Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
( Vũ: Thông cảm cho ta, mấy chương này ta chưMặt trời lên cao, phồn hoa như gấm, chim hót ve kêu đan xen thành làn điệu độc đáo của ngày hè.
Cảnh trí tươi đẹp như vậy, người ở đây lại trong lòng phát run, nhìn chằm chằm người trồng ngược ở trong đại lu mà cả người phát lạnh.
Cảnh Minh Đế biểu cảm âm hàn, từng chữ nói: “Đem người mang ra.”
Vài tên nội thị lập tức tiến lên, hợp lực đem người ở trong lu nước ra đặt ở trên mặt đất.
Người ướt sũng, trên mặt đất rất nhanh đọng một vũng nước.
Nhìn khuôn mặt trắng xanh kia, có người kinh hô: “Đây không phải Đặng công công sao?”
Úc Cẩn tiến lên, cúi người kiểm tra một phen, sau đó khẽ gật đầu với Cảnh Minh Đế: “ Trên mặt người này có vết thương, tuy bởi vì ngâm ở trong nước đã không nhìn ra vết máu, nhưng trên vạt áo và mặt giày còn lưu lại giọt máu tươi, nên mới bị Nhị Ngưu tìm ra ……”
“Nói như vậy, hại công chúa chính là người này?” Cảnh Minh Đế trầm giọng hỏi.
Úc Cẩn trả lời: “ Vết máu nhỏ xuống ven Bích Ba ven hồ chính là của người này.”
Câu trả lời không lọt giọt nước làm Cảnh Minh Đế có chút thưởng thức, thầm nghĩ đứa con trai này của mình một khi gặp chuyện vẫn rất chu toàn đáng tin cậy, cũng coi như khó được.
Ấn tượng của Cảnh Minh Đế với Úc Cẩn lại tốt hơn chút, ngược lại hỏi hai gã nội thị đuổi tới bờ hồ đầu tiên: “Các ngươi thấy được bóng lưng hung thủ, có thể xác định là người này khônh?”
Bị Hoàng Thượng điểm danh hỏi chuyện, hai gã nội thị không khỏi nơm nớp lo sợ.
Đứng ở bên cạnh Cảnh Minh Đế Hoàng Hậu nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng hỏi chuyện, các ngươi cứ trả lời theo tình hình thực tế là được.”
Trong đó một người nội thị can đảm nói: “Nô tỳ chỉ có thấy bóng lưng, chỉ có thể đại khái nhận ra sơ sơ thân hình --”
Cảnh Minh Đế khẽ gật đầu, lập tức có hai gã cung nhân xách gã nội thị nằm trên mặt đất lên, làm tên đó đưa lưng về phía kia hai gã nội thị.
“Thế nào?” Thấy hai gã nội thị nhìn chằm chằm một hồi lâu không lên tiếng, Hoàng Hậu hỏi.
Lần này bà nhất định phải bắt được kẻ giảo hoạt đứng phía sau màn ra, ai cũng đừng hòng lừa dối cho qua.
Một người nội thị trả lời: “Nhìn giống…… Lúc ấy nô tỳ vội vàng liếc mắt một cái, người đó vóc người trung đẳng, hơi gầy, không khác với người này lắm……”
Một tên nội thị khác gật đầu phụ họa.
Cảnh Minh Đế thần sắc rét run.
Nhị Ngưu theo mùi đuổi tới nơi này, thân hình lại hơi giống, hại Phúc Thanh cùng Thập Tứ không phải người này còn có thể là ai?
“ Đặng công công này là ai?” Cảnh Minh Đế trầm mặt hỏi.
Phan Hải vội nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Tiểu Đặng Tử là quản trà nước của Xuân Hoa cung ạ.”
Ánh mắt Cảnh Minh Đế nặng nề nhìn về phía Ninh phi.
Có thể bị Phan Hải nhớ kỹ, nói rõ người này ít nhất là một quản sự. Mà ở Xuân Hoa cung lăn lộn đến chức quản sự, có thể không liên quan đến Ninh phi?
Ninh phi bị cái nhìn này của Cảnh Minh Đế nhìn mà tức thành con cá nóc.
Lấy tính tình của bà nếu là ngày thường đã sớm cãi vã với Hoàng Thượng, nhưng bây giờ lại không phải lúc tùy tính.
Ninh phi uốn gối với Cảnh Minh Đế, nghiêm mặt nói: “Tiểu Đặng Tử là người của Xuân Hoa cung không giả, nhưng thiếp đối với chuyện xảy ra hôm nay hoàn toàn không biết gì cả, xin Hoàng Thượng tra rõ ngọn nguồn.”
“Trẫm đương nhiên sẽ tra rõ ngọn nguồn!” Cảnh Minh Đế lạnh như băng nói.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, cho đến khi Thập Tứ công chúa chết, hoàn toàn chọc giận vị Đế vương tốt tính này.
Lần này sẽ không dễ dàng buông tha nữa, cho dù là Ninh phi --
Cảnh Minh Đế nhìn Ninh phi, nét mặt âm trầm.
Vô luận là ai, ông đều sẽ không dễ dàng tha thứ!
Ninh phi cắn chặt răng.
Bà đúng là người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, Tiểu Đặng Tử ngày thường nhìn thành thật an phận, làm sao lại có thể làm ra chuyện thế này?
Thấy Úc Cẩn đang kiểm tra thi thể Đặng công công, Cảnh Minh Đế phân phó Phan Hải: “Ngươi đi hỏi.”
Phan Hải rất nhanh triệu tập trên dưới Xuân Hoa cung, bắt đầu thẩm vấn.
Trong cung cấp bậc rõ ràng, cung nhân lại càng như thế, những cung nhân ở tầng dưới chót ở đâu, làm việc ở nơi nào đều có quy định, cũng không thể tùy tiện đi lại.
Mà nội thị có chức quyền nhất định như Đặng công công thì tự do hơn nhiều, tìm cái cớ thỏa đáng chạy ra ngoài một lần sẽ không khiến cho ai chú ý.
Phan Hải rất nhanh liền hỏi ra thời gian Đặng công công ra ngoài, đang đối chiếu với thời gian hai vị công chúa xảy ra chuyện.
Đến lúc này, Đặng công công là hung thủ đã xác nhận không thể nghi ngờ.
Giọng Úc Cẩn vang lên: “Người này tự sát khả năng khá lớn.”
“Làm sao xác định?” Cảnh Minh Đế trầm mặt hỏi.
Úc Cẩn giơ tay chỉ vào miệng mũi của Đặng công công, giải thích nói: “Nhi tử kiểm tra miệng mũi của gã, ở trong miệng mũi có bọt dạng nấm. Chân đại nhân nói cho con, loại tình huống này nói rõ lúc gã còn hô hấp phần đầu đã chìm vào lu nước.”
“Không phải là người khác nhấn hắn vào?” Hoàng Hậu nhịn không được hỏi.
Bằng vào trực giác, bà không cho rằng việc này là Ninh phi làm, nhưng một khi manh mối gián đoạn ở chỗ Đặng công công, tội danh này chỉ có thể quy đến trên đầu Ninh phi.
Không có ai sẽ tin tưởng một tiểu thái giám xuống tay với công chúa là bởi vì nguyên nhân cá nhân.
Loại tình huống này, đương nhiên là chủ tử sai sử.
Nếu như Đặng công công là hắn* giết, thì có thể theo manh mối điều tra sâu hơn.
“Con vừa rồi còn quan sát đầu và các bộ phận quanh thân gã, ngoại trừ trên mặt có vết thương, những chỗ khác cũng không ngoại thương rõ ràng, cũng không có dấu vết giãy dụa, điều này nói rõ gã không bị ngoại lực công kích.”
Liên quan đến bản thân, đầu óc Ninh phi xoay chuyển nhanh chóng, thốt lên: “ Không thể là trúng thuốc mê lâm vào hôn mê mới bị vùi đầu vào trong lu nước sao? Như vậy gã cũng đang còn sống mà chìm vào lu, trên người cũng sẽ không có dấu vết ngoại thương và giãy giụa.”
Hoàng Hậu nhìn về phía Ninh phi ánh mắt tức khắc trở nên vi diệu.
Phúc Thanh chính là như vậy bị đẩy vào Bích Ba hồ --
Úc Cẩn gật đầu: “Không loại trừ khả năng này, việc này cần Thái y tinh thông độc vật tới kiểm tra một chút. Có điều con càng có nghiêng về hướng gã là tự sát.”
“Vì sao?” Cảnh Minh Đế vội hỏi.
Đón nhận rất nhiều ánh mắt tò mò, Úc Cẩn thản nhiên nói: “ Phần lớn, dưới tình huống một nam tử trưởng thành bị người trong nháy mắt dùng thuốc mê mà không hề giãy dụa chút nào, loại khả năng này không lớn.”
Tuy rằng thiếu một bộ phận, nhưng thể lực của nội thị vẫn không phải đại đa số nữ tử có thể so sánh.
“Trần thái y --” Cảnh Minh Đế hô một tiếng.
Một lão Thái y căng da đầu đi qua, lấy ra ngân châm từ hòm thuốc cùng các đồ vật bắt đầu kiểm tra thi thể, trong lòng lại quyết định sẽ tìm cơ hội cáo lão hồi hương.
Cẩn thận từng li từng tí hầu hạ các quý nhân còn chưa đủ, còn phải sờ soạng thi thể, ngày tháng quả thực không thể qua.
Qua một lúc lâu, Trần thái y chắp tay nói với Cảnh Minh Đế: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, người này không có phản ứng độc vật rõ ràng.”
Trên đời độc vật muôn vàn, có lẽ có loại đưa người ta vào chỗ chết sau đó không tồn tại dị trạng nào, vậy lão cũng bất lực.
Mà đến lúc này, Đặng công công tự sát gần như có thể kết luận.
Phan Hải từ căn phòng dùng để tra hỏi đi ra, chắp tay với Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, tra được hai việc.”
“Nói!”
Phan Hải nhìn Ninh phi một cái, rũ mắt nói: “Bốn năm trước, Ninh phi nương nương và Trần mỹ nhân từng có xung đột --”
Sắc mặt Ninh phi khẽ đổi, nén giận nói: “Một ả mỹ nhân nho nhỏ, lại đã chết, bổn cung chẳng lẽ sẽ vì một chút chuyện cũ xa lắc xa lơ mà tìm nữ nhi của ả ta trả thù? Cho dù có trả thù thật, lại có liên quan gì đến Phúc Thanh công chúa đâu? Đầu óc Bổn cung còn chưa bị cửa kẹp!”
“Chuyện thứ hai thì sao?” Cảnh Minh Đế cũng không bình luận gì lời của Ninh phi, tiếp tục hỏi Phan Hải.
Phan Hải chần chờ một chớp mắt, nói: “Chuyện thứ hai có liên quan đến Hiền phi nương nương.”a có soạn lại, vì tội lười ~)