Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Úc Cẩn dỗ tức phụ còn chẳng đủ thời gian, làm gì mà có kiên nhẫn dỗ đại nam nhân cao lớn thô kệch, giật giật khóe miệng nói: “Ngũ ca nói mấy cái lời chẳng hiểu gì cả này làm gì?”
Lỗ Vương trực tiếp xù lông: “Chẳng hiểu gì ư? Lão Thất ngươi có biết không, ta bị hàng tước!”
“Hàng tước?”
Lỗ Vương lau mặt một phen: “Đúng, từ thân vương hàng xuống quận vương!”
“Vì sao?” Úc Cẩn rốt cuộc thấy có chút tò mò.
“Bởi vì ta đánh lão Nhị!” Lỗ Vương dùng ánh mắt hoài nghi nhân sinh nhìn Úc Cẩn, “Lão Thất, ngươi có thể phân tích cho ta nguyên nhân không, tại sao ngươi đánh lão Nhị vẫn là Thái Tử, dĩ hạ phạm thượng, chỉ vào Tông Nhân Phủ ngồi xổm mấy ngày ——”
Úc Cẩn nhịn không được bổ sung: “Còn phạt một năm lương bổng ……”
“Coi như phạt ba năm lương bổng thì thế nào? Ngươi còn cửa hàng son phấn mua cho tức phụ đấy thôi!” Lỗ Vương vỗ bàn dựng lên, giậm chân thở dài, “Ta là bị hàng tước đó, nhiều huynh đệ như vậy các ngươi đều là thân vương, chỉ có ta từ nay về sau thấp hơn các ngươi một đầu!”
Úc Cẩn yên lặng dời mắt, nhìn vào cái bình củ tỏi truyền từ thời đại hán đến giờ.
Vào lúc này rồi vẫn còn nhớ kỹ chuyện hắn mua cho tức phụ cửa hàng son phấn kiếm tiền, có thể thấy được cái bình này lưu lại ấn tượng khắc sâu cho lão Ngũ.
Lỗ Vương giơ tay đặt lên đầu vai Úc Cẩn, lắc lắc điên cuồng: “Lão Thất, ngươi phân tích một chút đi, ngươi đánh Thái Tử không có việc gì, sao ta đánh phế Thái Tử ngược lại bị hàng tước?”
Úc Cẩn hất tay Lỗ Vương ra, nâng chung trà lên đưa qua: “Uống ngụm trà bình tĩnh một chút.”
Lỗ Vương tiếp nhận rồi ừng ực ừng ực uống một hơi cạn sạch, so với uống rượu còn thống khoái hơn.
Úc Cẩn liếc Lỗ Vương một cái, nói: “Kỳ thật Ngũ ca đã nói ra nguyên nhân.”
“Ta nói cái gì?” Lỗ Vương vẻ mặt mờ mịt.
“Phụ hoàng phạt ta nhẹ, bởi vì ta đánh lão Nhị khi hắn ta là Thái Tử. Phụ hoàng phạt huynh nặng, bởi vì huynh đánh lão Nhị khi hắn ta đã không phải Thái Tử.”
Thái Tử cao cao tại thượng làm việc hoang đường, bị đánh một trận hoàng đế lão tử sẽ cảm thấy cho Thái Tử một chút giáo huấn cũng tốt, nói không chừng về sau Thái Tử có thể hiểu chuyện hơn.
Nhưng nếu phế Thái Tử bị đánh, sẽ chỉ làm hoàng đế lão tử cảm thấy đây là bỏ đá xuống giếng, chà đạp Thái Tử gặp nạn.
Hai tình huống khác nhau, chịu trừng phạt đương nhiên cũng khác nhau.
Úc Cẩn cười tủm tỉm sờ sờ cằm.
Nói lại thì, hắn đánh lão Nhị thật đúng là kịp thời.
Lỗ Vương nghe xong lại càng hồ đồ hơn: “Lão Thất, lời này của ngươi là có ý gì, sao ta nghe không hiểu?”
Cái gì lão Thất đánh lão Nhị khi lão Nhị là Thái Tử, hắn đánh lão Nhị khi lão Nhị không phải Thái Tử, đây không phải là cái gì cũng chưa nói sao.
Úc Cẩn cười tủm tỉm lại đưa qua một ly trà: “Có một số việc vẫn phải do Ngũ ca tự mình suy nghĩ cẩn thận.”
Hắn với lão Ngũ thân quen lắm sao? Loại phỏng đoán thánh ý này nói ra rõ ràng, quay đầu bị lão Ngũ bán, hại hắn cũng bị hàng tước làm sao bây giờ?
Tất cả đãi ngộ của Quận vương phi đều kém hơn thân vương phi một bậc, hắn cũng không thể để A Tự thấp hơn người khác một đầu được.
“Ngũ tẩu biết chuyện này chưa?”
Lỗ Vương đột nhiên trắng mặt: “Chưa biết……”
Úc Cẩn vỗ mạnh bả vai Lỗ Vương: “Ngũ ca vẫn nên sớm hồi phủ đi.”
Lỗ Vương ủ rũ cụp đuôi rời khỏi Yến Vương phủ.
Úc Cẩn để trà đã lạnh xuống bàn, rồi vội vàng chạy tới hậu viện chia sẻ bát quái với tức phụ.
“Lỗ Vương đánh phế Thái Tử, bị hàng tước?” Khương Tự cơ hồ không nhịn được cười, “Lỗ Vương dũng khí đáng khen.”
Thái Tử bị phế, nhìn như ai cũng có thể dẫm một cước, kỳ thật trước khi Hoàng Thượng chưa hoàn toàn hết hi vọng với đứa con trai này thì tốt nhất là không nên trêu chọc.
Trên đời này, khó đánh giá nhất chính là lòng người, đặc biệt là lòng của cha mẹ đối với con cưng.
Ngươi cho rằng người này bị cha mẹ đánh mắng, thấy cha mẹ bày tư thế như muốn giết chết đứa nhỏ này, nhưng nếu người khác chạy tới đá người này một cước, thì người đầu tiên mất hứng chính là cha mẹ hắn.
Lòng người có thể rất cứng, nhưng lòng cha mẹ lại có thể rất mềm.
Khương Tự rất chắc chắn điều này, ít nhất sau này Thái Tử được lập lại đã chứng minh tâm ý của Cảnh Minh Đế rồi.
Lỗ Vương thật là người không biết không sợ, dám làm lớn chuyện.
Khương Tự một câu “Dũng khí đáng khen” làm Úc Cẩn hiểu ý bật cười.
A Tự nhà hắn thông minh hơn Lỗ Vương nhiều.
“Tĩnh Vương được lập lại khả năng rất lớn.” Khương Tự nói.
Chuyện xảy ra kiếp trước tuy nàng không thể nói rõ, nhưng nhắc nhở vẫn có thể.
“Yên tâm, ta sẽ không đi trêu chọc phế Thái Tử.”
Vậy mới nói muốn làm chuyện gì đó phải làm nhân lúc còn sớm, cơ hội một khi mất đi sẽ không trở lại nữa. Cưới A Tự là thế, mà đánh Thái Tử cũng là như vậy.
Lỗ Vương trở lại Lỗ Vương phủ, căng da đầu đi gặp Lỗ Vương phi.
“Có chuyện ta muốn nói với nàng ——”
Lỗ Vương phi dựng mày liễu, ánh mắt đằng đằng sát khí: “ Chẳng lẽ Vương gia muốn mang ngoại thất về nhà ăn tết?”
Nói xong, nàng vỗ bàn cái rầm, mặt không biểu tình chờ Lỗ Vương trả lời.
“Nếu là vậy cũng tốt——” Lỗ Vương cảm thán nói.
“Vương gia nói cái gì?”
Lỗ Vương túm chặt da đầu, uể oải nói: “Ta hôm nay đánh Tĩnh Vương, bị phụ hoàng hàng xuống làm quận vương……”
Đợi một hồi lâu, cũng không đợi được bão tố như trong tưởng tượng.
Lỗ Vương buồn bực nhìn về phía Lỗ Vương phi.
“Chỉ có việc này?” Lỗ Vương phi nhướng mày.
Lỗ Vương gật đầu thật mạnh: “Ừ.”
Như vậy chẳng lẽ còn không đủ sao?
“ Biết rồi, nếu không còn chuyện khác, thì đi tắm rửa ăn cơm đi.” Lỗ Vương phi nhàn nhạt nói.
Lỗ Vương chớp chớp mắt, đè lại tay Lỗ Vương phi: “ Có phải nàng không nghe rõ ta nói cái gì không?”
Lỗ Vương phi liếc trắng Lỗ Vương: “Ta cũng không phải kẻ điếc.”
“Ta hàng xuống quận vương, nàng từ thân vương phi hàng xuống quận vương phi.”
“Ừ.”
Lỗ Vương duỗi tay sờ sờ trán Lỗ Vương phi: “Không lẽ phát sốt?”
Lỗ Vương phi quay đầu đi, không kiên nhẫn nói: “Vương gia còn ăn cơm không?”
“Cơm đương nhiên phải ăn, nhưng…… Nhưng nàng không tức giận?”
Lỗ Vương phi lại quăng cho một cái xem thường, trực tiếp đứng dậy: “Hàng tước thì hàng tước, lương bổng ít chút đỡ cho chàng dư tiền nuôi tiểu thiếp thông phòng. Được rồi, ta đói bụng, đi ăn cơm đi.”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lỗ Vương phi, Lỗ Vương không hiểu sao dâng lên vài phần cảm động.
Không nghĩ tới cọp mẹ cũng có lúc nhìn thuận mắt, mắt hắn sao cay cay vậy nè?
Khụ khụ, chắc chắn là gió lớn cay mắt.
Lỗ Vương đè đè khóe mắt, lộ ra tươi cười: “Ta cũng đói bụng, ăn cơm đi.”
Ý chỉ Lỗ Vương bị hàng tước chính thức truyền tới Lỗ Vương phủ, cũng nhanh chóng truyền tới trong tai vài vị hoàng tử.
Lão ngũ đánh phế Thái Tử, thế mà bị hàng tước!
Không đúng nha, dựa vào cái gì lão Thất đánh Thái Tử không có việc gì?
Xem ra phải đến Lỗ Vương phủ tìm lão Ngũ uống hai chén, rồi lại đi Yến Vương phủ đối diện tìm lão Thất uống hai chén mới được.
Trong lúc nhất thời các hoàng tử tâm tư lưu động, con đường đá xanh giữa Lỗ Vương phủ và Yến Vương phủ lập tức trở nên náo nhiệt. Đến khi tin tức cả nhà Tĩnh Vương sẽ tham gia gia yến Nguyên Đán truyền ra, kể cả người đi tĩnh viên thăm phế Thái Tử cũng đông hơn.
Ngay từ đầu còn lo Cảnh Minh Đế chán ghét phế Thái Tử không dám đi, hiện tại có Hoàng Thượng tỏ thái độ, lý do đến tĩnh viên cũng đã có sẵn: Tĩnh Vương bị Lỗ Vương đánh thảm như vậy, khẳng định phải an ủi một phen.
Đối với lần náo nhiệt này, Yến Vương phủ, Lỗ Vương phủ cùng tĩnh viên đều tỏ thái độ nhất trí, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Tất cả đều nghẹn một hơi, cuối cùng cũng chờ được tới ngày Nguyên Đán.