Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Nghĩ đến chuyện Phúc Thanh công chúa, Hiền phi gần như trắng đêm không ngủ.
Vào tết Nguyên Tiêu mấy tháng trước Phúc Thanh công chúa mới gặp nạn, Hoàng Hậu căn bản sẽ không để Phúc Thanh công chúa lại ra cung, thậm chí bởi vì gần đây các hoàng tử chọc Hoàng Thượng phiền lòng, mà cũng không có ý định làm ngắm hoa yến.
Cẩn thận ngẫm lại, chỗ duy nhất có thể xuống tay chính là thời điểm Phúc Thanh công chúa qua lại Từ Ninh Cung.
Trước kia Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa kết bạn đi Từ Ninh Cung, sẽ mỗi người mang theo một cung tì, nhưng sau tết Nguyên Tiêu liền biến thành chỉ có hai vị công chúa đồng hành.
Phúc Thanh công chúa gặp nạn ở tết Nguyên Tiêu, hình như là vì cung tì bên người xảy ra vấn đề, vì thế dứt khoát không mang theo cung tì đi Từ Ninh Cung nữa.
Các công chúa sợ quấy nhiễu thanh tịnh của Thái Hậu nên chỉ mang một người cung tì đi theo, sau lại mang theo cung tì xảy ra vấn đề biến thành chỉ có hai vị công chúa đi, đây là tất cả phát triển theo tự nhiên, hay là Thái Hậu đã sớm mưu đồ?
Bắt đầu từ lúc Thái Hậu để Phúc Thanh công chúa mỗi ngày qua làm bạn, đến tết Nguyên Tiêu Phúc Thanh công chúa không có việc gì, bây giờ lại có cơ hội thuận tiện xuống tay như vậy, nói tất cả những điều này chỉ là trùng hợp, bà ta hoàn toàn không tin.
Hiền phi nghĩ đến càng nhiều, càng thấy Thái Hậu sâu không lường được.
Thái Hậu không thể nghi ngờ là cẩn thận lại đa mưu túc trí, có người như vậy trợ giúp Chương Nhi một tay, cơ hội của Chương Nhi chắc chắn sẽ tăng nhiều.
Phía chân trời ló ánh trắng bạc, đầu mùa hạ trời thường sáng sớm.
Hiền phi dứt khoát thức dậy, khoác áo choàng đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ lộ ra một khe hở.
Hơi lạnh gió sớm thổi vào, làm bà ta không tự chủ được run lập cập, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Nghe được động tĩnh cung tì kinh hãi: “Nương nương, ngài sao lại đứng ở chỗ này hứng gió? Coi chừng cảm lạnh --”
Hiền phi liếc cung tì một cái, không có trả lời, mà là nhìn sân viện thanh lãnh ngoài cửa sổ hỏi: “Sao không có ai đi lại?”
Trong ấn tượng, trước kia lúc này sớm đã có không ít cung nhân quét dọn làm việc, chỉ là từ khi bị bệnh không có tinh lực, nên không chú ý nữa.
Nghe Hiền phi hỏi, cung tì cứng đờ, ậm ừ không trả lời.
Hiền phi phát hiện có khác thường, nhíu mày hỏi: “ Sao vậy?”
Cung tì cúi thấp đầu, khô cằn nói: “Có lẽ là hôm nay người đương trực lười nhác --”
Hiền phi hiểu được, cười lạnh nói: “Chỉ sợ không phải hôm nay lười nhác, mà là thấy bổn cung thất thế liền không để công việc ở trong lòng đi?”
“Nương nương --” Cung tì vội quỳ xuống.
Hiền phi trên cao nhìn xuống nhìn nàng ta một cái, nhàn nhạt nói: “Không cần như thế, đứng lên đi, bổn cung sẽ không để chút chuyện cỏn con này ở trong lòng.”
Nâng cao giẫm thấp, bỏ đá xuống giếng, loại chuyện này vô luận trong cung hay ngoài cung đều có, trong cung càng quá quắt hơn, bà ta sống lâu như vậy nào còn nhìn không rõ.
Bởi vì việc này mà phát giận với những cung nhân đê tiện đó, lan truyền ra ngoài mới là chê cười.
Bà ta hiện tại sẽ không làm như vậy, muốn làm cũng phải chờ đến một ngày đứng ở trên đỉnh núi kia.
Hiền phi gom lại áo choàng, chậm rãi rời khỏi cửa sổ.
Ngày hôm nay Ngọc Tuyền cung thanh lãnh tiêu điều càng làm Hiền phi kiên định quyết tâm: Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.
Bà ta tuyệt đối không muốn nghẹn khuất thê lương như vậy đi đến cuối sinh mệnh, cho dù thua cuộc cũng tốt hơn so với uất ức chết đi nhiều lắm.
Cái gì mà thấy đủ thường lạc (: niềm vui lâu dài), lui một bước cầu mọi sự an an ổn ổn, người khác có lẽ nguyện ý, bà ta quý nhiêu ( quý: cuối, nhiêu: xinh đẹp mỹ lệ) lại không hiếm lạ.
Bà ta ẩn nhẫn hơn nửa cuộc đời, cho dù trong lòng tức giận gần chết, đối mặt với các cung nhân đều sẽ nở nụ cười, chẳng lẽ bởi vì bà ta thích?
Chẳng qua là vì có thứ muốn cầu, mới nguyện ý nhẫn nhịn một phần thôi.
Nếu thật sự phải nhẫn đến chết, vậy có khác gì với rùa đen rút đầu?
“Đi lấy kéo tới, tu bổ móng tay cho bổn cung.”
Cung tì rất nhanh đem kéo bạc tới.
Hiền phi chỉ chỉ móng tay ngón út trụi lủi: “Đều cắt ngắn như vậy.”
“Nương nương?” Cung tì kinh hãi.
Hiền phi lạnh lùng nói: “Bảo ngươi cắt thì cứ cắt, chớ có vô nghĩa.”
Thái Hậu và Hoàng Hậu nơi đó bà ta còn phải thỉnh an vài lần nữa, một phần muốn tìm kiếm một sự đảm bảo ở chỗ Thái Hậu, một phần khác thì muốn suy tính con đường từ Từ Ninh Cung đến Khôn Ninh Cung một chút, xem thử có nơi nào dễ dàng xuống tay.
Trong Từ Ninh Cung, sớm đã náo nhiệt. Phòng ngủ Thái Hậu lại chỉ có một ma ma đang chải đầu cho Thái Hậu.
Trong tay ma ma nâng tóc dài gần như trắng hết, thưa thớt đến không giữ được lược.
Thái Hậu híp mắt, biểu tình an hòa.
Phải nói là Thái Hậu gần như vẫn luôn là như vậy, cho dù hôm qua nói với Hiền phi muốn tính mạng Phúc Thanh công chúa, thần sắc cũng là gợn sóng bất kinh.
Ma ma giúp Thái Hậu chải đầu lại nhịn không được hỏi: “Ngài nói…… Hiền phi sẽ động thủ sao?”
Thái Hậu mở mắt ra, nhàn nhạt nói: “Một chấp niệm kiên trì hơn nửa đời, không có một ngày có thể sống tùy ý, có thể cam tâm có mấy người?”
Ma ma cười nói: “Thái Hậu nhìn rõ.”
Thái Hậu không nói chuyện nữa, mà là nhìn phía cửa phòng.
Nếu không ngoài dự liệu, sau này Hiền phi tới Từ Ninh Cung thỉnh an hẳn sẽ cần mẫn hơn.
Quả nhiên chưa qua mấy ngày, Hiền phi lại tới thỉnh an.
Có lẽ là hạ quyết tâm, lại đã bình ổn nỗi khiếp sợ khi biết Thái Hậu che giấu thâm sâu, lần này lá gan của Hiền phi lớn hơn nhiều, đi thẳng vào vấn đề nói: “Thái Hậu, thiếp mệnh tiện chết không có gì đáng tiếc, nhưng Hoàng Thượng cũng không phải vô năng tai ù mắt hoa, thiếp một khi ra tay, không nhất định có thể toàn thân mà lui, đến lúc đó Hoàng Thượng chắc chắn sẽ chán ghét cùng phòng bị Chương Nhi, mà thiếp lại không còn tính mạng, làm sao biết ngài --”
Thái Hậu mỉm cười hỏi: “Ngươi là lo lắng ai gia nói không giữ lời?”
Hiền phi mím môi không nói.
Thái Hậu lắc lắc đầu: “Lời này ngươi không nên hỏi. Lấy thân phận của ai gia, chẳng lẽ sẽ lừa gạt ngươi? Nếu ai gia thật sự chỉ là lừa ngươi, ngươi lại có thể làm gì ai gia? Ngươi và ai gia chưa bao giờ là quan hệ hợp tác bình đẳng, ai gia là người bày cờ, mà ngươi chỉ là quân cờ, cho nên lời này ngươi vốn không nên hỏi.”
Sắc mặt Hiền phi tái nhợt, cười khổ nói: “Thiếp biết, nhưng thiếp quan tâm sẽ bị loạn, nghĩ đến Chương Nhi chung quy không thể an tâm……”
Thái Hậu xoay lần tràng hạt trên cổ tay, bình tĩnh nói: “Ai gia có thể nói cho ngươi, Yến Vương hiện giờ là con trai của Hoàng Hậu, ai gia sẽ không nhìn hắn ngồi lên vị trí kia. Mà ngoại trừ Yến Vương, cũng chỉ còn dư lại mấy mống, ai gia sẽ tuân thủ hứa hẹn trợ giúp Tề Vương, hay là đi giúp người không liên quan?”
Hiền phi vừa nghe Thái Hậu nói vậy, trong lòng nhảy dựng.
Nghiệp chướng lão Thất bởi vì có dính dáng quan hệ với Hoàng Hậu, Thái Hậu nói thẳng sẽ ngăn cản hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, mà Thái Hậu còn muốn diệt trừ Phúc Thanh công chúa, nói như vậy, Thái Hậu và Hoàng Hậu có ân oán?
Nếu Thái Hậu oán hận Hoàng Hậu, một lòng muốn đối phó con cái của Hoàng Hậu thì liền nói rõ.
Nhưng bà ta ở trong cung nhiều năm, cũng không phát hiện Hoàng Hậu đắc tội Thái Hậu ở chỗ nào ……
Hiền phi nhìn về phía Thái Hậu, nét mặt đối phương quá mức bình tĩnh, làm bà ta nhìn không ra manh mối.
Bà ta lại lần nữa cảm thán.
Trong cung này bí mật mà bà ta biết không nhiều lắm, trước kia thật sự là tự cho là đúng.
“Còn có cái gì muốn hỏi sao?” Thái Hậu hỏi.
Hiền phi rũ mắt lắc đầu.
Thái Hậu cười lên: “Biết quá nhiều, không nhất định là chuyện tốt. Ngươi nên đi Khôn Ninh Cung thỉnh an đi?”
Trong lòng Hiền phi chấn động, ở trong ý cười ý vị thâm trường của Thái Hậu cung kính gật đầu: “Dạ, thiếp nên đi Khôn Ninh Cung thỉnh an.”
Từ đó về sau, Hiền phi lại lục tục vài lần đi Từ Ninh Cung và Khôn Ninh Cung thỉnh an, cho đến một ngày của tháng năm thân thể không khỏe, lúc này mới ngừng lại.