Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Hoàng Hậu cười, là nụ cười phát ra từ nội tâm.
Bà thích người thông minh, lúc nên thẳng thắn thì không cần giả bộ hồ đồ.
“Về sau Phúc Thanh phải làm phiền người làm ca ca ngươi quan tâm rồi.”
“Quan tâm muội muội là lẽ đương nhiên.”
Úc Cẩn cùng Hoàng Hậu nhìn nhau cười, không cần phải nhiều lời nữa.
Hai người đạt thành mục tiêu nhất trí là bước đầu tiên, chuyện sau đó cũng không phải dăm ba câu là có thể nói xong.
Ước chừng nửa canh giờ sau Khương Tự cùng Phúc Thanh công chúa quay trở lại.
“Thập Tứ đâu?” Không thấy Thập Tứ công chúa, Hoàng Hậu hỏi.
Phúc Thanh công chúa trả lời: “Thập Tứ muội nói còn có vài chỗ chưa thuê xong, đã trở về rồi.”
Sinh thần Thái Hậu sắp tới, hai vị công chúa chuẩn bị hạ lễ cho Thái hậu đều là thêu phẩm.
Hoàng Hậu cười lắc đầu: “Đứa nhỏ này, còn nói giữa trưa cùng nhau dùng bữa.”
Trong lòng lại khá vừa lòng sự thức thời của Thập Tứ công chúa.
Cứ việc Hoàng Hậu tính tình rộng lượng, cũng không bởi vì việc làm độc ác của Trần mỹ nhân mà ghét ai ghét cả đường đi với Thập Tứ công chúa, nhưng vào thời khắc nào đó vẫn hy vọng không có người ngoài quấy rầy.
Ví dụ như cùng ăn cơm trưa với vợ chồng Yến Vương lúc này đây.
Mắt thấy sắp đến thời gian dùng bữa, Hoàng Hậu phân phó nội thị: “Đi mời Hoàng Thượng tới đây.”
Nội thị đáp vâng, chạy tới Ngự Thư phòng.
Trong Ngự Thư phòng, Cảnh Minh Đế vuốt ve cái chặn giấy bạch ngọc trên bàn, thỉnh thoảng lại liếc đồng hồ cát trong góc một cái.
Thời gian không còn sớm, sao bên Khôn Ninh Cung còn chưa có động tĩnh gì?
Ý —— chẳng lẽ Hoàng Hậu quên mất chuyện ông cũng muốn qua dùng bữa rồi?
Không thể đi, người quan trọng như ông cũng có thể quên?
Lý trí thuyết phục Cảnh Minh Đế đừng hoảng hốt, nhưng cái bụng trống rỗng thì đang nhắc nhở ông: Thời gian thật sự không còn sớm!
Cứ thế mà qua đó thì thật quá mất mặt, cứ như ông thích xem náo nhiệt lắm vậy.
Lại đợi một lát, Cảnh Minh Đế ho khan một tiếng: “Phan Hải, nhìn thấy Cát Tường không?”
Phan Hải nhất thời bị hỏi đến nghẹn họng.
Hắn là thái giám chấp bút kiêm Đô đốc Đông Xưởng, tâm phúc số một của Hoàng Thượng, rốt cuộc rảnh đến cỡ nào mà cả ngày nhìn chằm chằm một con mèo béo?
“Lúc này, Cát Tường hẳn là đang ăn cá khô nhỏ nhỉ?” Cảnh Minh Đế xụ mặt hỏi.
Phan Hải nhất thời phản ứng lại: Hoàng Thượng nào phải nhớ thương Cát Tường ăn hay không ăn cá khô, rõ ràng là nhớ thương bữa cơm Hoàng Hậu nhắc đến ngày hôm qua.
“ Để nô tỳ đi hỏi một chút.” Phan Hải vội đi ra ngoài, vừa định gọi tiểu thái giám đi Khôn Ninh Cung nhắc Hoàng Hậu một tiếng, thì người Khôn Ninh Cung đã tới đây.
Phan Hải thấy thế nhẹ nhàng thở ra.
Thế này ngược lại bớt việc.
“Cùng ta đi vào đi.”
Thấy Phan Hải trở về, Cảnh Minh Đế nhìn qua.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu phái người tới mời ngài qua dùng cơm trưa.”
Cảnh Minh Đế quét mắt nhìn người Khôn Ninh Cung một cái, hắng giọng hỏi Phan Hải: “Tìm được Cát Tường chưa?”
Phan Hải cười gượng nói: “Cát Tường đang ăn cá khô nhỏ ạ.”
“À.” Cảnh Minh Đế gật gật đầu, lúc này mới vẻ mặt câu nệ hỏi nội thị Khôn Ninh Cung, “ Mấy người Yến Vương tới rồi?”
Nội thị của Khôn Ninh Cung vội nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Vương gia và Vương phi đã tới một lúc rồi ạ.”
Cảnh Minh Đế sửng sốt, câu nệ trên mặt có phần không nhịn được.
Đã sớm tới rồi?
“ Có những ai ở đó?” Cảnh Minh Đế hỏi lại.
Nội thị thành thành thật thật trả lời: “Ngoại trừ Vương gia Vương phi, công chúa điện hạ cũng ở đó.”
Cảnh Minh Đế trầm mặc.
Ông đây là bị xa lánh nha ——
Nội thị thấy Cảnh Minh Đế không nói, vội nói: “Hoàng Hậu nói nếu như Hoàng Thượng bận, thì ——”
Phan Hải kéo mạnh nội thị một phen.
Đồ ngu xuẩn này có biết nói chuyện không thế, nếu Hoàng Thượng tâm tình không tốt, xui xẻo còn không phải đám người hầu hạ bên người bọn họ à.
Cảnh Minh Đế đứng dậy, nhàn nhạt nói: “Nếu Hoàng Hậu đã mời, thì qua nhìn một cái đi, dù sao cũng đang rảnh rỗi.”
Dọc theo đường đi Cảnh Minh Đế đi như bay, Phan Hải chạy theo ở phía sau trợn trắng mắt, thầm nghĩ Hoàng Thượng ngài không thể câu nệ cho trọn vẹn chút à, đáng thương cho hắn tay già chân yếu.
Sắp đến Khôn Ninh Cung, Cảnh Minh Đế đột nhiên thả chậm bước chân.
“Hoàng Thượng giá lâm ——”
Nội thị kêu một tiếng, mấy người Hoàng Hậu đều ra nghênh giá.
“Chớ có đa lễ, vào đi thôi.” Cảnh Minh Đế chắp tay đi vào.
Hoàng Hậu cười nói: “Ta còn tưởng hôm nay Hoàng Thượng bận cơ.”
“Nếu không phải Hoàng Hậu phái người đi mời, ta thật đúng là quên luôn việc này.” Cảnh Minh Đế bình thản nói.
Mấy người ngồi xuống, rất nhanh cung tì nối đuôi nhau mà vào, đem mâm chén đĩa bưng lên.
Thức ăn không tính là nhiều, nhưng mỗi món lại rất tinh xảo.
Cảnh Minh Đế ăn vài miếng, cười nói: “ Cơm canh ở chỗ Hoàng Hậu vẫn ngon nhất, các ngươi có lộc ăn.”
Úc Cẩn cùng Khương Tự vội đáp dạ.
Cảnh Minh Đế nhìn thê tử, lại nhìn nữ nhi, cuối cùng nhìn nhi tử cùng con dâu, bỗng nhiên có loại cảm giác viên mãn.
Không đúng, nếu như Cát Tường cũng ở đây, ấy mới thật là viên mãn.
“A Hoan cũng đã lớn, chờ trời ấm các ngươi có tiến cung thì nhớ mang cả hài tử vào cho ta nhìn xem, làm tổ phụ mà không biết cháu gái như nào làm sao mà được.”
Một bên Phan Hải yên lặng giật giật khóe miệng.
Hoàng Thượng nói lời này không ngượng miệng nha, hậu cung nhiều vị công chúa như vậy còn chưa biết hết đâu, không biết cháu gái có là gì.
Có điều bởi vậy có thể nhìn ra Hoàng Thượng rất coi trọng vợ chồng Yến Vương.
Yến Vương trở thành con của Hoàng Hậu, rốt cuộc không giống.
Về sau Yến Vương sẽ không phải —— Trong lòng Phan Hải đột nhiên toát ra suy nghĩ này, không khỏi cả kinh, không dám nghĩ tiếp nữa.
Khương Tự cười tiếp lời: “Chờ lần sau tiến cung thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu, con dâu sẽ đem A Hoan theo.”
Sau đó một bữa cơm ăn đến hoà thuận vui vẻ, với nhà thiên gia mà nói xem như khó có được.
Cảnh Minh Đế không hiểu sao không bỏ được cảm giác thả lỏng này, cố ý chậm lại tốc độ dùng bữa.
Lúc này một người cung tì bước nhanh đi tới: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, người của Từ Ninh Cung tới.”
Cảnh Minh Đế với Hoàng Hậu liếc nhau, buông đũa bạc: “Truyền vào.”
Không bao lâu một người nội thị tiến vào, thần sắc hoảng loạn, vừa thấy thấy Cảnh Minh Đế đã quỳ xuống: “Hoàng Thượng, Thái Hậu té xỉu ——”
Cảnh Minh Đế đứng bật dậy, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.
Hoàng Hậu vội đỡ lấy Cảnh Minh Đế, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao Thái Hậu lại té xỉu?”
Nội thị run môi: “Nô, nô tỳ còn chưa kịp hỏi rõ ràng, đã bị đuổi cổ tới đây bẩm báo với Hoàng Thượng và nương nương.”
Cảnh Minh Đế lấy tay chống bàn, hít sâu một hơi nói với Hoàng Hậu: “Đi xem mẫu hậu thế nào rồi nói.”
Đi được hai bước, Cảnh Minh Đế bỗng nhiên xoay người nhìn Úc Cẩn với Khương Tự một cái: “Các ngươi cũng đi cùng luôn đi.”
Úc Cẩn đi theo sau lưng Đế Hậu, lặng lẽ cầm tay Khương Tự, rồi chợt buông ra.
Khương Tự khẽ gật đầu.
Hai người chỉnh lại tâm tình, rất nhanh theo Đế hậu đi tới Từ Ninh Cung.
Từ Ninh Cung bởi vì Thái Hậu té xỉu mà đã loạn thành một đoàn.
“Gặp qua Hoàng Thượng ——”
Cảnh Minh Đế lười nghe lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi: “Thái y tới chưa?”
“Thái y đang chẩn trị cho Thái hậu.”
Cảnh Minh Đế lướt qua người đáp lời tiến vào phòng, nhìn thấy thái y đang lấy ngân châm đâm vào huyệt đạo trên người Thái Hậu.
Cứ việc lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy tình huống như vậy Cảnh Minh Đế không dám lên tiếng quấy rầy, lặng lẽ lui ra ngoài.
“ Tại sao Thái Hậu lại té xỉu?”
Trước mặt Cảnh Minh Đế quỳ một đống người, nghe xong lời này trong lòng ai cũng run sợ.
“Đều là kẻ điếc sao?”
Một vị ma ma bên người Thái Hậu ngẩng đầu lên, mặt như giấy vàng, run giọng nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu là đột nhiên nhìn thấy thi thể Bình cô cô mà ngất đi ——”