Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Chuẩn bị nhảy từ tường thành xuống, Triệu thị lang bị tùy tùng gắt gao túm chặt: “Đại nhân, không thể nhảy đâu, tường thành cao gần hai trượng đó, ngài nếu nhảy xuống, chân sẽ gãy mất!”
Triệu thị lang nhìn xuống dưới, mặt tái mét hồi hồn.
Yến Vương người ta từng lăn lộn ở chiến trường Nam Cương, ông một văn thần tay chân già yếu, đi theo xem náo nhiệt cái gì.
Khôi phục lý trí, Triệu thị lang sai người chuyển thang đến, theo thang bò xuống.
“ Trong nhà đại tẩu còn những ai?” Úc Cẩn hỏi.
Phụ nhân đáp: “Còn có một nữ nhi, nó, nó nóng lên ——”
Đám người yên tĩnh, theo bản năng xê dịch sang bên cạnh.
Nóng lên, thường thường là dấu hiệu của dịch bệnh. Nữ nhi của phụ nhân phát tác dịch bệnh, nói không chừng phụ nhân cũng bị nhiễm……
Những nạn dân vội vã muốn ra ngoài thành này cơ hồ đều là người tụ tập ở Tây khu, tự nhận là thân thể không có bất cứ vấn đề gì, không muốn ở lại trong thành chờ chết.
Bọn họ sợ bị phụ nhân lây bệnh.
Phụ nhân có vẻ cũng đã hiểu ra tình hình, đột nhiên quỳ xuống bộp bộp dập đầu lạy ba cái với Úc Cẩn: “Vương gia, tiểu Hổ liền giao cho ngài.”
Nàng vô cùng lưu luyến liếc nhìn nam đồng trong lòng Long Đán một cái, xoay người chạy đi.
Không có người lên tiếng giữ lại, chỉ có tiếng khóc vang dội của nam đồng: “Nương ——”
Tiếng khóc như vậy khiến người nghe mà lòng chua xót, nhưng với nạn dân nhìn quen sinh tử mà nói, cũng chỉ là như thế thôi.
Bọn họ đều là người ăn bữa nay lo bữa mai, có thể thế nào đây? Lẽ nào khuyên phụ nhân đừng lo cho nữ nhi chờ chết?
Úc Cẩn trầm mặc một lát, nói với Long Đán: “Trước mang đứa bé đi đi.”
“Vương gia không thể!” Triệu thị lang hoang mang rối loạn lao tới.
Úc Cẩn nhìn về phía ông.
Triệu thị lang tận tình khuyên bảo: “Vương gia không thể hành động theo cảm tình đâu, người nhà của đứa nhỏ này nhiễm bệnh dịch, giờ phút này nói không chừng nó đã có bệnh dịch ủ ở trong cơ thể, chỉ chờ phát tác. Nếu như đưa nó ra khỏi thành, một khi dịch bệnh lây lan, đó chính là tai họa không cách nào khống chế, không cách nào ăn nói với Hoàng Thượng với thiên hạ bá tánh đâu……”
Ông biết vị Vương gia trẻ tuổi này có lòng tốt, nhưng tình hình thế này không thể dựa vào lòng tốt được, lòng tốt thường thường sẽ tạo thành tai họa lớn hơn nữa.
Giáo huấn như vậy trong lịch sử cũng gặp không ít, biện pháp tốt nhất chính là làm theo lệ cũ: Trước quan sát tình hình bệnh dịch, nếu thật sự không thể khống chế, cũng chỉ có thể hy sinh những người này đoạn tuyệt hậu hoạn.
Lời nói của Triệu thị lang lại chạm đến đau đớn của các nạn dân.
“Chúng ta không có bệnh, người nhà của chúng ta cũng không có bệnh, vì sao không thể thả chúng ta ra ngoài?”
Thấy Triệu thị lang xuống dưới, huyện lệnh Tiền Hà cũng xuống theo, xụ mặt nói: “Có bệnh hay không, không phải các ngươi định đoạt. Ai cũng cho rằng mình không có bệnh, nhưng đến khi ra khỏi thành, mang dịch bệnh ra ngoài, vậy phải làm sao cho phải đây?”
Trong đám người liền có người xì một tiếng khinh miệt: “Nếu nói như vậy, Huyện lão gia vẫn là trong thành người đó thôi, sao có thể ra ra vào vào?”
Lại có người nói: “Đúng thế, còn có những binh sĩ cứu tế vào thành kia nữa, bọn họ vì sao có thể ra vào thành?”
Huyện lệnh Tiền Hà bị nghẹn không nói nên lời, mặt trướng thành màu gan heo.
Úc Cẩn liếc huyện lệnh Tiền Hà một cái, thầm nghĩ: Loại thiểu năng trí tuệ này sao lên làm huyện lệnh được vậy?
“Các vị tạm thời đừng nóng nảy.” Úc Cẩn giơ tay lên.
Mọi người an tĩnh lại.
Đối với vị Vương gia trẻ tuổi gõ vang chuông cứu phụ nữ và trẻ em này, bọn họ nguyện ý nghe hắn nói.
“Các vị nghi vấn tại sao huyện lệnh cùng binh sĩ cứu tế có thể ra vào thành, xin mời thị lang đại nhân đứng ra trả lời vấn đề này.”
Triệu thị lang bị Úc Cẩn đẩy ra tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến tình huống các nạn dân cùng khóc thút thít vừa rồi, âm thầm thở dài, nói: “Các vị có thể nhìn thấy, chúng ta nếu muốn vào thành, phải thay quần áo đã được xông hơi bằng thảo dược, sau khi ra khỏi thành càng phải tắm lại bằng nước thuốc, uống một chén thuốc…… Mà những binh sĩ đó chẳng những phải làm những điều này, mà ra khỏi thành ở tại nơi vẫn là khu cách ly riêng biệt, bọn họ chỉ có thể ở khu vực cách ly ngoài thành kia, cho dù lần cứu tế này kết thúc, cũng phải quan sát ít nhất nửa tháng, không có vấn đề mới cho phép rời đi……”
Nghe Triệu thị lang giải thích, có người nói: “Chúng ta cũng có thể như vậy, chỉ cần cho chúng ta ra khỏi thành!”
Triệu thị lang cười khổ nói: “Trong thành mấy vạn người, một khi ra khỏi thành, làm sao có thể để nhiều người như vậy tập trung ở khu vực cách ly gần cả tháng? Mà chỉ cần có một người có mầm bệnh ủ trong người rời đi, liền có khả năng tạo thành tai họa cho một thành, một quốc gia, trách nhiệm như vậy ai gánh nổi?”
Đám người trầm mặc hồi lâu, có người lẩm bẩm nói: “Cho nên chúng ta nên chờ chết sao?”
Triệu thị lang đương nhiên không thể nói như vậy, vội nói: “Hoàng Thượng cùng triều đình đều nghĩ đến mọi người, sao có thể để mọi người chờ chết? Hiện giờ trong thành không phải phân ra hai khu Đông Tây sao, mọi người hãy an tâm ở lại Tây khu đi, chờ trong thành không còn xuất hiện bệnh dịch, chúng ta sẽ thả mọi người ra khỏi thành……”
“Vậy đứa nhỏ này thì sao?” Có người chỉ đứa bé trong lòng Long Đán.
Đứa trẻ mấy tuổi khóc mệt, dựa vào đầu vai Long Đán bắt đầu ngủ gật.
Long Đán tuy là một đại nam nhân, ôm bé con nho nhỏ mềm mại lại có chút đau lòng, không khỏi ôm chặt hơn, khẩn trương nhìn về phía Úc Cẩn.
Vô luận thương xót đứa nhỏ này như thế nào, cuối cùng hắn vẫn phải nghe chủ tử.
Đang ngủ gật đứa bé không biết chính mình trong nháy mắt thành tiêu điểm của vô số người, nắm chặt nắm tay nhỏ ngủ thiếp đi.
“Vương gia vừa mới nói sẽ mang đứa nhỏ này ra khỏi thành mà ……”
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, một khi liên quan đến sống chết của bản thân, sự thương hại với một hài đồng xa lạ không tính là gì cả.
Úc Cẩn hơi hơi gật đầu: “Bổn vương đã nói như vậy.”
Triệu thị lang không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Úc Cẩn: “Vương gia, chớ nên bởi vì một hài tử mà tạo thành một thành hỗn loạn ——”
Úc Cẩn nghiêm mặt nói: “Triệu đại nhân sai rồi, tạo thành một thành hỗn loạn tuyệt không phải bởi vì một hài tử. Còn nữa, bổn vương nếu ngay cả một hài tử cũng thất tín, chẳng phải là cô phụ phó thác của phụ hoàng?”
Da mặt Triệu thị lang run lên.
Yến Vương thật biết kéo lá chắn, rõ ràng được Hoàng Thượng phó thác chính là Thái Tử, Yến Vương chỉ là đi cùng Thái Tử thôi.
Đúng rồi, Thái Tử đâu?
Ngẫm lại Thái Tử đã sớm bôi dầu lòng bàn chân, Triệu thị lang bỗng nhiên cảm thấy vẫn là Yến Vương vui mắt hơn.
Cứ việc có một ít người trẻ tuổi khí phách, nhưng phẩm tính vẫn coi là tốt.
Mặc kệ lòng tốt có thể làm hư chuyện hay không, lòng tốt chung quy là lòng tốt, vĩnh viễn mạnh hơn lãnh khốc vô tình.
“Chư vị hãy nghe tiểu vương nói đôi lời.” Úc Cẩn chắp tay với nạn dân, cất cao giọng nói, “ Nếu tiểu vương đã đáp ứng vị đại tẩu kia đưa con của tẩu ấy ra khỏi thành, thì sẽ giữ lời hứa ——”
“ Ngài không sợ đứa nhỏ này có ủ mầm bệnh sao? Nếu đứa nhỏ này có thể ra khỏi thành, vạy chúng ta cũng muốn ra ngoài!” Đám người nhất thời kích động lên.
Úc Cẩn giơ tay đè xuống, đám người lại yên tĩnh.
Dày vò trong tuyệt vọng lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có quý nhân nói có thể dẫn người ra khỏi thành, dù chỉ là một đứa bé, kỳ thật cũng cho những người này vô vàn hy vọng.
Đối với người cho bọn họ hy vọng, bọn họ đương nhiên kiên nhẫn và tôn trọng hơn.
“Đứa nhỏ này sau khi đưa ra khỏi đây sẽ tiến hành cách ly quan sát, vô luận kết quả như thế nào, đến lúc đó chắc chắn sẽ nói cho mọi người một tiếng.” Úc Cẩn thở dài, “Nó vừa mới mất cha, nương cũng không được gặp, mọi người sẽ không so đo với một đứa bé chứ?”
“ Vậy chúng ta thì sao?” Vừa nghe Úc Cẩn nói như vậy, không ít nạn dân thẹn thùng, ngữ khí mềm xuống.