà chớ có hỏi nhiều.”
Thật là vạn hạnh trong bất hạnh, thiên cẩu nuốt mặt trời tới thực kịp thời, nếu như chậm thêm một chớp mắt thôi mấy lời khuyên can đó ông đã nói ra rồi.
Vậy coi như xong đời!
Cố phu nhân thấy thế không hỏi nhiều nữa, ôn nhu trấn an: “Có bị gì không, lão gia dùng cơm sáng chưa?”
Đối với quan viên thượng triều, trong cung có nuôi cơm, nhưng đều là chờ sau khi tan triều mới ăn, Cố phu nhân thấy Cố thượng thư trở về sớm như vậy, lại gặp phải điềm xấu thiên cẩu nuốt mặt trời, trong lúc hỗn loạn chỉ sợ không ai nhớ ăn cơm, lúc này mới hỏi vậy.
“Còn không có.”
“Vậy ta bảo phòng bếp đưa chút đồ ăn tới.”
“Không muốn ăn.” Cố thượng thư cự tuyệt, lại chợt thay đổi chủ ý, “Thôi, bảo phòng bếp đưa ít tương giò, thịt chưng này nọ tới đây đi.”
Cố phu nhân nghe mà sửng sốt.
Lão gia chuyển biến thế này có phải quá nhanh hay không? Mới nói không muốn ăn, giờ lại muốn ăn tương giò?
“Lão gia, trời bóng, ăn mấy món đó ——”
Cố thượng thư liếc phu nhân một cái thật sâu, lời nói thấm thía nói: “Chuyện ở bên ngoài đừng hỏi nhiều, bưng tới là được.”
Mấy món tương giò, thịt chưng chính là món ngon đó, nghe nói Thái Tử vì ăn mấy món đó mới bị tiêu chảy.
Cố phu nhân không hiểu ra sao đi ra ngoài phân phó hạ nhân, lâm vào suy tư sâu sắc: Lão gia nhất định đã gây ra đại sự, bằng không sao lại nói năng lộn xộn vậy chứ, bà nói một câu trời nóng không thích hợp ăn tương giò sao tự dưng lại kéo đến chuyện bên ngoài.
Ngày hôm đó tan triều, không biết bao quan viên sau khi bình tĩnh lại bắt đầu cảm khái Úc Cẩn may mắn, cách nói tân Thái Tử là người được trời chọn bắt đầu lan truyền.
Mà trên bàn cơm của rất nhiều phủ đệ không hẹn mà cùng có thêm mấy món ăn: Tương giò, thịt chưng, móng heo hầm……
Ngũ Quan Linh Đài lang Chu Đa Hoan vào Khâm Thiên Giám đã mười mấy năm, vẫn luôn không có tiếng tăm gì, gần như không có chuyện có thể lấy ra để nói, hiện giờ người vừa chết, Cẩm Lân vệ có thần thông quảng đại tới đâu trong lúc nhất thời cũng không thể tra ra manh mối gì.
Vừa mới hạ chiếu chỉ cáo tội mình xong, tâm tình Cảnh Minh Đế tự nhiên không tốt gì cho cam, đá bay ghế con mấy lần, hỏi Phan Hải: “Thái Tử đỡ hơn chưa?”
Phan Hải vội nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Yến Vương phủ truyền đến tin tức, Thái Tử đã khỏe lắm rồi.”
Ánh mắt Cảnh Minh Đế hơi lóe.
Lúc Thiên Cẩu nuốt mặt trời thì bị bệnh, qua rồi lại lập tức khỏe lại, tiểu tử này có phúc khí nha.
“Truyền Thái Tử tiến cung.”
Không bao lâu, Úc Cẩn đứng ở trước mặt Cảnh Minh Đế: “Nhi tử thỉnh an phụ hoàng.”
Cảnh Minh Đế đánh giá Úc Cẩn, ấm giọng nói: “ Hơi gầy.”
Khóe miệng Úc Cẩn co rút.
Một ngày đi mười mấy lần, có thể không gầy sao, đến bây giờ mông hắn còn đau đây này.
Cổ nhân nói không sai, trời giáng sứ mệnh cho người này nhất định bắt buộc hắn phải chịu nỗi khổ về tâm chí, Thái Tử quả nhiên không phải dễ làm, cũng may hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị chịu khổ, cũng coi như là thay phụ hoàng cùng các huynh đệ khác phân ưu.
“Nhi tử bất hiếu, làm ngài lo lắng.”
“Lo lắng là có, có điều gầy rất tốt nha.” Cảnh Minh Đế chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.
Có lẽ bởi gặp quá nhiều chuyện xui xẻo, nhìn thấy lão Thất được phúc tinh cao chiếu không hiểu sao tâm tình lại sung sướng.
Thái Tử này hẳn là không chọn sai.
“ Ngày tốt sắc phong chờ chọn ra tân giám chính Khâm Thiên Giám rồi sẽ định sau, chớ có sốt ruột.”
Úc Cẩn vội nói: “Nhi tử không vội, hết thảy nghe phụ hoàng an bài là được.”
Cảnh Minh Đế gật gật đầu: “Vậy ngươi trở về đi.”
“Nhi tử cáo lui.”
Sau khi Úc Cẩn rời đi, Cảnh Minh Đế hỏi Phan Hải: “Ngươi nói Thái Tử tránh khỏi tai họa lần này, có thể có liên quan đến Khiếu Thiên tướng quân không?”
Hai ngày nay ông có nghĩ qua, so với trùng hợp bị bệnh, càng có khả năng là Nhị Ngưu nhắc nhở lão Thất.
Phải biết rằng Nhị Ngưu chính là thần khuyển có thể đoán trước động đất.
Có điều là nguyên nhân nào đều không quan trọng, Nhị Ngưu là của lão Thất, nói cho cùng vẫn là lão Thất có phúc khí.
Không đợi Phan Hải cho ra câu trả lời, Cảnh Minh Đế đã dạo bước đến trước mặt Cát Tường cuộn người ở trong góc, trên cao nhìn xuống đánh giá mèo trắng, thở dài thật sâu.
Vì sao mèo mập ông nuôi ngày ấy lại không có chút gì khác thường?
Cát Tường ngậm cá khô nhỏ mờ mịt ngẩng đầu.
Một người một mèo mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, Cát Tường nỗ lực nuốt xuống cá khô nhỏ xoay người bỏ đi, lưu lại một bóng dáng cao ngạo.
Cảnh Minh Đế hậm hực sờ sờ mũi.
Thôi, Nhị Ngưu có tốt cũng không phải ông nuôi, chỉ có Cát Tường là của nhà mình.
Có điều về sau Nhị Ngưu dọn vào Đông Cung muốn gặp sẽ tiện hơn, có lẽ có thể dựng thêm một cái ổ chó ở bên ổ của Cát Tường, cho Cát Tường dính chút linh khí.
Cảnh Minh Đế không khỏi chờ mong ngày Nhị Ngưu dọn vào Đông Cung.
Sau khi Úc Cẩn tuyên bố với bên ngoài là đã khỏe Khương Tự quyết định đi đến Nghi Ninh Hầu phủ, ứng phó xong đám người Tô đại cữu, liền vào phòng nói chuyện với Nghi Ninh Hầu lão phu nhân.
“Thái Tử khỏe rồi chứ nhỉ?”
“Nhờ phúc bà ngoại, A Cẩn đã khỏe rồi.”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân cười nói: “Thái Tử phúc trạch thâm hậu, nào là nhờ phúc lão thái bà này.”
Khương Tự mím môi, khẽ thở dài: “A Cẩn có thể trở thành Thái Tử, xác thật là người có phúc, nhưng có nhiều phúc khí cũng không ngăn được có người núp ở chỗ tối lần lượt tính kế.”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân khẽ biến sắc: “Tự Nhi, ngươi đây là ý gì?”
Khương Tự quyết định đi thẳng vào vấn đề, nhìn chăm chú vào mắt Nghi Ninh Hầu lão phu nhân hỏi: “Bà ngoại, ngài sẽ không thật sự cho rằng con tìm hiểu chuyện cũ với ngài chỉ là tò mò chứ?”
Ánh mắt Nghi Ninh Hầu lão phu nhân chợt lóe.
Ngữ khí của Khương Tự càng thêm trầm trọng: “Vốn dĩ không nên nói mấy chuyện này làm trưởng bối lo lắng, nhưng A Cẩn thành Thái Tử, hơi chút chủ quan sẽ có khả năng gặp họa sát thân, con đành phải nói thật. Khâm Thiên Giám đem ngày thiên cẩu nuốt mặt trời định làm ngày tốt sắc lập Thái Tử, việc này cũng không phải là trùng hợp, mà là có người muốn đẩy A Cẩn vào chỗ vạn kiếp bất phục.”
Nghi Ninh Hầu lão phu nhân chấn động.
Khương Tự rũ mắt cười khổ: “Con cùng với A Cẩn là vợ chồng một thể, nếu như A Cẩn xảy ra chuyện, con làm sao có thể đứng ngoài cuộc? Nếu chỉ là hai người chúng con thì cũng thôi, nhưng chúng con còn có A Hoan, còn có các thân nhân là ngài, tổ lật sao còn trứng lành…… Bà ngoại, xin ngài giúp đỡ ngoại tôn nữ đi.”
Biểu tình trên mặt Nghi Ninh Hầu lão phu nhân biến đổi không ngừng, không biết qua bao lâu, rốt cuộc thở dài một hơi thật sâu: “Ngươi hỏi đi.”
Trong lòng Khương Tự vui vẻ, lập tức đem vấn đề cân nhắc đã lâu ném ra: “Con muốn biết nguyên nhân bà ngoại và Thái Hậu trở mặt.”