Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Úc Cẩn vô cùng trầm ổn đuổi hết đám quần thần đến chúc mừng về, lúc này mới tiếp nhận thánh chỉ mà đám nội thị chen ở trong đám người mang đến, xem như khiến lão trưởng sử xác nhận mình không có nằm mơ.
Khép lại đại môn Vương phủ, lão trưởng sử túm ống tay áo Úc Cẩn lão lệ tung hoành: “Lão thần chúc mừng Vương gia, ấy, không, Thái Tử điện hạ ……”
Úc Cẩn có chút tâm mệt, bất đắc dĩ nói: “ Nếu không trưởng sử về phòng rửa mặt cái đi?”
Rửa mặt cho bình tĩnh lại chút, miễn cho một lão nhân mà khóc lóc với hắn quá là khiếp người.
Lão trưởng sử lại càng túm chặt ống tay áo của Úc Cẩn hơn một chút.
Lão không muốn về phòng rửa mặt, lão còn chưa kích động đủ đâu.
Vương gia thành Thái Tử, họ Đậu về sau còn dám ở trước mặt lão lên tiếng?
Đây thật đúng là nở mày nở mặt mà!
Lão trưởng sử cảm thấy nhân sinh đều viên mãn, sao có thể về phòng rửa mặt.
Úc Cẩn dùng sức rút ống tay áo ra, nhàn nhạt nói: “ Vậy ta về phòng, đem tin tức này nói cho Vương phi một tiếng.”
“Hẳn là, hẳn là.” Lão trưởng sử liên thanh nói.
Úc Cẩn hất ống tay áo bị túm nhăn đi nhanh về phía Dục Hợp Uyển.
Lão trưởng sử nhìn chằm chằm bóng lưng Úc Cẩn không chớp mắt.
Kỷ ma ma phất phất tay: “Vương gia đều đi xa rồi, còn nhìn cái gì vậy?”
Lão trưởng sử hoàn hồn, giọng điệu thổn thức: “Kỷ ma ma, bà nói Vương phi chúng ta có phải có vận vượng phu không ha?”
Bằng không phải giải thích thế nào việc Vương gia đột nhiên thành Hoàng thái tử, chỉ bằng Vương gia biết đánh nhau?
Kỷ ma ma túm khăn tay gật đầu: “Khẳng định là vậy.”
Ngay cả Vương phi chỉ muốn cùng Vương gia dính lấy nhau không muốn quản việc trong phủ, sẽ có như hôm nay ngoài sinh mệnh tốt ra còn có thể là cái gì!
Lão trưởng sử và Kỷ ma ma liếc nhau, đồng thời than thở.
Con người ấy à, không phục mệnh không được.
Theo đám quần thần cuồn cuộn rời đi, tin tức truyền tới trong tai chủ tử của các phủ.
Khi đó Tề Vương đang sao chép kinh Phật.
Chữ Nhẫn ( 忍) trên đầu có một cây đao ( 刀), quanh năm suốt tháng ẩn nhẫn cũng không dễ chịu gì, mấy ngày nay, Tề Vương dùng sao kinh Phật giết thời gian, để cho bản thân tâm bình khí hòa.
Lúc nghe được tin tức, một giọt mực đậm liền nhỏ lên mặt giấy Tuyên Thành, làm cho kinh văn sắp chép gần xong phải vứt bỏ.
“Vương gia ——”
“Đi ra ngoài!”
Cửa nhanh chóng bị đóng lại, Tề Vương dùng sức nắm bút, cán bút răng rắc bị bẻ gãy đôi, đâm vào lòng bàn tay hắn, máu chảy đầm đìa.
Tề Vương lại không cảm giác được đau đớn, dùng sức đấm bàn từng cái từng cái.
Lão Thất được lập làm Thái Tử?
Làm sao có thể? Phụ hoàng nhất định là điên rồi!
Thái Hậu đâu? Thái Hậu không phải không hòa hợp với Hoàng Hậu sao, chẳng lẽ không ngăn cản phụ hoàng?
Trên lá thư kia nói Thái Hậu sẽ trợ giúp hắn, nhưng lúc này mới qua bao lâu lão Thất đã thành Hoàng thái tử, ai có thể nói cho hắn biết rốt cuộc Thái Hậu trợ hắn thế nào vậy?
Ai có thể nói cho hắn biết?
Tề Vương dùng sức, một hơi gạt hết toàn bộ đồ đạc trên bàn sách xuống đất, ngã ngồi ở trên mặt đất bừa bộn mà phát ngốc.
“Vì sao chứ, vì sao chứ …… Không có khả năng, không có khả năng……”
Ngoài cửa gã sai vặt không dám tiến vào, nghe Tề Vương lầm bầm lầu bầu mà da đầu tê dại.
Vương phi điên rồi, Vương gia sẽ không phải cũng điên luôn chứ?
Trong Lỗ Vương phủ, Lỗ Vương một tay đỡ cằm, một tay xoa mông, nhe răng trợn mắt nói: “Mẹ, ngã chết lão tử.”
Khiếp sợ trong lòng Lỗ Vương phi không ít hơn Lỗ Vương bao nhiêu, trên mặt lại vẫn trầm ổn, không nhanh không chậm quạt quạt tròn: “Vương gia kích động như vậy làm gì, lại không phải ngài được lập làm Thái Tử.”
Lỗ Vương bắt lấy tay Lỗ Vương phi, dùng sức nắm chặt: “Lão Thất á, là lão Thất!”
Lỗ Vương phi nhíu mày, suy đoán nói: “Ngài là cảm thấy quan hệ với Yến Vương thân cận, mừng thay cho Yến Vương?”
Lỗ Vương co rút khóe miệng: “Ta phi, ai cao hứng hả, nàng không cảm thấy giật mình? Lão Thất đều có thể làm Thái Tử, vậy ta đây thì sao?”
Hắn còn lớn hơn lão Thất á!
Lỗ Vương phi chỉ sợ Lỗ Vương cảm xúc kích động không cẩn thận đụng đến thai nhi trong bụng, che chở bụng nhỏ lành lạnh nói: “Ngài làm một Quận vương đã tốt lắm rồi, chúng ta vẫn là biết thỏa mãn thì mới thấy hạnh phúc đi.”
Lỗ Vương vò vò ống tay áo, lại hậm hực buông xuống.
Thôi, nếu không phải lão bà có thai, hắn không chỉnh nàng một trận không được.
Trượng phu chính là trời, có nói chuyện với trời như vậy sao?
Thục Vương ôm hủ dế đang chuẩn bị đi tìm Khang Quận Vương quyết đấu, liền nghe được tin tức kinh người này.
Thục Vương lơi tay, hủ từ trong ngực rơi xuống, con dế bên trong chớp mắt đã biến mất trong bụi cỏ.
Gã sai vặt đi theo Thục Vương vội đuổi theo, vừa chạy vừa kêu: “ Dế chạy rồi ——”
Toàn thân Thục Vương nhũn ra dựa vào trên cây, mặt tái nhợt lẩm bẩm nói: “Cái gì mà dế chạy rồi, rõ ràng là ngôi vị trữ quân chạy rồi……”
Thục Vương theo bản năng ngẩng đầu.
Ánh nắng sáng rực, xuyên thấu qua tán cây dày dặc rọi xuống, đâm vào mắt làm hắn không mở ra được, có xúc động muốn rơi lệ.
Hắn không phải đang định từ từ tiến tới sao, tại sao vị trí Thái Tử đã chậm mất rồi?
Phụ hoàng thật quá đáng, trước đó vậy mà một chút dấu hiệu đều không có.
Sau này hắn nên làm cái gì bây giờ?
Gã sai vặt đuổi theo con dế ôm hủ chạy tới, thật cẩn thận gọi: “Vương gia ——”
Thục Vương xoay tròng mắt, đờ đẫn hỏi: “Dế đâu?”
“Tìm về rồi!”
Thục Vương trầm mặc thật lâu, thở dài: “Đi Khang Quận Vương phủ.”
Vẫn là tìm Vương thúc đấu dế đi, kiếm được món tiền mới là chân thật nhất.
Còn về vị trí đó hắn cũng không phải từ bỏ, không thấy Úc Lang làm Thái Tử mấy chục năm cuối cùng vẫn bị phế sao, cứ để lão Thất đắc ý một thời gian đi, hắn lại tìm cơ hội là được.
Đúng, nhịn thêm một chút nữa.
Thục Vương cố gắng an ủi mình, ngẫm lại mấy ngày nay đấu dế thắng vàng bạc phong phú, nhất thời không còn thấy khó chịu nữa.
Đi ra cổng lớn Vương phủ, Thục Vương dừng lại trước mặt sư tử bằng đá đột nhiên tỉnh táo: Không đúng nha, lão Thất làm Thái Tử hắn cũng tiếp nhận, tâm lý có phải hơi tốt quá rồi không?
Một ít quan viên không có tư cách thượng triều biết tin tức Yến Vương được lập làm Thái Tử chậm hơn một chút.
“Khương Đại nhân, chúc mừng.”
Quan trên cùng mấy vị đồng liêu ùa tới, đồng thời hướng Khương Nhị lão gia chúc mừng.
Khương Nhị lão gia có chút mờ mịt: “Chư vị đây là ——”
“Yến Vương được lập làm Hoàng thái tử!”
Chung trà trong tay Khương Nhị lão gia rơi xuống, nện thẳng lên chân ông ta.
Ông ta lại không để ý cơn đau, ổn định tinh thần ôm quyền lại: “Hạ quan xin phép.”
Dứt lời, cũng không đợi thượng quan phê chuẩn, đã cất bước chạy.
Khương Nhị lão gia là chạy như bay đến Từ Tâm Đường.
Phùng lão phu nhân có chút ngoài ý muốn: “ Hoảng hốt như vậy lẽ nào xảy ra chuyện gì?”
“Đại, đại sự!”
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Phùng lão phu nhân trong lòng nhảy dựng, không khỏi đứng dậy.
Khương Nhị lão gia hít một hơi nói: “Yến Vương thành Thái Tử!”
Phùng lão phu nhân bỗng nhiên ngã ngồi trở về, nắm chặt vạt áo để tránh kích động đến ngất xỉu, liên thanh nói: “Mau, mau gọi Bá gia tới!”
Không bao lâu tỳ nữ quay về bẩm báo: “Bá gia sáng sớm đã ra ngoài đấu dế rồi, còn chưa có hồi phủ.”
Phùng lão phu nhân cứng lại.
Gần đây kinh thành không biết từ chỗ nào thổi tới một luồng xu hướng không lành mạnh, bắt đầu lưu hành đấu dế, bà ta không biết đã mắng lão đại bao nhiêu lần mê muội mất cả ý chí.
Hiện tại mê muội mất cả ý chí là không thể mắng, Đại nhi tử đã thành nhạc phụ Thái Tử!
“Còn thất thần làm gì, ra ngoài mời Bá gia trở về mau.”
Đuổi hết bọn hạ nhân ra ngoài, lưu lại hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau.
“Tứ nha đầu thật sự thành Thái Tử Phi?”
“Thánh chỉ đều đã hạ……” Khương Nhị lão gia nhìn chằm chằm ngón tay phát ngốc.
Ngón tay không đếm xỉa đến!