Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Từ Ninh Cung đàn hương quanh quẩn, giọng điệu Thái Hậu có chút thổn thức: “Ai gia thật sự không nghĩ tới Quý thị sẽ là loại người này.”
Cảnh Minh Đế cũng thở dài theo: “Nhi tử cũng không nghĩ tới.”
Nghĩ đến Hiền phi mặt hiền từ tâm địa độc ác, Ninh phi xảy ra chuyện lớn còn ăn gà nướng, còn có Hoàng Hậu lại dám phất tay áo với ông, Cảnh Minh Đế cảm thấy nữ nhân quá phức tạp.
Chỉ có ông không nghĩ ra, không có chuyện bọn họ làm không được.
Lại nghĩ đến hậu cung nhiều phi tần như vậy, Cảnh Minh Đế đột nhiên cảm thấy hậu cung ba ngàn quả thực chính là áp lực lớn nhất của người làm Hoàng Thượng.
“Ai gia đã nói với Hoàng Hậu, về sau không cần Phúc Thanh tới nữa.”
“Mẫu hậu ——” Cảnh Minh Đế sắc mặt khẽ biến.
Thái Hậu cười khổ: “Lần này Hiền phi sai khiến Tiểu Đặng Tử giả danh Từ Ninh Cung lừa Phúc Thanh mới có cơ hội xuống tay, còn hại Thập Tứ mất mạng, chuyện tết Nguyên Tiêu cũng có quan hệ với Từ Ninh Cung, ai gia thật sự băn khoăn, không thể vì tư tâm của ai gia mà lại để Phúc Thanh tiếp tục xảy ra chuyện……”
Cảnh Minh Đế vội trấn an nói: “Mẫu hậu, việc này không liên quan đến ngài, Phúc Thanh phụng dưỡng ngài vốn chính là người làm cháu gái nên tẫn hiếu đạo.”
Thái Hậu lắc đầu: “Hoàng Thượng chớ có khuyên nữa. Năm lần bảy lượt, Phúc Thanh xảy ra chuyện luôn có liên quan đến Từ Ninh Cung, vô luận ai gia an ủi bản thân ra sao đều không qua được khúc mắc này.”
“Vậy các nha đầu khác ngài thích đứa nào, để cho nó tới đây bồi ngài.”
Thái Hậu thở dài, nét mặt cô đơn: “Không được, ai gia sẽ như trước kia yên tĩnh lễ Phật rất tốt.”
Cảnh Minh Đế rất là tự trách: “Đều là nhi tử vô năng, mãi vẫn không bắt được kẻ gian gây sóng gió ở trong cung, liên lụy mẫu hậu không thể thư thái.”
Thái Hậu nhìn Cảnh Minh Đế nhíu mày: “ Ý của Hoàng Thượng, cho rằng sau lưng Hiền phi còn có người?”
Cảnh Minh Đế cứng người, ngượng ngùng giải thích: “Nhi tử không phải ý tứ này, chỉ là cảm thấy trong cung xảy ra chuyệ có hơi nhiều thôi ……”
Thái Hậu than nhẹ một tiếng, chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Hoàng Thượng ngài xem, bầu trời trong cung này so với bầu trời ngoài ngoài cung có thể có lớn bao nhiêu? Nhiều người như vậy cả đời đợi ở nơi tôn quý nhất thiên hạ này, ra cũng ra không được, liền nảy sinh lắm dục niệm, cầu mà không được gây ra sự việc cũng thành nhiều. Theo ai gia thấy, đây đều là bình thường, hoàng cung vốn sẽ phóng đại dục vọng con người đến mức vô hạn. Mà ngươi là vua của một nước, muốn phóng mắt khắp thiên hạ, thì đừng bị những việc trong cung này vướng mắc.”
Cảnh Minh Đế gật gật đầu: “Mẫu hậu nói rất có lý.”
Thái Hậu thu hồi tầm mắt, trở lại trên mặt Cảnh Minh Đế: “Tề Vương đã biết chưa?”
Nhắc tới Tề Vương, sắc mặt Cảnh Minh Đế hơi trầm xuống: “Đã biết, nhi tử gọi nó tiến cung gặp mặt Quý thị lần cuối, cũng coi như trọn vẹn cho tình cảm mẹ con bọn họ.”
Thái Hậu gật đầu: “Hoàng Thượng nghĩ đến chu đáo. Quý thị dù sao cũng là phi tần địa vị cao, đột nhiên mất cũng nên đẻ cho một số người hiểu rõ nội tình, miễn cho xảy ra sự cố. Vậy Tề Vương trở về chưa?”
Cảnh Minh Đế trầm mặc trong chớp mắt rồi nói: “Còn đang quỳ ở Dưỡng Tâm Điện, nói là tới thỉnh tội.”
Thái Hậu sờ lên Phật châu, liễm mi nói: “Hoàng Thượng không gặp nó?”
Cảnh Minh Đế cười lạnh: “Gặp rồi phiền lòng.”
Thái Hậu lắc đầu, lời nói thấm thía khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, Hiền phi là phạm vào đại sai, nhưng Tề Vương dẫu sao cũng không biết gì, lại là con trai ruột của ngài, giận chó đánh mèo là không cần thiết.”
Cảnh Minh Đế giật giật môi, không nói gì.
Ăn ngay nói thật, ông chính là vẫn luôn vô cảm với lão Tứ, không thể nói thích, cũng không thể nói là phiền chán được, nhưng đương nhiên, đến bây giờ toàn bộ đều là phiền chán.
Có lẽ nào đây là vô cớ nổi nóng?
Thái Hậu vừa thấy Cảnh Minh Đế không nghe vào, thở dài: “Hoàng Thượng, đối với mấy vị hoàng tử ngài không chỉ là một vị phụ thân, mà còn là một vị quân chủ, không thể chỉ bằng yêu thích được. Trước mắt ngôi vị trữ quân bỏ trống, các hoàng tử nếu không phạm sai lầm gì lớn, thù đừng quá trách móc nặng nề, miễn cho về sau không có ai để chọn……”
Cảnh Minh Đế nghe xong Thái Hậu nói, tâm tình có chút trầm trọng.
Thái Tử đã chết, Tấn Vương phạm sai lầm đi thủ hoàng lăng, Tương Vương đoạt tước bị giam cầm, vốn tưởng rằng nhi tử nhiều không cần lo người thừa kế, hiện tại tính tính, thế mà lại không còn mấy mống.
“Hoàng Thượng, đối với mấy đứa trẻ bao dung nhiều chút, bằng không đến cuối cùng lại làm mình lâm vào bị động.” Thái Hậu ý vị thâm trường nói.
Cảnh Minh Đế gật đầu: “Nhi tử hiểu ý ngài.”
Thái Hậu thấy tốt liền thu, bưng chén trà lên nói: “Hoàng Thượng đi làm việc đi.”
Cảnh Minh Đế rời khỏi Từ Ninh Cung trở lại Dưỡng Tâm Điện, thấy Tề Vương còn quỳ gối nơi đó, giày thêu kim long dừng lại trước mặt Tề vương lung lay sắp ngã.
Tề Vương ngẩng đầu, nét mặt bi ai khẩn thiết: “Phụ hoàng, nhi tử tới thỉnh tội với ngài.”
Hắn nói xong bắt đầu dập đầu, cái trán lần lượt nện vào gạch ngọc, rất nhanh liền đổ máu.
Cảnh Minh Đế đứng trong chốc lát, nhàn nhạt nói: “Ngươi trở về đi, chuyện Quý thị không liên quan đến ngươi.”
“Mẹ nợ con đền, mẫu phi phạm sai lầm, chính là nhi tử phạm sai lầm. Phụ hoàng có giận thì cứ trút vào trên người nhi tử đi, ngài nghẹn ở trong lòng đả thương thân thể, tội nghiệt của nhi tử sẽ càng nặng hơn.”
“Đã nói không liên quan đến ngươi, trở về đi.”
“Dạ.” Tề Vương quỳ sát đất lại dập đầu mấy cái, lúc này mới lảo đảo rời đi.
Trở lại Tề vương phủ thanh lãnh, Tề Vương chui đầu vào thư phòng, đấm bàn khóc rống.
Mẫu phi chết, còn khiến phụ hoàng càng thêm chán ghét hắn, con đường hắn tâm tâm niệm niệm nhiều năm đã hoàn toàn bị chặt đứt.
Án thư chấn động, một quyển sách rơi xuống, phát ra một tiếng trầm vang.
Tiếng vang này ngắt ngang Tề Vương phát tiết, ngơ ngác nhìn chằm chằm quyển sách xuất thần.
Không biết qua bao lâu, Tề Vương đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng vòng đến sau kệ sách kéo ra hốc tối.
Trong hốc tối đồ không nhiều, chủ yếu là các loại thư từ, mà đây đều là thứ cực kỳ quan trọng.
Tề Vương vội vàng gạt ra những bức thư đó, từ tầng dưới chót rút ra một phong thư.
Ngoài phong thư không có một chữ.
Tề Vương vuốt ve hoa văn lịch sự tao nhã trên văn thư, thần sắc không ngừng biến ảo, rốt cuộc cắn chặt răng mở ra giấy dán.
Giấy viết thư có vài tờ rất dày, Tề Vương vội vàng xem qua, lại xem lại từng chữ từ đầu tới cuối một lần, dựa vào kệ sách lẩm bẩm nói: “Thì ra là thế……”
Mẫu phi là bị Thái Hậu xui khiến mới hại Thập Tam muội.
Tề Vương nhớ tới lần cuối cùng thỉnh an Hiền phi, trước khi rời đi Hiền phi giao cho hắn phong mật thư đã nói: “Chương Nhi, nếu có một ngày mẫu phi không còn nữa, mà con lại tình cảnh gian nan, hãy mở phong thư này ra xem.”
Hắn mang thư về, khắc chế lòng hiếu kỳ bỏ vào hốc tối cất kỹ, mấy ngày mấy đêm liền đều suy nghĩ trên thư rốt cuộc viết cái gì.
Không nghĩ tới lúc này mới không bao lâu, mẫu phi đã xảy ra chuyện.
Trong đầu Tề Vương hiện lên gương mặt hiền từ của Thái Hậu, có chút khó có thể tưởng tượng.
Thái Hậu lại che giấu sâu như thế!
Có phong thư này của mẫu phi, hắn tốt xấu sẽ không phải không hay biết gì, nếu tương lai Thái Hậu khoanh tay đứng nhìn, hắn sẽ có nhược điểm của Thái Hậu.
Phụ hoàng có hiếu thuận với Thái Hậu thế nào, phong thư này đủ để khiến phụ hoàng sinh lòng nghi ngờ với Thái Hậu, mà đây tất nhiên là điều Thái Hậu không muốn nhìn thấy.
Đương nhiên, không đến vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không nhắc tới phong thư này với Thái Hậu, đây xem như mẫu phi lưu lại hậu chiêu, không đến mức sau khi bị Thái Hậu lợi dụng mà chết Thái Hậu không tuân thủ ước định lại có thể lông tóc vô thương.
Thái Hậu…… Thật sự có thể giúp hắn ngồi lên vị trí đó sao?
Trái tim tuyệt vọng của Tề Vương sau khi từ hoàng cung rời đi một lần nữa trở nên linh hoạt.