Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Mọi người không bỏ đi được, đều thả chậm bước chân chờ ở bên ngoài.
Không bao lâu, liền thấy Thái Tử bị nội thị nâng ra, đi về hướng Đông Cung.
Thái Tử Phi mím mím môi, yên lặng theo sau.
Ngay sau đó Lỗ Vương đi ra, thành thành thật thật quỳ xuống trên thềm đá.
Mọi người giật giật khóe miệng, suýt nữa bật cười.
Lỗ Vương phi đen mặt đi qua, cắn răng thấp giọng hỏi: “Ngươi có phải ăn nhiều hay không?”
Coi phụ hoàng là đồ ngốc, không biết hắn là cố ý chắc?
Lỗ Vương trừng Lỗ Vương phi một cái, thấp giọng nói: “Ngươi con vợ này, sao có thể nói chuyện với nam nhân của ngươi như vậy chứ?”
Hắn hao tổn tâm huyết mới vạch trần Thái Tử ngay tại chỗ, thế mà nói hắn rảnh?
Lỗ Vương phi trầm khuôn mặt quỳ xuống bên người Lỗ Vương, cả giận: “Phụ hoàng vừa mới nói giữa huynh đệ phải hữu ái hỗ trợ lẫn nhau xong, ngươi quay đầu liền giẫm tuột quần Thái Tử, đây không phải chỉ rõ ngươi không hợp với Thái Tử, bảo phụ hoàng nhìn ngươi như thế nào đây?”
Lỗ Vương không cho là đúng bĩu môi: “Ta đã là quận vương, còn có thể nhìn ta như thế nào? Được rồi, ngươi quỳ gối ở đây làm gì, nhanh nhanh hồi phủ trông con cái đi, nữ nhân chính là tóc dài kiến thức ngắn!”
Hắn hứng chịu nguy hiểm bị phạt vạch trần Thái Tử, để cho ấn tượng của phụ hoàng với Thái Tử càng thêm không xong, nói không chừng sẽ thúc đẩy phụ hoàng hạ quyết tâm phế Thái Tử, vừa nghĩ như vậy, quả thực quá đáng giá.
Quỳ một chút tính là gì, đầu gối hắn có vết chai rồi!
Tề Vương trở lại Tề Vương phủ, sung sướng cười to.
“Không nghĩ tới lão Ngũ cũng chen vào một chân, ngược lại làm phụ hoàng càng thêm hết hy vọng với Thái Tử.”
Tề Vương phi có chút bất an: “Vương gia, Lỗ Vương có phải cũng có ý định kia không……”
Tề Vương không cho là đúng cười cười: “Không sao. Lão Ngũ hữu dũng vô mưu, phụ hoàng không có khả năng nhìn trúng hắn.”
Tề Vương phi gật gật đầu: “Vương gia, ngài nói phụ hoàng lần này đã hết hy vọng với Thái Tử sao?”
Tề Vương nâng chung trà lên nhấp một ngụm, ý cười bên môi không cạn: “Bằng vào sự hiểu biết của ta với phụ hoàng, hẳn là hết hy vọng rồi. Nếu phụ hoàng còn có hy vọng với Thái Tử, sẽ không ngay cả tức giận cũng đều lười. Đây là đã hoàn toàn từ bỏ Thái Tử, thái độ mới lãnh đạm như thế.”
Tề Vương phi vui vẻ ra mặt: “Nói như vậy, phụ hoàng có ý phế Thái Tử lần hai?”
Tề Vương đặt chén trà lên trên bàn trà, lạnh lùng nói: “Như thế vẫn chưa đủ.”
“Vương gia ——”
Trong mắt Tề Vương tràn đầy lạnh lẽo: “Thánh tâm khó dò. Thái Tử lúc trước bị phế có thể lập lại, ai biết sau lần thứ hai bị phế sẽ không Đông Sơn tái khởi?”
“Ý của ngài là ——”
Tề Vương bình tĩnh không gợn sóng nói: “Người đã chết, mới sẽ không Đông Sơn tái khởi.”
Tề Vương phi nhíu mày: “Ta lạnh lẽ nhìn, phụ hoàng cho dù có ý trọng tuyển trữ quân, cũng sẽ không lấy tánh mạng Thái Tử.”
“Vậy cũng không nhất định.” Tề Vương ý vị thâm trường cười cười.
Thái Tử bị nội thị đưa về Đông Cung, cả người đều là tuyệt vọng, bắt lấy cổ tay Thái Tử Phi hỏi: “Phụ hoàng có phải sẽ không có khả năng tha thứ cho ta nữa hay không?”
Thái Tử Phi nhìn chằm chằm cổ tay bị Thái Tử bóp đến phát đau, nhàn nhạt nói: “Ta không biết.”
Chuyện cho tới hiện giờ, tên nam nhân này chẳng lẽ còn không nhìn rõ? Phàm là phụ hoàng còn có một tia mong đợi ở hắn, cũng sẽ không ngay cả mắng đều lười mắng.
Thái Tử hất tay Thái Tử Phi ra, cả giận nói: “Không biết, không biết, vậy ngươi biết cái gì? Ngươi biết mang theo Thuần ca nhi đến trước mặt phụ hoàng lấy lòng, lại không nghĩ nếu ta có bất trắc gì, các ngươi còn có thể sống tốt?”
Thái Tử Phi nhìn Thái Tử nhẹ nhàng thở dài, khó được phụ họa hắn nói: “Điện hạ nói không sai, chúng ta là người một nhà, ngươi nếu không tốt, ta cùng với Thuần ca nhi tự nhiên cũng không sống yên, cho nên xin điện hạ trước khi làm bất cứ một chuyện gì cũng nên vì Thuần ca nhi mà suy ngẫm lại.”
“Mấy cái này không cần ngươi nói!” Thái Tử nội tâm buồn khổ không chỗ phát tiết, bỏ lại một câu, xoay người đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Thái Tử ngay cả Dưỡng Tâm Điện cũng không thể tới gần, đã bị nội thị mời trở về.
“Hoàng Thượng miễn điện hạ thỉnh an, điện hạ về sau không cần tới đây nữa.”
Thái Tử lập tức mắt choáng váng, trở lại Đông Cung ngơ ngác đi trong hoa viên, không biết đi bao lâu liền đặt mông ngồi xuống.
Dưới thân là mặt cỏ mềm mại, quanh thân là hương hoa lạnh lùng.
Thái Tử bụm mặt, tuyệt vọng tột đỉnh.
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Bỗng nhiên có tiếng nghị luận trầm thấp cách hoa cỏ truyền đến.
“Điện hạ một khi lại bị phế, những người như chúng ta nên làm sao bây giờ nha?”
Thái Tử nắm tay, hận không thể lập tức tóm người nói lời này tới hành hung một trận.
Người bên ngoài nói như vậy cũng thôi đi, người trong cung hắn thế mà cũng nói như vậy?
Hắn vẫn là Thái Tử đấy!
“Chớ nói bậy, Thái Tử mới được lập lại không bao lâu, sao có thể lại bị phế lần nữa?”
“Nói bậy? Ngươi chẳng lẽ không biết thái độ của Hoàng Thượng với Thái Tử?”
“Hoàng Thượng hình như không hề phát hỏa với điện hạ ——”
“Lúc này mới nói rõ không xong.”
“Nói như thế nào?”
“Ngươi nghĩ đi, trữ quân liên quan đến thiên thu vạn đại của Đại Chu ta, Hoàng Thượng có thể không coi trọng sao? Hiện giờ ngay cả tức giận Thái Tử cũng đều lười tức giận, có thể thấy được đã có tâm tư kia ……”
“Ngươi là nói phế Thái Tử lần hai ——”
“Nói nhỏ chút!” Người nói chuyện trước khẽ quát một tiếng, “Chuyện của các quý nhân chúng ta quản không được, nhưng chúng ta đều là người Đông Cung, Thái Tử một khi bị phế, những người như chúng ta chỉ sợ đều không có kết cục tốt, ngẫm lại những người lúc trước là biết.”
“Vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải tìm đường ra khác?”
“Tìm đường ra khác? Ha hả, đã đánh dấu lạc ấn Đông Cung, còn có thể tìm đường ra gì nữa? Chúng ta với Thái Tử đó là có nhục cùng nhục có vinh cùng vinh.”
“Nếu như điện hạ có thể kế vị thì tốt rồi.”
“Muốn chết, lời này ngươi cũng dám nói!”
“Chúng ta lặng lẽ nói một chút, lại không ai nghe được. Ta chỉ là cảm thấy đáng tiếc, điện hạ làm Thái Tử ba mươi năm, chỉ thiếu một chút như vậy——”
Người nói trước thở dài, thổn thức nói: “Đây cũng là mệnh, ai bảo Thái Tử từ nhỏ không có nguyên hậu che chở……”
Nắm tay Thái Tử càng nắm càng chặt, mu bàn tay nổi gân xanh.
Bên kia không còn tiếng nói chuyện nữa, chỉ có tiếng bước chân dần dần đi xa.
Từ đầu đến cuối, Thái Tử không có hiện thân.
Đặt trong dĩ vãng, lấy tính tình hắn chắc chắn sẽ bắt hai người kia tới hung hăng giáo huấn, nhưng hiện tại hắn đã không có tâm tư này.
Bọn họ nói đúng, phụ hoàng ngay cả giận đều không phát với hắn, nhất định là đã hạ quyết tâm muốn phế hắn.
Lần thứ hai bị phế…… Hắn quả thực thành trò cười của sử sách!
Thái Tử dưới chân lơ mơ, một đầu đâm vào thư phòng, bắt đầu lật xem sách sử.
Từng quyển từng quyển sử sách lật ra, kết cục của những Thái Tử bị phế làm hắn nhìn thấy mà giật mình.
Hắn thậm chí phát hiện một sự kiện, những người vừa sinh ra đã được lập làm Thái Tử, cuối cùng thuận lợi kế vị chỉ ít ỏi không có mấy người, tám chín phần mười đều rơi vào kết cục bi thảm.
Thái Tử bỗng nhiên đấm đấm án thư.
Không, hắn không muốn rơi vào kết cục như vậy!
Chỉ là nên làm gì bây giờ?
Thái Tử đột nhiên nhớ tới những lời vừa nghe.
“Nếu như điện hạ có thể kế vị thì tốt rồi.”
“Điện hạ làm Thái Tử ba mươi năm, chỉ thiếu một chút như vậy——”
Trái tim Thái Tử đập dồn dập.
Nếu hắn kế vị thì sao?
Cùng với cả ngày nơm nớp đề phòng, lo lắng bị phụ hoàng phế bỏ, nhưng nếu hắn làm Hoàng Thượng, còn có ai có thể phế bỏ hắn?
Đúng, hắn muốn kế vị làm Hoàng Thượng, trước khi phụ hoàng phế bỏ hắn!
Thái Tử duỗi tay ấn chỗ trái tim, nơi đó xoay quanh một ý niệm: Muốn kế vị, phụ hoàng cần phải chết!