Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Phan Hải đi vào: “Hoàng Thượng, Hình Bộ Thượng Thư cầu kiến.”
Vừa nghe là Hình Bộ Thượng Thư, Cảnh Minh Đế nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Hình Bộ Thượng Thư cầu kiến liền không có vấn đề gì to tát, ít nhất mấy đứa con trai hỗn trướng kia hẳn là không dính dáng đến Hình Bộ, cũng không tồn tại vấn đề Hộ Bộ cùng Công Bộ mở miệng đòi tiền.
Hôm nay thượng triều, hai vị thượng thư Công Bộ cùng Hộ Bộ chỉ bởi vì vấn đề tiền bạc mà thiếu chút nữa xắn tay áo đánh nhau.
Ngẫm lại tình cảnh ấy, Cảnh Minh Đế liền đầu đau mà người cũng đau nốt.
Hoàng đế ông đây làm thật không dễ dàng mà.
“Truyền Cao thượng thư vào.” Cảnh Minh Đế tâm bình khí hòa nói.
Mí mắt giật, không có chuyện tốt là tất nhiên, có điều ông cảm thấy vấn đề không lớn.
Gần tới cuối thu, theo lệ thường lại đến thời điểm chém một đợt đầu, mà Đại Chu đối với tử hình từ trước đến nay cực kỳ thận trọng, cuối cùng đều cần Hoàng Thượng ông đây tới câu tuyệt.
Chẳng lẽ là gặp vụ án nghi nan, đắn đo không quyết?
Cảnh Minh Đế đang cân nhắc, Hình Bộ Thượng Thư đã đi vào.
“Cao ái khanh lúc này tiến cung có chuyện gì sao?” Cảnh Minh Đế thong thả ung dung hỏi.
Hình Bộ Thượng Thư làm vái chào thật sâu: “Hoàng Thượng, vi thần có tội!”
Cảnh Minh Đế không khỏi ngồi thẳng người, an ủi nói: “Cao ái khanh có chuyện từ từ nói.”
Động một chút là có tội, hù dọa ai chứ?
Hình Bộ Thượng Thư liếc nhanh Cảnh Minh Đế một cái, thấy tâm tình Hoàng Thượng có vẻ tương đối bình thản, thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Đương nhiên, trên mặt là nửa điểm cũng không dám lơi lỏng.
“Hôm nay Trân Bảo Các bởi vì có người làm chuyện cẩu thả dẫn tới bá tánh vây xem, kết quả trong lúc chen chúc nhiều bá tánh từ thang lầu lăn xuống, tạo thành sự cố dẫm đạp nghiêm trọng, vong ba người, thương hơn mười người……”
Trên mặt Cảnh Minh Đế lộ vẻ giận tái đi: “Lại có chuyện bực này? Vậy hai người kia ở đâu, lại xử trí như thế nào rồi?”
Vô luận dân phong cởi mở hay không, từ xưa đến nay chuyện tư thông luôn không tránh được, nhưng bởi vì tư thông mà tạo thành nhiều người thương vong thì đã ít lại càng ít hơn.
Huống chi hai người kia đầu óc có vấn đề à, chạy đâu không chạy lại chạy đến Trân Bảo Các làm ra chuyện cẩu thả!
Trân Bảo Các ông tuy chưa đi qua, nhưng tên như ý nghĩa, nhất định là cửa hàng bán đồ quý giá.
Đây là không sợ bị người phát hiện sao?
Hình Bộ Thượng Thư trầm mặc.
“Cao ái khanh vì sao không trả lời?” Hình Bộ Thượng Thư trầm mặc làm Cảnh Minh Đế đột nhiên sinh ra dự cảm không hay.
Hình Bộ Thượng Thư âm thầm hít một hơi, căng da đầu nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, hai người làm chuyện cẩu thả ở Trân Bảo Các…… Chính là Thái Tử cùng nội thị của hắn ……”
Đầu Cảnh Minh Đế ong lên, quơ ngã chén trà trong tay.
Chén trà rơi xuống gạch vàng bóng loáng, tan xương nát thịt.
“Cao ái khanh, ngươi lặp lại lần nữa, hai người là thân phận gì cơ?”
Hình Bộ Thượng Thư nhìn Cảnh Minh Đế một cái thật sâu, vùi đầu thấp hơn.
Hoàng Thượng thật thích lừa mình dối người, cái này còn cần lặp lại lần nữa sao.
Nhưng mà mệnh lệnh của Hoàng Thượng không thể làm trái, Hình Bộ Thượng Thư thầm than một tiếng, vẫn là mở miệng nói: “Là Thái Tử cùng ——”
“Đủ rồi!” Cảnh Minh Đế quát một tiếng, nhắm chặt mắt không lên tiếng nữa.
Ông sợ vừa lên tiếng liền lôi Thái Tử ra làm thịt.
Trong Ngự thư phòng là trầm mặc khiến người ta hít thở không thông.
Hình Bộ Thượng Thư tuổi tác không nhỏ, có loại cảm giác bộ xương già sắp trụ không nổi rồi.
Có một trữ quân như vậy, làm thần tử dễ lắm sao.
Có điều —— liếc nhìn Cảnh Minh Đế sắc mặt xanh mét không nói một lời, Hình Bộ Thượng Thư lại cảm thấy tiếng kêu ai oán thê lương.
Chậc chậc, có một nhi tử cùng người thừa kế như vậy, Hoàng Thượng càng không dễ dàng a.
Không biết qua bao lâu, Cảnh Minh Đế rốt cuộc mở miệng: “Thái Tử đâu?”
“Thái Tử…… Hẳn là hồi cung rồi đi.” Hình Bộ Thượng Thư không xác định nói.
Cảnh Minh Đế lập tức phân phó Phan Hải: “Gọi Thái Tử lăn tới đây!”
Thái Tử về lại Đông Cung, như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng hữu kinh vô hiểm trở về rồi.
Mới rót mấy ngụm trà, liền có nội thị tiến vào truyền lời nói Hoàng Thượng triệu kiến.
Trong lòng Thái Tử sợ run đi tới Ngự Thư phòng, vừa thấy sắc mặt hơi trầm xuống của Cảnh Minh Đế, chân trước liền muốn mềm nhũn.
“Nhi tử gặp qua phụ hoàng, không biết phụ hoàng gọi nhi tử tới có chuyện gì?”
“Ngươi hôm nay đi nơi nào?”
Thái Tử kinh hoàng, nhịn xuống xúc động khóc lóc thảm thiết nói ra sự thật, ráng chống đỡ nói: “Nhi tử đi Hộ Bộ quan chính……”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Thái Tử vẫn như cũ ngoan cường liều chết, “ Sau đó nhi tử liền hồi cung ——”
Cảnh Minh Đế quơ lấy chặn giấy bạch ngọc trên bàn liền ném tới.
Thái Tử cuống quít tránh né, kết quả cái chặn giấy đập trúng giữa trán.
Thái Tử thân mình lung lay, liếc Cảnh Minh Đế một cái, ngã xuống.
Cảnh Minh Đế cơ hồ muốn phát điên.
Ông tuy rằng hận không thể đánh chết đồ hỗn trướng này, nhưng chung quy không thể đánh chết thật, ném ra cái chặn giấy kỳ thật là nhằm vào bả vai.
Trăm triệu không nghĩ tới Thái Tử vừa né, liền đập trúng!
Phan Hải nhìn Thái Tử bị đập ngất xỉu trên mặt đất, run giọng nói: “Hoàng Thượng ——”
“Truyền thái y!” Đập Thái Tử đến vỡ đầu chảy máu, Cảnh Minh Đế còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể truyền thái y.
Thái y đang trực tất cả đều chạy tới đây.
Thái y ở bên trong chẩn trị cho Thái Tử, Cảnh Minh Đế chắp tay sau lưng ở bên ngoài đi qua đi lại.
Hoàng Hậu nghe tin chạy tới thấp giọng hỏi Thái Tử Phi tới trước một bước: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Thái Tử Phi lắc đầu: “Con dâu không biết.”
Lúc Thái Tử rời khỏi Đông Cung còn rất tốt, đảo mắt liền thành cái dạng này, còn có thể có chuyện gì, tất nhiên là lại tạo nghiệp chướng thôi.
Đối với việc này, Thái Tử Phi tâm như nước lặng.
Hoàng Hậu đi đến bên người Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, Thái Tử sao rồi?”
Hoàng Thượng dừng lại, nhìn vào trong một chút, âm thanh lạnh lùng nói: “Hẳn là không chết được.”
Tuy nói như vậy, nội tâm lại có chút mờ mịt.
Chặn giấy bạch ngọc rất cứng, trên gạch vàng còn chảy không ít máu, nếu như thật sự đập chết Thái Tử thì sao?
Đau lòng, phẫn nộ, hối hận…… Cảnh Minh Đế cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn cơ hồ đã nếm trải tất cả các cảm xúc.
Sau đó, chính là mệt mỏi nói không ra lời.
Nhi tử hỗn trướng như vậy, đập chết thì thôi; đập không chết, còn phải tiếp tục tức giận vô cùng vô tận.
“Thái Tử là vì sao ——”
“Bị ta đập.” Đối mặt Hoàng Hậu, Cảnh Minh Đế đã không có khí lực giấu diếm.
Cứ việc nha môn sẽ giấu xuống việc làm hôm nay của Thái Tử, nhưng cho dù có thể giấu diếm người trong thiên hạ, ông lại biết a.
Một trữ quân như vậy, thật sự có thể bảo vệ giang sơn lão tổ tông đã đánh hạ sao?
Đây là lần đầu tiên Cảnh Minh Đế nghĩ sâu về vấn đề này.
Hoàng Hậu lắp bắp kinh hãi, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, động khí thương thân, Thái Tử có chuyện gì, quản giáo thật tốt là được ——”
“Hôm nay Thái Tử cùng nội thị làm chuyện cẩu thả.” Cảnh Minh Đế đánh gãy Hoàng Hậu khuyên giải an ủi.
Hoàng Hậu: “……”
“Ở ngoài cung.”
Hoàng Hậu: “……”
“Còn dẫn tới vô số bá tánh vây xem.”
Hoàng Hậu: “……”
“ Bá tánh vây xem xảy ra sự cố dẫm đạp, tử thương hơn mười người.”
Hoàng Hậu đỡ trán.
Nói thật, Hoàng Thượng không đánh chết Thái Tử ngay tại chỗ, đã là từ phụ rồi!
Lúc này một vị thái y đi ra: “Hoàng Thượng, điện hạ tỉnh rồi.”
Cảnh Minh Đế và Hoàng Hậu liếc nhau, cùng nhau đi vào.
Nghe được chuyện này Thái Tử Phi dùng sức cắn môi, yên lặng đuổi theo.
Trên giường, Thái Tử đầu quấn băng gạc, ánh mắt mờ mịt.
Cảnh Minh Đế đi đến trước mặt Thái Tử, thấy Thái Tử không phản ứng gì, hừ lạnh một tiếng.
Thái Tử chớp chớp mắt: “Ngươi là ai?”