Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Trăng sáng sao thưa, khắp nơi đều là bóng cây lắc lư.
Có lẽ ban ngày hai vị công chúa mới xảy ra chuyện, mà thi thể của Thập Tứ công chúa còn chưa khâm liệm, hoàng cung im lìm tựa như một con hung thú ngủ say, không hiểu sao làm cho người ta sợ hãi.
Trong Xuân Hoa cung, đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Ninh phi ngồi ở trên giường, nghĩ đến chuyện ban ngày liền uất nghẹn bực bội.
Đây thật đúng là tai bay vạ gió!
“Nương nương, nên ngủ rồi.” Cung tì tiến tới khuyên nhủ.
Ninh phi dựng mi: “Ngủ cái gì mà ngủ, tức muốn no rồi, bổn cung sao có thể ngủ được.”
Ngủ rồi vừa mở mắt đã đến ngày mai, lại phải giống như phạm nhân bị thẩm vấn, quả thực là vô cùng nhục nhã.
Ninh phi càng nghĩ càng bực, vỗ mạnh cột giường: “Đi bưng một mâm gà nướng tới!”
Cung tì trợn tròn hai mắt: “Nương nương ——”
Đã trễ thế này còn ăn gà nướng?
Ninh phi trừng cung tì một cái, cả giận nói: “Nàm thao, bổn cung ăn con gà nướng cũng không được?”
Ngủ không được ăn chút gì đó thì làm sao, mệt bà bình thường còn lo béo phì không dám ăn, hiện giờ ngẫm lại, ở trong cung này sống lâu một ngày đều là kiếm được, đợi qua cái hố này, bà muốn ăn cái gì sẽ ăn cái đó, không bao giờ làm kiêu nữa.
Cung tì bị mắng, lại không dám lắm miệng, vội đến phòng bếp nhỏ bưng gà nướng.
Cảnh Minh Đế nghỉ ở Khôn Ninh Cung, giờ phút này đang chờ tin tức.
Một người mặc trang phục nội thị vội vàng đi tới, nét mặt có chút cổ quái.
“Thế nào, Ninh phi ngủ chưa?” Cảnh Minh Đế hỏi.
Giữa Ninh phi và Hiền phi thử vị nào trước, ông nghĩ tới nghĩ lui quyết định chọn Ninh phi.
Ninh phi thân thể khỏe mạnh, vẫn là để Ninh phi tới trước đi.
Nếu để Hiền phi tới trước, lấy tình trạng sức khỏe của Hiền phi nếu như bị dọa xảy ra chuyện xấu lại vô tội, trong lòng rốt cuộc băn khoăn.
Nội thị cúi đầu nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Ninh phi nương nương vẫn chưa ngủ ạ.”
Cảnh Minh Đế vừa nghe liền giận sôi máu, lẩm bẩm nói: “Đều đã giờ nào rồi, còn không ngủ!”
Lẩm bẩm một câu, ông lại hỏi nội thị: “Vậy Ninh phi đang làm gì?”
Nội thị nhịn xuống xúc động muốn giật khóe miệng, rũ mắt trả lời: “Ninh phi nương nương đang ăn gà nướng.”
Trong nháy mắt đó, Cảnh Minh Đế có chút mờ mịt, không khỏi nhìn sang Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu vẻ mặt thờ ơ.
Nhìn Hoàng Thượng ngạc nhiên kìa, Ninh phi ăn con gà nướng thì đã nàm thao?
Ngốc lâu ở hậu cung, nhiều nữ tử tịch mịch nhàm chán, thường thường sẽ phát triển ra đam mê kinh người.
Ninh phi ăn gà nướng quả thực không đáng giá nhắc tới.
Hoàng Hậu bình tĩnh khiến Cảnh Minh Đế càng thêm mờ mịt: Cho tới nay, có phải ông đã có hiểu lầm gì đó về nhóm hậu cung phi tần của ông không?
“Vậy Hiền phi thì sao?” Cảnh Minh Đế điều chỉnh tốt tâm tình, cắn răng hỏi.
“ Tẩm cung của Hiền phi nương nương đã tắt đèn rồi ạ.”
Cảnh Minh Đế thở phào một hơi.
Cuối cùng còn có một tên bình thường.
Trầm ngâm một lát, Cảnh Minh Đế phân phó nói: “Vậy đến chỗ Hiền phi trước đi.”
Ninh phi nơi đó không phải là không thể đi, nhưng tưởng tượng lúc Ninh phi đang ăn gà nướng, Thập Tứ đột nhiên xuất hiện, hiệu quả có vẻ như sẽ suy giảm bớt đi nhiều.
Ninh phi là hỗ nữ tướng môn, trong lúc kinh hoảng nhỡ đâu lấy gà nướng đập Thập Tứ thì làm sao bây giờ?
Thập Tứ đã đủ đáng thương rồi, không thể lại chịu tội như vậy.
So ra, vẫn là Hiền phi đã ngủ thích hợp hơn.
Trong Ngọc Tuyền cung, tất cả đèn đều đã tắt, Hiền phi lại không ngủ được.
Vừa nhắm mắt đã là khuôn mặt trắng bệch của Thập Tứ công chúa, còn có hai mắt mở ra rồi đột nhiên khép lại, làm sao mà ngủ cho được?
Như bánh nướng áp chảo trằn trọc trên giường, cách màn lụa màu thiên thanh chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của đồ đạc bài trí, Hiền phi chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng, sau lưng phát lạnh.
Những gì chứng kiến ban ngày, không thể nghi ngờ đã để lại trong lòng bà ta một tầng bóng ma.
Thịch thịch thịch —— Tiếng đập cửa mơ hồ truyền vào trong tai Hiền phi.
Hiền phi bỗng nhiên ngồi dậy: “Ai?”
Cung tì nghỉ ở dưới chân bò dậy, mắt buồn ngủ mông lung: “Nương nương, ngài thức dậy làm gì?”
“Ngươi có nghe thấy tiếng đập cửa không?”
“Tiếng đập cửa? Nô tỳ không nghe thấy nha.” Cung tì mờ mịt nhìn cửa một cái, thấy Hiền phi sắc mặt trắng bệch, mang giày vào, “Nô tỳ đi xem ——”
“Không cần!” Hiền phi nói xong liền nằm xuống.
Nhất định là nghe lầm, nếu như bà ta gây ra động tĩnh gì truyền tới tai Hoàng Thượng, sẽ thật sự bị cho là chột dạ.
Thịch thịch thịch ——
Lần này, tiếng đập cửa đột nhiên rõ ràng hẳn.
Nếu nói lúc trước tiếng đập cửa mơ hồ như là từ bên ngoài cánh cửa truyền đến, thì lúc này đây tiếng đập cửa đã đến miệng cửa phòng, cánh cửa phía sau màn treo cẩm tú.
Toàn thân Hiền phi căng cứng nằm ở trên giường, mồ hôi lạnh đã làm áo trong ướt đẫm.
Cung tì trở mình bò dậy, nét mặt có chút hoảng: “Nương nương, nô tỳ cũng nghe thấy rồi.”
Không nên nha, ngoài phòng còn có cung nhân trực đêm, nếu thực sự có người gõ cửa, làm sao lại không phản ứng?
Nếu gõ cửa chính là cung nhân, đã sớm nên ra tiếng bẩm báo sự việc rồi.
Tùy ý quấy nhiễu nương nương ngủ, nhất định sẽ bị phạt.
Thịch thịch thịch —— tiếng đập cửa càng gấp hơn, lộ rõ người gõ cửa đang cấp bách.
“Nương nương, nô tỳ đi xem?”
Hiền phi run bờ môi gật gật đầu.
Nếu như tiếng đập cửa còn tiếp tục, bà ta nhất định sẽ hỏng mất, còn không bằng để cho cung tì đi xem đầu đuôi.
Cung tì vén màn giường, chong đèn, đi về hướng cửa, trong miệng an ủi Hiền phi: “Có lẽ là mèo hoang trong cung nào đó chạy vào.”
Nàng ta nói như vậy, cũng là động viên chính mình.
Chuyện của Thập Tứ công chúa đã truyền khắp hậu cung, mà nương nương các nàng còn bị kéo vào……
Cung tì đi đến cửa, hít sâu rồi kéo ra cửa phòng, nhưng ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng chưa kịp phát ra đã biến mất ở trong bóng tối, chỉ còn gió ở nhà chính lùa vào, thổi trúng màn lụa phất qua phất lại.
Hiền phi lẻ loi ngồi ở trên giường, nhìn cửa cả người cứng đờ.
Một lát sau, bà ta như ở trong mộng mới tỉnh, gấp rút gọi tên cung tỳ.
Không có người đáp lại, nhưng tiếng bước chân cổ quái lại vang lên.
Nói cổ quái, là bởi vì tiếng bước chân này không hề uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như là kéo lê trên mặt đất.
Hiền phi không khống chế được nhìn về phía cửa.
Một gương mặt trắng bệch ở trong bóng đêm chậm rãi hiện lên, môi tím xanh.
Trong nháy mắt đó, máu toàn thân Hiền phi đều bị đông lại, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thập Tứ công chúa ban ngày cứng đờ nằm trên giường từng chút một đi tới gần bà ta.
Không biết qua bao lâu, Hiền phi rốt cuộc tìm về thanh âm, kêu gào thảm thiết: “Ngươi đừng tới đây ——”
Thập Tứ công chúa nghe xong lời này thế mà lại ngừng lại, một lần nữa mở mắt ra thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiền phi.
Một đạo thanh âm u oán vang lên: “Nương nương vì sao hại ta?”
Hiền phi kinh hãi muốn chết, không khỏi nói: “Ta không có, ngươi đừng tìm ta!”
“Không có?” Sắc mặt trắng bệch, khóe miệng Thập Tứ công chúa tựa như cười lạnh, bỗng nhiên tới gần một bước.
Một cơn gió thổi vào, ánh nến trên án lay lắt vài cái rồi đột nhiên phụt tắt, trước mắt Hiền phi đột nhiên tối đen.
Ở trong bóng đêm, bà ta như có thể cảm giác được hàn khí trên người đối phương tỏa ra, cùng với mùi vị đặc thù của người chết.
“Nếu như bà không sai khiến Đặng công công hại Thập Tam tỷ, ta cũng sẽ không vì cứu Thập Tam tỷ mà vô tội uổng mạng…… Bà trả mạng cho ta ——”
Tầm mắt đã thích ứng với hắc ám Hiền phi nhìn hai cánh tay lạnh băng cứng đờ vươn về phía mình, sợi dây cung tên là lý trí hoàn toàn đứt phựt, té lộn nhào chạy về phía cửa.
“Ngươi đừng có qua đây, ngươi cứu Phúc Thanh công chúa là tự nguyện, trách không được ta ——”