Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Băng thiên tuyết địa, trên đường tuyết đọng một tầng thật dày, bánh xe lún vào trong đó, ảnh hưởng tốc độ đi đường.
Bởi vì tốc độ chậm, trong thùng xe liền có chút buồn bực.
Khương Tự xốc lên tấm màn thật dày, gió lạnh thấu xương liền nhân cơ hội ùa vào, quét sạch ngột ngạt trong thùng xe.
Hoa trưởng lão ngồi dựa vào vách xe mở bừng mắt, đánh giá Khương Tự.
Tuy nói dịch dung thành bộ dạng cháu gái, nhưng thuật dịch dung không có khả năng làm được giống như đúc, có thể làm cho người quen thuộc không cẩn thận nhìn sẽ không phân biệt được, đã là rất khá rồi.
Yên lặng nhìn chăm chú Khương Tự, Hoa trưởng lão không khỏi nghĩ đến trong miếu đổ nát khi người Bắc Tề cướp lấy chân thỏ nướng nàng lạnh lùng nói câu bỏ xuống kia.
Trong lòng Hoa trưởng lão hơi hiểu ra: Nha đầu này là người có tính tình không chịu thua thiệt, không dễ chọc.
Khương Tự phát hiện Hoa trưởng lão đánh giá, cũng không quay đầu lại, mà là ngắm nhìn phương xa.
Nơi tầm mắt nhìn đến được bao phủ trong làn áo bạc, trong thiên địa dường như chỉ còn lại có một loại sắc thái.
Ngoại trừ chiếc xe ngựa của bọn họ ra, không thấy xe ngựa nào qua lại.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Khương Tự co lại, không khỏi ló đầu ra ngoài.
Một lát sau, nàng hô một tiếng: “Dừng một chút.”
Lão Tần ghìm dây cương, xe ngựa nhất thời dừng lại.
Long Đán đi đến bên cửa sổ xe: “Ngài có gì phân phó?”
Khương Tự duỗi tay chỉ: “Các ngươi nhìn nơi đó, có phải nằm sấp một người không?”
Long Đán theo phương hướng ngón tay nàng nhìn lại.
Trên nền tuyết cách xa quan đạo có một cái bóng xanh, nhìn mơ hồ là bóng một người.
Biểu tình của Long Đán trở nên nghiêm túc: “Ngài chờ một lát, ti chức đi qua nhìn xem.”
Khương Tự gật đầu: “Đi đi.”
Long Đán bước nhanh chạy qua, tới phụ cận liền thấy rõ bóng xanh kia, hơi hơi lắp bắp kinh hãi.
Đó là một người ghé vào cạnh hố tuyết, mặc áo màu xanh lá, nhìn hình dáng vẫn là một thiếu niên.
Long Đán vội đi qua xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt thiếu niên lạnh cóng đến xanh trắng.
Trong chớp mắt, Long Đán không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Thiếu niên này bọn họ mới gặp qua, chính là người cháu trai trong đôi tổ tôn vào miếu hoang tá túc đêm hôm qua, cũng chính là một trong những người đuổi thi trong miệng Hoa trưởng lão.
Thiếu niên này chết cóng? Tổ phụ thiếu niên đâu?
Long Đán mang những nghi vấn này, duỗi tay thăm dò hơi thở của thiếu niên.
Không dò được hơi thở.
Long Đán vội cởi áo bông trên người thiếu niên ra.
Bởi vì thiếu niên trước đó là tư thế nằm bò, vạt áo bị đóng băng ở đó, hắn mất sức một hồi lâu mới cởi được, lỗ tai dán lên lồng ngực thiếu niên nghe nghe, mơ hồ nghe được tiếng tim đập mỏng manh.
Ánh mắt Long Đán sáng lên, không khỏi hô một tiếng: “Còn sống!”
Một giọng nói xen vào: “Trước ôm hắn vào trong xe ngựa đi.”
Long Đán ngẩng đầu nhìn thấy Khương Tự không biết khi nào xuất hiện ở bên cạnh, thoáng do dự một chút: “Ôm vào trong xe ngựa?”
Xe ngựa là cho Vương phi với Hoa trưởng lão ngồi, lại ôm thiếu niên đuổi thi bị đông cứng này vào đó ——
“Nhanh lên, chậm trễ nữa nói không chừng sẽ chết cóng.” Khương Tự thúc giục nói.
Tuy rằng đối đãi với những mục tiêu hoặc lớn hoặc nhỏ có chút tàn nhẫn, nhưng nàng chưa bao giờ mất đi lòng trắc ẩn.
Sinh mà làm người, nhìn thấy đồng loại sắp chết làm ra quyết định cứu trợ là một chuyện quá là đơn giản.
Long Đán không chần chờ nữa, lập tức bế thiếu niên lên đưa vào trong xe ngựa.
Hoa trưởng lão vốn dĩ ở trong xe không xuống, cứ như vậy đành phải khom lưng ra khỏi thùng xe.
Khương Tự đứng ở ngoài xe ngựa phân phó Long Đán: “Đem cởi hết quần áo trên người nó ra, dùng chăn bao bọc toàn thân, sau đó thử đút chút nước ấm.”
Long Đán lên tiếng vâng, bắt đầu bận rộn.
Lão Tần không đi vào hỗ trợ.
Một hàng bốn người, nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn với Long Đán là bảo đảm Vương phi an toàn, hiện tại Long Đán đang cứu người, hắn cần phải làm là không rời Vương phi nữa bước, để tránh xuất hiện ngoài ý muốn.
Khương Tự đứng ở bên cạnh hố tuyết đánh giá trong chốc lát, đột nhiên hỏi lão Tần: “Lão Tần, ngươi nói tổ phụ của thiếu niên kia ở đâu?”
Nghe được một vấn đề tầm thường, lại làm sắc mặt lão Tần khẽ biến, nhìn về phía hố tuyết.
Nói là hố tuyết, dùng hình dung là kẽ nứt băng tuyết càng thích hợp hơn.
Trên mặt phủ tuyết, phía dưới lộ ra cạnh khối băng vỡ vụn, cùng với dấu vết thiếu niên ghé vào nơi đó lưu lại.
Lão Tần quan sát một lát, mở miệng nói: “Nơi này hẳn là một hố nước, hố nước sâu bao nhiêu khó mà nói được, đã bị trận đại tuyết hôm qua bao phủ. Tổ phụ của thiếu niên …… Có lẽ đang ở dưới lớp băng ——”
Ngừng một chút, lão Tần nhìn về phía Khương Tự, nói ra ý kiến của mình: “Ta cảm thấy không cần thiết phải cứu người.”
Nếu như tổ phụ của thiếu niên ở dưới đó, hiển nhiên đã sớm chết cóng rồi.
Khương Tự tuy có lòng trắc ẩn, lại không phải người tốt, nghe vậy gật gật đầu: “Coi Long Đán có cứu tỉnh được thiếu niên kia không đã.”
Trong thời gian này, Hoa trưởng lão vẫn luôn không mở miệng, giống như với bà ta mà nói chỉ có mang Khương Tự về mới là quan trọng nhất, về những chuyện khác, không ở trong phạm vi bà ta quan tâm.
Qua một thời gian, truyền đến tiếng la mang theo kinh hỉ của Long Đán: “Tỉnh rồi!”
Khương Tự đi qua, đứng ở bên cửa sổ xe nhìn vào trong.
Thiếu niên bọc chăn trợn tròn mắt nhìn Long Đán, ánh mắt mờ mịt.
Long Đán hơi có chút kích động, vỗ vỗ mặt thiếu niên: “Tiểu tử, ngươi coi như tỉnh, may mắn gặp được chúng ta, mới nhặt được từ quỷ môn quan về một cái mạng.”
Thiếu niên xoay chuyển tròng mắt, đột nhiên giãy giụa đứng dậy.
Long Đán vội đề cậu lại: “Động cái gì, tay chân ngươi đều cứng đờ, còn chưa hoàn toàn lại sức đâu.”
Thiếu niên không để ý Long Đán cảnh cáo, quay đầu nhìn cửa sổ hô: “Tổ phụ ——”
Vừa kêu như thế, liền đối mặt với cặp mắt của thiếu nữ ngòai xe.
Thiếu niên sửng sốt một chút, tựa hồ ngượng ngùng kêu to với một thiếu nữ, túm Long Đán nói: “Cầu xin ngươi cứu tổ phụ ta……”
“ Tổ phụ ngươi đâu?”
“ Tổ phụ ta bị rớt vào khe băng nứt ——” Nói tới đây, thiếu niên dường như ý thức được cái gì, suy sụp cúi đầu.
Có lẽ là theo tổ phụ làm nghề đuổi thi, thiếu niên lý trí hơn xa so với bạn cùng lứa tuổi, kích động ban đầu qua đi khôi phục bình tĩnh, nhìn Long Đán cầu xin nói: “Xin ngươi đưa ta xuống xe đi.”
Long Đán nhướng mày: “Ngươi hiện tại xuống xe làm gì?”
Đôi mắt Thiếu niên đỏ bừng, nhưng lại không khóc: “ Tổ phụ ta còn ở trong khe nứt băng tuyết, ta muốn cứu người lên.”
“Người khẳng định đã mất rồi ——”
“Ta biết.” Thiếu niên hít hít mũi, thanh âm hơi nghẹn ngào, “Nhưng ta không thể để tổ phụ ở lại nơi này, ta muốn dẫn người về nhà.”
Long Đán không khỏi nhìn Khương Tự một cái, thấy nàng không có ý phản đối, thở dài nói: “Ngươi nói trước đã, sao các ngươi lại rơi vào trong khe nứt?”
“Ta cùng với tổ phụ đi đường, tổ phụ đi ở đằng trước, ta theo ở phía sau. Đất tuyết bình thường, tổ phụ bước ra một bước đột nhiên liền lún xuống, ta kéo một hồi, mắt tối sầm rồi cái gì cũng không biết, lúc tỉnh lại đã ở trên xe……”
“Được rồi, xem ra kẽ nứt động băng rất sâu. Tiểu tử, ngươi ở tại trong này đi, ta xem xem có thể vớt người lên được không. Đừng ôm hy vọng quá lớn, xem vận khí.”
Long Đán xuống xe ngựa, đi về hướng hố tuyết.
Thiếu niên cố hết sức dịch đến bên cửa sổ, lăng lăng nhìn ra bên ngoài.
Thời gian từng chút trôi qua, ngay khi thiếu niên cảm thấy trên người khôi phục một ít sức lực, rốt cuộc chờ được Long Đán cùng lão Tần hợp lực vớt được một khối thi thể bị lạnh đến cứng đơ lên.