Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Dưới ánh mắt tha thiết của Hoàng Hậu, Cảnh Minh Đế ho nhẹ một tiếng, thẳng người nói: “Đây là tự nhiên, có trẫm ở đây, yêu ma quỷ quái gì đều sẽ không tồn tại, huống chi Thập Tứ là nữ nhi của trẫm.”
Hiền phi cùng Ninh phi vừa nghe Cảnh Minh Đế bảo đảm như thế, ít nhiều được chút an ủi.
Hoàng Thượng chính là chân long thiên tử đó, không sợ.
Nghĩ như vậy, nhị phi nhịn không được lại nhìn hướng Thập Tứ công chúa.
Cặp mắt Thập Tứ công chúa đang lăng lăng trừng mắt, tựa như ẩn chứa vô tận ủy khuất cùng tuyệt vọng.
Ninh phi sau khi sợ hãi lúc đầu qua đi, đối với Thập Tứ công chúa ngược lại sinh ra vài phần thương hại: Đứa nhỏ này vô tội uổng mạng, đây là chết không nhắm mắt đi?
“Hiền phi tỷ tỷ, ngươi nói Thập Tứ công chúa có phải là chết không nhắm mắt, phải đợi kẻ sai khiến Tiểu Đặng Tử hại nó bị bắt mới có thể nhắm mắt hay không?” Ninh phi lành lạnh hỏi Hiền phi.
Trước mắt bà và Hiền phi đều có hiềm nghi, mà bà rõ ràng bản thân là trong sạch, vậy kẻ hại Thập Tứ công chúa nhất định là Hiền phi.
Hiền phi thật đúng là lợi hại, hại chết Thập Tứ công chúa, đứng ở trước thi thể của Thập Tứ công chúa còn có thể giả mù sa mưa rơi lệ, khó trách ngay cả nhi tử ruột đều có thể nhẫn tâm không cần.
Hiền phi kéo kéo khóe môi, buồn bã nói: “Thập Tứ công chúa mất đi thanh xuân tươi đẹp, đương nhiên khó có thể nhắm mắt, Hoàng Thượng anh minh cơ trí, chỉ mong có thể sớm tìm ra kẻ đã hại nó……”
Cho rằng bà ta sẽ e ngại? Buồn cười!
Thập Tứ công chúa đột nhiên mở mắt quả thật rất dọa người, bà ta hiện tại còn hãi hùng khiếp vía, nhưng có sợ hãi cũng không thể để những người này bắt được nhược điểm.
Người chết mở mắt, sự tình thế này ở dân gian có không ít tin đồn, ngẫm lại cũng chỉ như vậy.
Hiền phi liều mạng tự an ủi mình, hơn nữa cùng Chân Long ở cùng một phòng, lại không thấy quá sợ.
Hoàng Hậu nghe nhị phi ngôn ngữ giao phong, âm thầm bối rối.
Yến Vương phi rốt cuộc còn có chuẩn bị ở sau không? Nếu không có, như vậy đối với bắt được hung phạm hình như không có trợ giúp gì cả.
Lúc này Phan Hải tiến đến bên tai Cảnh Minh Đế thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, Thái Hậu đang đến đây.”
Cảnh Minh Đế vừa nghe, lo Thái Hậu bị kinh hãi, ho khan một tiếng nói: “Được rồi, đã tiễn Thập Tứ, chúng ta đi ra ngoài đi.”
“Nhưng mà Thập Tứ ——” Hoàng Hậu không tiện nhìn Khương Tự, trong lúc cấp thiết lại không thể nói ra lý do thích hợp, nhất thời như bị hóc xương.
Cảnh Minh Đế giật giật khóe miệng.
Ông còn tưởng Hoàng Hậu xuất ra đại chiêu gì có thể giúp ông giải ưu, không nghĩ tới chuyện rắm gì cũng không xảy ra.
Về chuyện Thập Tứ công chúa đột nhiên mở mắt, Cảnh Minh Đế không nghĩ có liên quan gì đến Hoàng Hậu.
Đứa nhỏ Thập Tứ này, không cam lòng a.
Cảnh Minh Đế tâm tình trầm trọng nhìn Thập Tứ công chúa một cái, tiến lên vươn tay nói: “Thập Tứ, ngươi an tâm đi thôi, phụ hoàng chắc chắn vì ngươi làm chủ ——”
Giọng nói mới rơi xuống, đôi mắt Thập Tứ công chúa đột nhiên nhắm lại.
Bàn tay vươn ra của Cảnh Minh Đế bị dọa tới mức run run.
Ông vốn dĩ định giúa Thập Tứ khép đôi mắt lại, nhưng ông còn không có kịp!
Ngoại trừ Hoàng Hậu trong lòng hiểu rõ ra, nhị phi đều là mặt trắng bệch.
Hiền phi gần như không ức chế được nỗi sợ hãi trong lòng muốn lập ra chạy ra khỏi phòng.
Nếu như nói Thập Tứ công chúa đột nhiên mở mắt ra còn có thể dùng trùng hợp để giải thích, vậy sau khi Cảnh Minh Đế nói ra lời này đôi mắt Thập Tứ công chúa lại nhắm lại, thì thật đáng sợ.
Chẳng lẽ Thập Tứ công chúa thật sự oan hồn chưa tán, sẽ tìm bà ta đòi mạng?
Vì sợ hãi, Hiền phi nhịn không được lại liếc mắt nhìn giường một cái.
Thân thể không có chút sự sống nào, mặt trắng bệch, cùng khí lạnh không hợp với ngày hè.
Tất cả những điều này đều làm bà ta không rét mà run.
Bà ta không khỏi lui về sau một bước.
Cảnh Minh Đế ho khan một tiếng, cố gắng trấn định nói: “Được rồi, Thập Tứ đều nghe được, chúng ta đi thôi.”
Hiền phi: “……” Hoàng Thượng là cố ý dọa bà ta à?
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Cảnh Minh Đế đi hai bước lại dừng lại, cảnh cáo mấy người: “Thập Tứ dị thường chớ có để Thái Hậu biết, miễn cho lão nhân gia ngài treo tâm theo.”
Mấy người mới đi ra ngoài, đã gặp Thái Hậu.
“Mẫu hậu, ngài sao lại tới đây?”
Thái Hậu liếc nhìn Cảnh Minh Đế, cười khổ: “Xảy ra chuyện như vậy, Hoàng Thượng cho rằng ai gia có thể nghỉ ngơi? Điều tra ra chưa?”
Cảnh Minh Đế sắc mặt trầm trầm: “Nhi tử sẽ lệnh Phan Hải trắng đêm tra hỏi, Tiểu Đặng Tử gần đây tiếp xúc với người nào, cùng với quan hệ giao thiệp nhiều năm qua của gã đều phải tra kỹ một lần, vô luận trả giá đại giới lớn cỡ nào, nhất định cũng phải tìm ra kẻ chủ mưu!”
Ông nói xong, liếc nhị phi một cái.
Thái Hậu gật gật đầu: “Là không thể dễ dàng buông tha, có điều Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, cũng không cần bởi vì việc này mà quá mệt nhọc làm tổn hại sức khỏe.”
“Nhi tử biết. Mẫu hậu, ngài về Từ Ninh Cung trước đi, ngài nếu bị mệt, nhi tử sẽ càng không an tâm.”
Thái Hậu nghe Cảnh Minh Đế nói như thế, gật đầu đáp ứng.
Tiễn Thái Hậu đi rồi, Cảnh Minh Đế nhìn nhìn sắc trời, lạnh lùng nói với nhị phi: “Các ngươi trước về cung của mình đi, tùy thời chờ trẫm gọi đến.”
Ninh phi chán nản.
Hoàng Thượng thật đúng là xem bà như hung thủ, chờ sự tình tra ra manh mối, xem bà xả giận thế nào.
Hiền phi thì quy củ uốn gối: “Dạ.”
Mới mở miệng, lại bắt đầu trắng mặt thở hổn hển.
Cảnh Minh Đế âm thầm khuyên mình không thể mềm lòng, nói với Hoàng Hậu: “Ta sẽ ở Khôn Ninh Cung dùng bữa, lão Thất các ngươi cũng lưu lại dùng cơm đi, chờ ăn xong rồi giúp đỡ Phan Hải tiếp tục điều tra.”
Cảnh Minh Đế an bài một loạt, Hoàng Hậu suýt nữa cho rằng ông đã sớm biết Khương Tự có ý tưởng, an bài này cũng quá tri kỷ rồi.
Qua loa dùng xong cơm trưa, Hoàng Hậu đuổi hết người hầu hạ ra ngoài, vội hỏi Khương Tự: “ Tức phụ lão Thất, ngươi không phải nói có biện pháp thử ra trong nhị phi ai là kẻ chủ mưu sao?”
Cảnh Minh Đế kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Hậu, lại đảo qua Khương Tự: “Chuyện gì vậy?”
Khương Tự buông chung trà, thoải mái nói: “Mời hai vị Hiền phi và Ninh phi nương nương đi gặp mặt Thập Tứ công chúa lần cuối, là chủ ý của con dâu.”
“Như vậy là có thể nhìn ra trong bọn họ ai là người chủ mưu?” Cảnh Minh Đế nhớ lại phản ứng của hai phi, không thấy có gì dị thường.
Chẳng lẽ ánh mắt của ông không tốt bằng tức phụ lão Thất?
Khương Tự cười cười: “Như vậy đương nhiên không thể, nhưng có thể gieo vào trong lòng hung thủ sau màn hạt giống sợ hãi.”
Cảnh Minh Đế hai mắt sáng ngời, gấp không chờ nổi hỏi: “Ngươi còn có tính toán gì không?”
“ Biện pháp của con dâu có chút lớn mật.”
“Cứ nói đừng ngại!”
“Nếu thật sự áp dụng, có khả năng sẽ dọa sợ hai vị nương nương ——”
Trong đầu Cảnh Minh Đế hiện lên bộ dạng lúc nào cũng có thể tắt thở của Hiền phi, hơi do dự, rồi cắn răng nói: “Không sao!”
Ninh phi thân thể khoẻ mạnh thì không sao, nếu Hiền phi thật sự bị dọa xảy ra chuyện gì mà lại vô tội, vậy ông cũng chỉ có thể bồi thường nhiều hơn thôi.
Kẻ gây sóng gió nhất định phải bắt, cho dù có sự hy sinh.
Khương Tự nghe Cảnh Minh Đế đảm bảo, không dong dài nữa, từng chữ nói: “Hôm nay Ninh phi nương nương có câu nói nói rất đúng, không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Nếu đêm nay có quỷ tới cửa thì sao?”
Cảnh Minh Đế xoa xoa mặt, xin giúp đỡ nhìn về phía Hoàng Hậu.
Là đầu óc ông xoay chuyển chậm sao, vì cái gì mỗi một chữ tức phun lão Thất nói ông đều có thể nghe hiểu, nhưng ghép lại với nhau lại hoàn toàn không rõ?
Hoàng Hậu vội nói: “ Tức phụ lão Thất, ngươi hãy nói rõ ràng chút.”
“Việc này còn cần quấy nhiễu Thập Tứ muội……”
Nghe Khương Tự nói xong, Cảnh Minh Đế trầm mặc một lúc lâu rồi hạ quyết tâm: “Cứ làm như thế, bắt được kẻ chủ mưu Thập Tứ mới có thể nhắm mắt, nó ở dưới cửu tuyền cũng sẽ thấu hiểu.”
Rất nhanh đã vào đêm, ban ngày ồn ào náo động rút đi, hoàng cung an tĩnh lại.