Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
So với mọi người cẩn cẩn thận thận đi qua đi lại trong đống phế tích, thì động tác của Nhị Ngưu linh hoạt hơn nhiều, lên xuống mấy lần liền chạy đến trên một nóc nhà sụp lún, sủa gâu gâu.
Dưới nắng sớm, đại cẩu uy phong lẫm liệt, khiến Thái Tử nhìn đến choáng váng mê mẩn.
Nhìn Nhị Ngưu xem, dáng chó uyển chuyển, động tác linh hoạt, da lông bóng loáng, dễ nhìn hơn rất nhiều người nhiều.
Tiếng sủa của Nhị Ngưu làm không ít người chú ý.
Úc Cẩn đi qua, hỏi Nhị Ngưu: “Bên trong có vật sống?”
Nhị Ngưu dùng móng vuốt vỗ vỗ đất đá rồi sủa mấy tiếng.
Úc Cẩn lập tức gọi một đội người tới: “Cẩn thận một chút, bên trong khả năng có vật còn sống.”
Lý chính thính tai, sau khi nghe được lập tức gân cổ hô to: “Mau tới đây, nơi này có người còn sống!”
Bịch bịch ùa tới một đám người.
Úc Cẩn nhíu mày: “Bảo những người này nên làm gì thì làm đó đi, tập trung hết ở đây ngược lại ảnh hưởng cứu viện.”
Mặt già của lý chính đỏ lên, đem đuổi những người kia đi, tự mình lưu lại, lẩm bẩm nói: “Đây là nhà Cẩu Thặng mà.”
Úc Cẩn nhìn lý chính.
Lý chính giải thích nói: “Cẩu Thặng chính là cái tên to con kia, khuê nữ của hắn nóng lên, một hai đòi về nhà……”
Nói đến đây, lý chính lau mắt, hét to với một đống phế tích: “Cẩu Thặng, tiểu tử ngươi thật đúng là bướng bỉnh, một hai ầm ỹ đòi về nhà, còn muốn mang theo vợ, bé con đi cùng, đáng thương bé con mới có ba tuổi ——”
Cách đó không xa, bá tánh trên trấn nghe được tiếng hét của Lý chính vành mắt đều đỏ.
Trong số người trẻ tuổi của toàn thị trấn Cẩu Thặng là người có khả năng nhất, tuy không có cha mẹ giúp đỡ, nhưng cuộc sống lại trôi qua khá yên ổn, còn cưới được nữ nhân xinh đẹp nhất trong phạm vi trăm dặm, sinh khuê nữ cũng trộm vía. Kết quả lại ——
“Phía dưới còn có người sống bị đất lấp, nói không chừng một nhà Cẩu Thặng không có việc gì đâu……” Mọi người mong một tia hi vọng chờ đợi.
Mà Thái Tử nhìn thấy phản ứng của Nhị Ngưu, cũng không có ý định rời đi nữa.
Hắn còn muốn lưu lại nhìn Nhị Ngưu thần thông nha.
Úc Cẩn đứng cách Nhị Ngưu không xa, nhắc nhở binh sĩ cứu viện: “Chú ý một chút, coi chừng sập lần hai cộng thêm đồ đạc lộn xộn rơi xuống đập trúng người dưới đó.”
Cứu viện coi như thuận lợi, chẳng qua nhìn thấy vật sống được cứu lên, hiện trường không khỏi yên tĩnh kỳ lạ.
Một con heo mập bị gãy chân đang kêu hừ hừ, mắt nhỏ xoay tròn, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.
Heo mập nhìn thấy vẻ mặt hung tướng của Nhị Ngưu, sau một lát ngu ngơ, quơ chân què nhanh chóng bỏ chạy.
Nhìn con heo mập chạy như bay trong đống phế tích, mọi người yên lặng nhìn về phía Nhị Ngưu.
Tốn sức nửa ngày, cứu lên được một con heo què chân?
Nhị Ngưu lại không thấy hổ thẹn chút nào.
Chẳng lẽ heo không phải vật sống?
Nếu như nó bị đè ở phía dưới, chủ nhân nhất định sẽ cứu nó.
Úc Cẩn khen ngợi gật đầu với Nhị Ngưu: “Nhị Ngưu, ngươi làm rất tốt, ngươi tìm tiếp xem còn chỗ nào có vật còn sống.”
Nhị Ngưu được chủ nhân khen ngợi, vui sướng lắc lắc đuôi, sủa với Úc Cẩn một tiếng, rồi sau đó dùng chân trước vỗ vỗ mặt đất.
Nét mặt Úc Cẩn trở nên nghiêm túc, nghĩ nghĩ, hỏi: “Phía dưới còn có vật còn sống?”
“Gâu gâu!” Nhị Ngưu sủa càng gấp hơn.
“Đại khái vị trí ở đâu?”
Nhị Ngưu vòng qua một đống đồ lộn xộn, cúi đầu ngửi ngửi, hướng Úc Cẩn sủa một tiếng.
Úc Cẩn chỉ vào chỗ đó phân phó binh sĩ: “Tiếp tục!”
Lý chính thò tới, thần sắc cổ quái nói: “Vương gia, lão nhân nhớ trong nhà Cẩu Thặng nuôi hai con heo mập……”
Vừa mới tốn một đống sức lực cứu lên một con heo què chân, đợi lát nữa có phải lại cứu lên một con nữa hay không ……
Nghĩ đến hình ảnh ấy, lý chính liền âm thầm lắc đầu.
Úc Cẩn nhìn lý chính, nghiêm mặt nói: “Chỉ cần là vật còn sống thì không thể từ bỏ.”
Lý chính ngẩn ra, liên tục gật đầu: “Vương gia nói phải, là tiểu lão nhân nghĩ sai rồi.”
Gần nửa canh giờ trôi qua, Thái Tử chờ đến nhàm chán, lại gần nói: “Thất đệ, cho Nhị Ngưu theo ta đi đến nơi bọn họ đặt chân xem sao đi.”
Hắn còn chuẩn bị đến nơi đó thu mua lòng người.
“Nhị ca chẳng lẽ không nhìn thấy, Nhị Ngưu ở lại nơi này mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.” Úc Cẩn nhìn chằm chằm những binh sĩ di chuyển đồ đạc lộn xộn, ngay cả mắt gió cũng lười cho Thái Tử.
Thái Tử bĩu môi cười nói: “ Không phải chỉ cứu lên được một con heo mập sao ——”
Đột nhiên bờ mông đau xót, cúi đầu xuống, phát hiện đại cẩu đang cắn vào mông hắn.
Thái Tử sợ tới mức hét lên một tiếng.
Nội thị bất chấp sợ hãi, run run mắng: “Súc sinh, ngươi dám tập kích điện hạ, người đâu mau tới ——”
“Nhị Ngưu, nhả ra.” Úc Cẩn bất đắc dĩ trừng Nhị Ngưu một cái.
Nhị Ngưu không cam lòng nhả miệng ra, liếm liếm đầu lưỡi.
“Nhị Ngưu rất có lòng tự trọng, nghe Nhị ca nói như vậy, mặt mũi không nhịn được. Nhị ca sẽ không trách nó chứ?”
Thái Tử che lại cái mông nóng rát, nhếch miệng nói: “Sẽ không ——”
Bằng không thì sao, cắn lại à?
“Thất đệ, Nhị Ngưu có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện?” Thái Tử hết buồn bực lại nổi lên lòng hiếu kỳ.
“ Mệnh lệnh đơn giản có thể nghe hiểu, phức tạp đương nhiên không hiểu, có điều nó có thể thông qua ngữ khí cảm xúc của con người phán đoán được tốt xấu.” Úc Cẩn nói xong nhìn Nhị Ngưu một cái, trong lòng lại không chắc lắm.
Luôn cảm thấy gia hỏa Nhị Ngưu này càng ngày càng tinh, đâu chỉ có thể nghe hiểu, còn biết tranh giành tình cảm kìa!
“Tìm được rồi!” Một người binh sĩ đột nhiên kêu lên, sau khi kêu xong thần sắc trở nên rất kỳ quái.
Úc Cẩn lập tức đi qua, thăm dò nhìn xuống dưới.
Tráng hán hôm qua còn giọng nói như chuông đồng, giờ phút này lại như một ngọn núi ngủ say, không nhúc nhích sừng sững nằm đó.
Hắn khom lưng, dưới người mơ hồ lộ ra váy sam của nữ tử.
Thấy một màn như vậy mọi người đều trầm mặc, nghĩ tới tình cảnh khi động đất.
Hán tử này chắc chắn là trong nháy mắt khi tai nạn ập tới đã đem thê tử bảo hộ ở dưới người.
Tiếng khóc yếu ớt truyền đến.
Nhị Ngưu đào bờ hố, càng sủa gấp hơn.
Úc Cẩn biến sắc, kêu to: “Hài tử còn sống!”
Không chờ người khác có phản ứng, hắn đã thả người nhảy xuống.
“Vương gia ——” Mấy tiếng kinh hô vang lên.
“Long Đán, xuống dưới hỗ trợ.”
Long Đán theo sát nhảy xuống.
Khe hở phế tích tạm dời đi tồn tại rất nhiều nguy hiểm, Úc Cẩn dặn dò Long Đán: “Ngươi lại đỡ đống gạch ngói này, ta trước cứu người ra.”
Tráng hán giống như ngọn núi nhỏ, dưới thân che chở một người phụ nhân, mà thân mình phụ nhân cũng cong lên, hai người cùng nhau tạo cho nữ nhi một không gian nho nhỏ.
Cũng bởi khoảng không gian dùng máu thịt của cha mẹ tạo nên này, mới khiến tiểu nữ hài ba tuổi này may mắn sống sót.
Úc Cẩn thật cẩn thận ôm tiểu nữ hài ra, rồi đưa lên.
“Chủ tử, bọn họ ——” Long Đán dùng phần lưng chống đỡ đống gạch ngói tùy thời đều có thể sập xuống, chần chờ hỏi.
Úc Cẩn ngữ khí lãnh đạm: “Người chết liền không cần quản.”
Hắn không có những hảo tâm dư thừa đó, vì để người chết nhập mồ vi an mà uy hiếp đến an toàn của thuộc hạ.
Hai người trước sau bò ra ngoài, ngay trong nháy mắt Long Đán đi ra ngoài, khe hở dời tạm ầm ầm sụp đổ, chôn vùi đôi vợ chồng ở phía dưới.
Tiểu nữ hài khóc nỉ non trong ngực lý chính, khuôn mặt nhỏ sốt đỏ bừng.
“Long Đán, mang nó đi trị bệnh.”
Long Đán tiếp nhận tiểu nữ hài, trong lòng thở dài: Lại thêm một đứa, đây là đứa thứ ba rồi nhỉ.
Sau đó, Nhị Ngưu không còn phát hiện được vật sống nào nữa.
Cả quá trình cứu viện liên tục đến sắc trời tối muộn, đào ra hơn năm mươi cỗ thi thể, nữ hài đồng ba tuổi lại thành người sống sót duy nhất.