Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Tề Vương phi cho ra lý do có chút tùy hứng, mà nàng vốn không phải người tùy hứng như vậy.
Tề Vương sao có thể đáp ứng, cười lạnh nói: “Lý thị, ngươi có phải điên thật rồi không? Viện thư nhi là đích trưởng nữ Tề Vương phủ, ngươi muốn nó bồi ngươi đi Thanh Đăng Cổ Phật?”
Tề Vương phi nhìn chằm chằm Tề Vương, đột nhiên cười, ngữ khí là trào phúng nói không hết: “Hóa ra Vương gia cũng thừa nhận ta không có điên.”
Tề Vương bị nghẹn, cả giận nói: “Hiện tại nói mấy cái này còn có nghĩa lý gì? Ngươi không điên lại như thế nào, chẳng lẽ chuyện hại Yến Vương phi không phải ngươi làm?”
“Ngươi ——” Tề Vương phi vừa định hô lên là Hiền phi sai sử, lời nói đến bên miệng vẫn nuốt xuống.
Chính như lời nam nhân này nói, hiện tại nói mấy cái này còn có ý nghĩa gì?
Chủ mưu sau lưng mưu hại Yến Vương phi là ai, trời biết, đất biết, nàng biết, người nam nhân này làm sao lại không biết.
Chẳng qua chỉ là chuyện ném nàng ra, tiện thể bỏ qua thôi.
“Được rồi, nếu như không có gì để thu dọn, vậy thì đi thôi, đừng để cho Phan công công chờ lâu.”
Tề Vương phi vẫn như cũ không nhúc nhích.
Tề Vương đè nén lửa giận hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Tề Vương phi càng thêm bình tĩnh: “Ta nói, ta muốn nữ nhi bồi ta.”
“Lý thị, ngươi trước kia không phải người hồ đồ như vậy, ngươi có từng nghĩ đến tiền đồ của Viện thư nhi khi đi theo ngươi chưa?” Tề Vương nắm cổ tay Tề Vương phi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tề Vương phi tự giễu cười một tiếng: “Ta đến tình cảnh như vậy đã không có tư cách nghĩ nhiều, cũng chỉ muốn nghe theo lòng mình có nữ nhi thường xuyên bồi bạn thôi.”
“Nếu ta không đáp ứng thì sao?” Tề Vương lạnh lùng hỏi.
Viện thư nhi là Đích trưởng nữ của Tề Vương phủ, nếu thật sự theo Lý thị đi từ đường, mặt hắn biết để ở đâu?
Tề Vương phi nhìn thẳng Tề Vương, khuôn mặt bình tĩnh không giấu được kiên quyết nơi đáy mắt: “Vậy ta sẽ không theo Phan Hải đi từ đường, ta tình nguyện chết ở chỗ này!”
“Ngươi ——”
Tề Vương phi không màng Tề Vương khiếp sợ, lạnh lùng cười nói: “Cũng không biết nếu ta thật sự đụng cột chết ở Vương phủ, người khác sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?”
Sắc mặt Tề Vương biến đổi.
Lý thị nếu chết lúc này, thế nhân căn bản sẽ không tin nàng ta là tự sát, hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Bên chỗ phụ hoàng —— Tề Vương không dám nghĩ tiếp.
Chuyện hôm nay phụ hoàng tuy không tra hỏi đến cùng, nhưng rõ ràng đã rất bất mãn với hắn, nếu Lý thị lại chết, chỉ sợ sẽ triệt để ghét hắn……
Với Tề Vương mà nói, so với mặt mũi, đương nhiên là sự yêu thích của Cảnh Minh Đế quan trọng hơn.
Hắn nhìn thẳng Tề Vương phi, cuối cùng khuyên nhủ: “Lý thị, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, Viện thư nhi bồi ngươi như vậy sẽ có thanh danh ở với mẫu thân, tương lai sẽ không có tiền đồ tốt.”
Tề Vương phi dứt khoát quay đầu đi, không nhìn Tề vương nữa.
“Vậy được rồi, ngươi thu dọn một chút, ta sẽ sai người đi gọi Viện thư nhi.”
Tề Vương phi âm thầm thở ra, giơ tay khẽ vuốt thái dương: “Không có gì để thu dọn cả, chờ Viện thư nhi tới là có thể đi rồi.”
Tề Vương không muốn nhìn Tề Vương phi thêm cái nào nữa, khoanh tay đi ra ngoài, phía sau truyền đến giọng nói của Tề Vương phi.
“Của hồi môn của ta để lại ở Vương phủ, tương lai để Viện thư nhi tới lấy.”
Tề Vương bỗng nhiên xoay người, sắc mặt xanh mét: “Lý thị, ngươi chớ có quá phận, chẳng lẽ ta sẽ ham của hồi môn của ngươi?”
Tề Vương phi cười lạnh: “Vương gia nói lời này giống như trước kia chưa từng dùng qua vậy——”
“Đủ rồi!” Tề Vương giận dữ mắng một tiếng, nhanh chân rời đi.
Tiền bạc Vương phủ tuy rằng không ít, nhưng hắn cần mượn sức nhiều người, trên phương diện tiêu dùng chính là động không đáy. Những của hồi môn của Lý thị hắn chưa từng chủ động mở miệng, nhưng trong phủ có thiếu hụt Lý thị lấy ra bổ khuyết, hắn biết rõ trong lòng.
Cũng bởi vậy, đối với Tề vương phi chia tay đòi lại quà, Tề Vương càng chán ghét hơn, chỉ sợ tránh không kịp.
Hắn muốn tránh không chỉ là Tề Vương phi, còn có tôn nghiêm quét rác của nam nhân.
Phan Hải chờ có hơi lâu, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, chỉ ở trong lòng mắng Tề Vương vài bận.
Khó trách Hoàng Thượng không thích, làm việc chẳng dứt khoát gì cả.
Tề Vương khoan thai tới muộn, vội vã xin lỗi Phan Hải: “Để Phan công công đợi lâu, chỗ tiện nội xảy ra chút chuyện.”
Phan Hải vội hỏi tình huống.
Tề Vương cười khổ: “Tiện nội một hai muốn nữ nhi cùng đi với nàng, bằng không sẽ không chịu đi. Tiểu vương khuyên hồi lâu cũng khuyên không được, đành phải sai người đi gọi Viện thư nhi……”
“Thì ra là thế.”
Viện thư nhi là ái nữ của Tề Vương, Tề Vương đồng ý cho nữ nhi đi theo Tề Vương phi, hắn đương nhiên không cần thiết lắm miệng.
Lại đợi một hồi, Phan Hải rốt cuộc đợi được Tề Vương phi xuất hiện.
Đi cạnh Tề Vương phi còn có một nữ đồng tám chín tuổi, nữ đồng lúc này vẻ mặt ngây thơ, dường như còn chưa biết chuyện gì xảy ra.
Tề Vương phi mặt che lụa mỏng trịnh trọng hành lễ với Phan Hải, thanh âm mềm nhẹ: “ Cực khổ Phan công công chờ lâu, bây giờ đi thôi.”
Rất nhanh Tề Vương phi đã kéo tay Viện thư nhi lên một chiếc xe ngựa, cách Tề Vương phủ càng lúc càng xa.
Viện thư nhi nhấc màn cửa nhìn lại, phía sau trống rỗng, không thấy thân ảnh phụ thân đâu.
Viện thư nhi thất vọng buông màn, bất an hỏi Tề Vương phi: “Mẫu thân, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Tề Vương phi vuốt ve gò má non mềm của nữ nhi, ấm giọng nói: “Chúng ta đi đến một nơi thanh tịnh.”
“Một nơi thanh tịnh? Nơi đó có phụ thân sao?”
“Không có.”
“Có bạn chơi cùng sao?”
“Không có.”
“Có sư phó dạy con đánh đàn sao?”
“Cũng không có.”
Viện thư nhi trầm mặc.
Ánh mắt Tề Vương phi ôn nhu nhìn nữ nhi: “Nhưng con có mẫu thân, mẫu thân sẽ mãi bên cạnh con.”
Con cũng có thể ở mãi bên mẫu thân, mà không phải đi theo phụ thân thiên tính lương bạc kia, không biết ngày nào chính là đại họa ập đầu, đừng nói hưởng thụ vinh quang quận chúa, chỉ sợ ngay cả tánh mạng cũng phải bồi vào.
Có lẽ là trở về từ cõi chết nên nhìn thấu mọi việc, theo Tề Vương phi thấy, Tề Vương nhớ thương vị trí kia chẳng qua là mơ tưởng hão huyền thôi.
Phụ hoàng khoan dung nhân hậu, làm sao có thể vừa ý một người bạc tình máu lạnh với vợ cả như thế?
Nàng nuôi nữ nhi, rồi đứng nhìn nam nhân kia tìm đường chết là được.
Mối thù bị lợi dụng, bị chà đạp nàng báo không được, sẽ tự có người báo giúp nàng.
Bình tĩnh lại, Tề Vương phi cũng nghi hoặc việc mình có thể tránh thoát ngăn cản của đám nha hoàn bà tử đó chạy trốn ra đường cái.
Nàng tay trói gà không chặt, nếu không phải thần linh phù hộ, chính là có người âm thầm tương trợ.
Mà bất luận là loại nào, đều nói rõ tên nam nhân bạc tình kia rơi xuống hạ phong.
Đây thật đúng là đại khoái nhân tâm.
Hoàng hôn làm xe ngựa kéo ra một cái bóng thật dài, xe ngựa rèm xanh đơn giản dần dần biến mất trong ráng chiều.
Trong Tề Vương phủ thêm vài phần quạnh quẽ, Tề Vương tra hỏi đám hạ nhân, sau đó lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Lý thị có thể chạy ra đường cái, sự tình hiển nhiên không đơn giản như vậy.
Tề Vương phủ có nội tặc!
Kiểm tra một lượt, rốt cuộc có phát hiện: Vương phủ thiếu một thợ hoa quản lý hoa viên, mà tên thợ hoa này là mới tuyển vào phủ chưa lâu.
Tề Vương cầm danh sách ném mạnh xuống đất, giận dữ hỏi quản sự: “Ngươi quản sự thế nào vậy?”
Trước kia lúc Lý thị quản gia, người mới tuyển vào Vương phủ muốn được trọng dụng ít nhất phải trải qua ba năm dạy dỗ ——
Tề Vương thở dài dưới đáy lòng.
Không thể nghĩ đến nữ nhân đó nữa, càng nghĩ càng phiền.
Tề Vương phủ có nội tặc trà trộn, đến tột cùng là vương bát đản nào xếp vào?