Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Cảnh Minh Đế nhìn Phan Hải một cái.
Phan Hải lui ra ngoài, đóng cửa lại rồi canh giữ ở bên ngoài.
Trong lòng Úc Cẩn trở nên nghiêm túc, trên mặt vẫn như cũ không có bao nhiêu biến hóa.
Sau một lát trầm mặc, Cảnh Minh Đế mở miệng: “ Chuyện Trần mỹ nhân độc hại Thập Ngũ công chúa, ngươi còn nhớ chứ?”
Úc Cẩn gật đầu.
Loại chuyện này ai mà quên được, lời dạo đầu này của phụ hoàng chẳng ra sao cả.
“Trẫm hoài nghi sau lưng Trần mỹ nhân còn có người.”
Úc Cẩn trầm mặc một lát, rồi nói: “Phụ hoàng thánh minh.”
Cảnh Minh Đế liếc Úc Cẩn một cái: “Được rồi, gọi ngươi tới không phải nghe ngươi vuốt mông ngựa, trẫm có việc muốn giao cho ngươi.”
Chủ yếu là mông ngựa này cũng quá không có hàm lượng, bốn chữ khô khan thuần túy làm cho người ta không biết nói gì.
“Phụ hoàng ngài nói.”
Ngón tay Cảnh Minh Đế gõ gõ chặn giấy bạch ngọc trên bàn, thanh âm hạ thấp: “Trẫm muốn để ngươi thử tìm ra người này.”
Úc Cẩn lập tức sửng sốt, sau đó chính là thầm vui sướng.
Hắn và A Tự đuổi theo đầu mối tổ tôn Ô Miêu kia, đang lo không có cách nào thâm nhập vào trong cung điều tra, không nghĩ tới đang ngủ gà ngủ gật lại có người đưa gối đầu tới.
Thấy Úc Cẩn không tỏ thái độ gì, Cảnh Minh Đế hỏi: “Cảm thấy khó xử?”
Úc Cẩn thu hồi suy nghĩ, trên mặt đúng lúc toát ra vẻ chần chờ.
Khó xử đương nhiên là không khó xử, có điều để phụ hoàng cảm thấy hắn khó xử là được rồi.
Cảnh Minh Đế thấy thế liền thở dài: “Trẫm biết việc này không dễ làm, hơn nữa chỉ có thể âm thầm điều tra, không thể gióng trống khua chiêng, cho nên ngươi không cần có áp lực, có thể tra ra manh mối là tốt nhất, tra không ra trẫm cũng sẽ không trách ngươi.”
Lại nói xác thật cũng khó xử lão Thất, vì liên quan đến thể diện của ông, sự tình Dương phi không thể tiết lộ với lão Thất, chỉ có thể xuống tay điều tra từ chỗ Trần mỹ nhân, như vậy khó khăn càng gia tăng gấp bội.
Coi như ngựa chết chữa thành ngựa sống đi, tra không ra cũng coi như rèn luyện lão Thất.
Về phần vì sao phải rèn luyện năng lực xử án của nhi tử, Cảnh Minh Đế không chuẩn bị nghĩ lại.
Có lời này của Cảnh Minh Đế, Úc Cẩn lập tức tỏ thái độ nói: “Đứa con này liền thử xem sao, chỉ là năng lực hữu hạn, sợ làm phụ hoàng thất vọng.”
“Không cần nghĩ quá nhiều, cứ buông tay tra là được, nhưng không thể làm cho lòng người trong cung hoảng sợ, muốn tra cái gì bảo Phan Hải phối hợp ngươi.”
Cảnh Minh Đế nghĩ thầm có gì mà thất vọng, nếu có thể tìm ra người kia, mới gọi là tất cả đều vui mừng.
Ừ, dẫu gì nghe nói có hứa hẹn, chuyện chờ mong cũng dễ dàng thực hiện hơn.
Vì thế Cảnh Minh Đế âm thầm nói ở trong lòng: Nếu lão Thất có thể bắt được người kia, vậy sau khi hài tử của lão Thất sinh ông sẽ tự mình đặt tên phong thưởng.
“Không có chuyện gì khác nữa, đi đi.”
“Nhi tử cáo lui.”
Ra khỏi cửa Ngự thư phòng, Úc Cẩn hơi hơi gật đầu với Phan Hải.
Phan Hải hiểu ý, lập tức đuổi theo.
Thấy bốn bề vắng lặng, Úc Cẩn thấp giọng nói: “ Chuyện Phụ hoàng giao cho ta, Phan công công biết rồi chứ.”
Phan Hải gật đầu.
“Ta muốn danh sách những người vào cung hầu hạ từ mười đến mười sáu năm trước, và đến nay vẫn còn làm việc ở trong cung.”
Tiểu điếm ở con phố phía Tây kia mở vào mười lăm năm trước, căn cứ vào manh mối có được từ chỗ bà lão Ô Miêu, người nọ hẳn là mười lăm năm trước tiến cung, nhưng Úc Cẩn không có khả năng chỉ định phạm vi ở mười lăm năm trước.
Đặc biệt chỉ ra một năm nào đó, cái này liền nói không thông.
“Danh sách có, Vương gia đi theo nô tỳ.” Phan Hải dẫn Úc Cẩn chuyển sang một phương hướng rồi đi vào bên trong.
Bắt đầu tra từ những người vào cung mười mấy năm trước, điểm này hắn đã sớm nghĩ tới, nhưng mà tạm thời chưa có người dị thường lọt vào tầm mắt.
Úc Cẩn theo Phan Hải vào một gian phòng, giá sách và trên bàn sách trong phòng đều chất đống không ít sổ sách.
Phan Hải trực tiếp lướt qua những thứ đó, kéo ra hộc tối ở một vị trí nào đó lấy ra một quyển sổ sách.
Tuy nói muốn tra danh sách người vào cung mười mấy năm trước, nhưng người có thể ở đến bây giờ đã ít đi, Phan Hải phiền muộn cố sức sàng lọc lại một lần, chỉnh sửa lại rồi cho ra quyển sổ sách này.
Nhìn trang bìa nét mực như mới, Úc Cẩn hỏi: “Đây là Phan công công chỉnh sửa lại?”
Phan Hải gật đầu: “Đúng vậy, tên của người vào cung từ mười đến mười tám năm trước và còn ở đến bây giờ đều ở trên đó.”
Ngừng một lát, Phan Hải giải thích nói: “Mười tám năm trước là năm Trần mỹ nhân tiến cung, mười năm trước là…… thời gian đôi mắt của Phúc Thanh công chúa bị mù ……”
“Phan công công có tâm.” Úc Cẩn cầm quyển sổ không mỏng không dày, cảm thán một câu.
Tuy chỉ là một quyển sổ, chỉnh sửa lại không biết phải tốn bao nhiêu thời gian và công sức.
“Nên làm.” Phan Hải khách khí một câu, nhìn chằm chằm quyển sổ có vài phần buồn bã.
Phí nhiều công phu như vậy, cuối cùng vẫn là làm công vô dụng.
Ngón tay thon dài mở ra tờ thứ nhất của quyển sổ.
Phan Hải chỉnh sửa lại rất tỉ mỉ, một người năm nào vào cung, vừa mới vào bắt đầu làm việc ở đâu, thời gian nào điều đi nơi nào, thời gian nào lại điều đến chỗ khác, đến bây giờ đang làm ở vị trí nào, trên quyển sổ đều ghi chép rất rõ ràng.
Thậm chí ngay cả người quen, người có quan hệ tốt, hoặc là kết oán với người nào đều có ghi chép hoặc giản lược hoặc kỹ càng tỉ mỉ.
Có vài chỗ còn dùng bút son vẽ vòng tròn.
Phan Hải giải thích nói: “ Người dùng bút son vẽ vòng là lúc ấy cảm thấy có điểm đáng ngờ, có điều sau khi điều tra sâu lại không có tra ra điều gì có giá trị cả.”
Úc Cẩn cảm thấy Phan Hải làm việc rất cẩn thận, vậy mà vẫn tra không ra người kia, đủ thấy người nọ ẩn nấp rất kín.
Chậm rãi lật xem một lần, Úc Cẩn đóng quyển sổ lại, giao cho Phan Hải.
Phan Hải sửng sốt: “Vương gia xem xong rồi?”
“Xem xong rồi. Quyển sổ này ta có thể mang về nhìn lại không?”
Phan Hải do dự một chút sau đó vẫn là cự tuyệt: “Cái này không hợp quy củ……”
Hoàng Thượng tuy rằng lệnh Yến Vương tham dự vào, nhưng loại sổ sách liên quan đến tư mật trong cung này lấy ra ngoài cung một khi bị người có tâm lợi dụng, e sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái.
“Vương gia có thể ở chỗ này xem.”
Úc Cẩn cười cười: “Ta ở trong cung lâu, cũng không hợp quy củ.”
Đang là thời điểm lão Tam cùng lão Tứ tranh đến vỡ đầu chảy máu, hắn ở trong cung lắc lư chính là hơn phân nửa ngày, ai biết mấy chó điên đó sẽ nghĩ như thế nào.
Với Úc Cẩn mà nói, trước mắt Khương Tự có thể bình bình an an sinh hạ hài tử là điều quan trọng nhất, chuyện phiền toái hắn một chút cũng không muốn xen vào.
“Cũng không sao, ta đã nhớ không khác gì lắm, trở về sửa sang lại một chút rồi lại tìm manh mối tiếp.”
Phan Hải ngẩn ngơ, ngữ khí mang theo khác thường: “Đều nhớ kỹ?”
Úc Cẩn sửa lại cho đúng nói: “Chỉ là không chênh lệch mấy.”
Phan Hải giật giật khóe miệng.
Ha hả ha hả, Yến Vương nhất định là đùa hắn đây?
Một quyển sổ như vậy, nếu là ghi lại chuyện xưa linh tinh có thể thuật lại thì cũng thôi, nhưng trong đây tất cả đều là tên một đám người chỉ lật xem một lần liền có thể nhớ kỹ?
Có lòng nghi ngờ, lý trí lại ngăn cản hắn hỏi ra.
Chờ Úc Cẩn ra cung, Phan Hải trở lại Ngự thư phòng phục mệnh.
“Yến Vương trở về rồi?”
“ Trở về rồi ạ.” Phan Hải nhịn không được đem chuyện vừa rồi kể lại cho Cảnh Minh Đế nghe.
Cảnh Minh Đế đặt quyển sách lên bên cạnh, mặt mang kinh ngạc: “Ngươi là nói, lão Thất đã gặp qua là không quên được?”
Phan Hải vội nói: “Yến Vương nói như thế.”
Hắn mới không gánh vu oan này đâu, vạn nhất Yến Vương khoác lác làm sao bây giờ?
Tâm tình tối tăm nhiều ngày của Cảnh Minh Đế rốt cuộc buông lỏng, khó được cười cười: “ Lão Thất này, thật biết nói chuyện khôi hài.”
Mấy cái đã gặp qua là không quên được gì gì đó, lấy kinh nghiệm xem thoại bản nhiều năm của ông, đều là thần đồng có thiên phú dị bẩm mới có.
Từ từ, ông là Hoàng Thượng, ông nhiều như vậy nhi tử vì cái gì không thể ra một thần đồng?