Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Sắp đến cuối năm, nha môn đã phong ấn, Cảnh Minh Đế thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất từ giờ trở đi có thể được thanh tịnh chút, có sự tình phiền lòng gì để đến sang năm rồi nói sau.
Không nghĩ tới mới lóe lên ý niệm này, chuyện xấu lại tới nữa: Lỗ Vương đánh Tĩnh Vương!
Nhìn Lỗ vương quỳ gối trước mặt, lại nhìn nhìn Tĩnh vương mặt mũi bầm dập, khuôn mặt của Cảnh Minh Đế còn đen hơn đáy nồi.
“Lão Ngũ, ngươi là ăn nhiều quá, chạy đến tĩnh viên đánh Nhị ca ngươi?”
Lỗ vương cứng cổ biện giải: “Nhi tử vốn là đi thăm Nhị ca, Nhị ca giữ con lại uống rượu, ai biết miệng hắn không sạch sẽ, Nhi tử uống quá chén, nhất thời cơn say dâng lên liền nhịn không được cùng hắn đánh nhau ——”
“Câm miệng!” Cảnh Minh Đế gầm lên một tiếng, làm Lỗ Vương giật nảy mình.
Lỗ Vương nói thầm trong lòng: Phụ hoàng thoạt nhìn có chút đáng sợ nha, tại sao hỏa khí chỉ phát với một mình hắn? Lúc trước lão Thất đánh lão Nhị cũng đâu có như vậy.
Nhưng thú thật thì, hắn xác thật là cố ý đi tĩnh viên tìm phế Thái Tử uống rượu, chính vì muốn tìm cái cớ đánh cho phế Thái Tử một trận, thực hiện tâm nguyện nhiều năm.
Ngắm phế Thái Tử bị đánh như đầu heo một cái, Lỗ Vương chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng.
Đánh đều đánh rồi, cùng lắm như lão Thất bị răn dạy một trận vào Tông Nhân Phủ ngồi xổm hai ngày thôi, tính ra vẫn rất có lời.
Không đúng, nói không chừng sẽ không nghiêm trọng vậy đâu, lúc lão Thất đánh lão Nhị vẫn là Thái Tử, đó gọi là dĩ hạ phạm thượng, hắn hiện tại đánh chính là phế Thái Tử, nói không chừng phụ hoàng sẽ phạt lão Nhị cùng ngồi xổm Tông Nhân Phủ với hắn ấy chứ.
Ha ha ha, nếu là như vậy hắn kiếm lời rồi.
“Đánh nhau?” Cảnh Minh Đế cao giọng, một ngón tay chỉ phế Thái Tử, “Cái này gọi là hai người đánh nhau? Đây rõ ràng là đơn phương ẩu đả!”
Đồ dê con mắc dịch thật sự coi ông già rồi nên hồ đồ, đánh lão Nhị đánh đến mẹ đều sắp nhận không ra, vậy mà còn ở trước mặt ông biện giải.
Ông ghét nhất biện giải!
Khi đó nếu như Vinh Dương không có biện giải, mà là thành thành thật thật nhận sai, ông cũng sẽ không trừng trị nặng như vậy, Vinh Dương có lẽ sẽ không chết trong tay Thôi Tự ……
Đối với việc Vinh Dương trưởng công chúa chết, Cảnh Minh Đế khó tránh khỏi có chút áy náy. Mà Lỗ Vương lại gây chuyện ngay đúng lúc này, có thể nói là đụng đến rủi ro to lớn.
Lỗ Vương vẫn chưa cảm thấy nguy hiểm tới gần, giải thích nói: “Nhi tử sức lớn, không nghĩ tới Nhị ca yếu đuối mong manh như vậy, nhất thời không khống chế tốt lực độ ……”
“Súc sinh, ngươi câm miệng cho trẫm!” Cảnh Minh Đế rống lên một tiếng, nhìn về phía phế Thái Tử, “Lão nhị, ngươi có lời gì nói với trẫm?”
Thái Tử mặt mũi thê thảm rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Nhi tử sai rồi, xin phụ hoàng tha thứ.”
Trong lòng hắn ta là lửa giận và phẫn hận ngập trời.
Khi hắn ta còn là Thái Tử, ngoại trừ cái tên lão Thất làm người ta đau đầu kia ra, các huynh đệ khác chí ít cũng cung cung kính kính trên mặt với hắn. Mà bây giờ thành Tĩnh Vương, cả tên ngốc lão Ngũ cũng đều dám đánh hắn.
Nhạc phụ đại nhân nói đúng, điều hắn ta phải làm hiện giờ chỉ có nhẫn.
Chỉ cần trữ quân một ngày chưa lập, thì hắn ta còn có cơ hội xoay người. Nhẫn nại nhất thời, tranh thủ làm phụ hoàng hồi tâm chuyển ý, hắn ta liền có thể tiếp tục làm Thái Tử.
Bắt hắn cả đời làm Tĩnh Vương ngốc ở cái tĩnh viên lạnh tanh đó, thật sự rất đáng sợ.
Phế Thái Tử vừa thành thành thật thật nhận sai, Cảnh Minh Đế xác thật có chút đau lòng.
Ông đúng là giận lão Nhị làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo đó, nhưng không đại biểu ai cũng có thể đạp Thái Tử bị phế một cước.
Lão nhị dù sao cũng là đứa con duy nhất của ông cùng nguyên hậu.
Cảnh Minh Đế nhìn về phía Lỗ Vương, ánh mắt hơi lạnh: “Thời buổi rối loạn, ngươi không những không phân ưu vì phụ, còn ẩu đả huynh trưởng, thật sự quá khiến trẫm thất vọng!”
“Phụ hoàng ——”
Cảnh Minh Đế giơ tay: “Trẫm không muốn nghe ngươi giải thích. Phan Hải, truyền ý chỉ của trẫm, Lỗ Vương bất kính huynh trưởng, e sẽ có họa huynh đệ bất hoà, hiện từ thân vương giáng xuống làm quận vương, để cho các hoàng tử khác có thể lấy đó làm gương……”
Phế Thái Tử đáng thương hề hề quỳ đó không khỏi sửng sốt.
Lão Ngũ đánh hắn ta, phụ hoàng thế mà hàng tước vị lão Ngũ?
Sau khi sửng sốt qua đi chính là mừng như điên.
Phụ hoàng đau lòng hắn ta như thế, hắn ta nhất định còn có cơ hội! Nhạc phụ đại nhân quả nhiên không gạt hắn……
Phế Thái Tử luôn nhớ kỹ lời Dương phụ nói, cố nén không dám lộ ra một chút vui mừng, cảm thấy quả thực đã vận dụng hết tất cả sự nhẫn nại từ nhỏ đến giờ.
Còn khiếp sợ hơn cả phế Thái Tử chính là Lỗ Vương.
Hàng tước? Từ từ, kết quả này không đúng lắm nha.
Lão Thất đánh Thái Tử chỉ ngồi xổm Tông Nhân Phủ mấy ngày, không hề có thương gân động cốt, mà hắn đánh Tĩnh Vương thế mà bị hàng tước?
“Phụ, phụ hoàng, ngài có khi nào tính sai rồi không ——”
Cảnh Minh Đế tung chân đá Lỗ Vương một cước: “Tính sai cái rắm, cút đi cho trẫm!”
Lỗ Vương bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại phế Thái Tử thành thành thật thật quỳ đó.
“Ngươi đứng lên đi.” Cảnh Minh Đế quét phế Thái Tử một vòng, vừa giận vừa đau lòng.
Đối với đứa con trai này ông xác thật ký thác kỳ vọng cao, có tình cảm mà các hoàng tử khác không thể thay thế được.
Ông từng nhìn hắn tập tễnh học bước, thấy hắn té ngã còn bế hắn lên, còn từng tự mình dạy hắn viết chữ, sửa đúng tư thế dùng bút cho hắn …… Tất cả những điều đó đều là thứ mà các hoàng tử khác chưa từng có.
Lửa giận của Cảnh Minh Đế khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của phế Thái Tử hiện giờ lặng lẽ tiêu tan không ít, hỏi: “ Tức phụ ngươi cùng Thuần ca nhi ở tĩnh viên vẫn thích ứng chứ?”
Trực tiếp hỏi phế Thái Tử sống có được không, ông còn ngượng mặt đây này.
“Tĩnh viên lớn, Thuần ca nhi dẫn theo hai muội muội thường xuyên đắp người tuyết, khá khoái hoạt ……” Phế Thái Tử nhớ kỹ Dương phụ dặn dò, một khi có cơ hội nhìn thấy phụ hoàng, tuyệt không thể tố khổ oán trách.
Trước mắt tựa như xuất hiện cảnh tượng mấy tôn bối đắp người tuyết, khóe miệng Cảnh Minh Đế có thêm ý cười: “Thích ứng thì tốt.”
Ông bình tĩnh nhìn phế Thái Tử, nói: “ Thân phận của ngươi không thể so với lúc trước, phải hòa thuận ở chung với các huynh đệ.”
“Nhi tử cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo.”
“ Đến gia yến nhớ dẫn Thuần ca nhi đến.”
Phế Thái Tử bỗng nhiên ngẩng đầu, lăng lăng nhìn Cảnh Minh Đế.
Phụ hoàng cho phép hắn ta tham gia gia yến Nguyên Đán?
“Hử?”
Phế Thái Tử lệ rơi đầy mặt dập đầu: “Tạ phụ hoàng, con còn tưởng phụ hoàng không muốn nhìn thấy con nữa.……”
Cảnh Minh Đế run khóe miệng.
Lúc ấy hận không thể bóp chết hỗn trướng này là thật, hiện tại nhìn dáng vẻ đáng thương mặc người giẫm đạp của hỗn trướng này cảm thấy có chút đáng thương cũng là thật.
Nói ông không có tiền đồ cũng được, bất công cũng thế, với lão Nhị ông xác thật không có cách nào ý chí sắt đá.
Khôi phục vị trí trữ quân cho lão Nhị là không có khả năng, nhưng ông không thể để cho người ta cảm thấy lão Nhị mất thế thì có thể mặc người giẫm đạp. Trừng phạt lão Ngũ cùng gia yến Nguyên Đán chính là tỏ thái độ của ông cho những người đó thấy.
“Chớ có nói mấy lời vô nghĩa này, trở về đi.” Cảnh Minh Đế xụ mặt đuổi phế Thái Tử.
Lỗ Vương cơ hồ là khóc lóc trở về, đến trước cửa Vương phủ, xoay người một cái gõ cửa lớn Yến Vương phủ.
“Ngũ ca làm sao thế này?”
Lỗ Vương lau mặt một phen, cắn răng nói: “Lão Thất, ngươi hôm nay nói thật với ta.”
“Chuyện gì?”
“Lúc lão Nhị còn là Thái Tử, ngươi thật sự động thủ đánh hắn ta?”
Lẽ nào là làm mồi dụ hắn?
Úc Cẩn cười: “ Việc này còn có thể có giả? Ta đánh hắn ta ở ngay cửa cung, lúc ấy rất nhiều thị vệ đều nhìn thấy. Ngũ ca hỏi cái này làm gì?”
Lỗ Vương vừa nghe, nhất thời thất hồn lạc phách, lẩm bẩm nói: “Ta hiểu rồi, ta có thể là nhặt được ……”