Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
“Vương phi, đây là thiệp mời Tề Vương phủ đưa tới.”
Khương Tự từ trong tay Kỷ ma ma tiếp nhận một tấm bái thiếp mạ vàng in hoa tinh mỹ, tùy ý nhìn hai lần liền ném thiệp lên trên bàn, phun ra hai chữ: “Không gặp.”
Kỷ ma ma nhíu nhíu mày.
Vương phi cự tuyệt đến không khỏi quá dứt khoát lưu loát.
Thân là nữ chủ nhân Yến Vương phủ, xử lý công việc vặt của Vương phủ, xử lý tốt nhân tình qua lại với các phủ ở kinh thành là việc thuộc bổn phận, Tề Vương phi tới thăm đệ tức phụ có thai là danh chính ngôn thuận, há có thể nói cự liền cự?
Tùy hứng, Vương phi thật sự quá tùy hứng.
Ngắm bụng nhỏ chưa nhô lên của Khương Tự một cái, Kỷ ma ma âm thầm thở dài.
Không có biện pháp, người có thai không thể chọc, không gặp liền không gặp đi.
“Yến Vương phi thân thể không khoẻ, không tiện gặp khách?” Nhận được đáp lại, trong lòng Tề Vương phi rất buồn bực.
Yến Vương phi cự tuyệt đến thật trực tiếp, cho ra lý do có lệ như thế.
Cái gì thân thể không khoẻ, rõ ràng đã mang thai hơn ba tháng, giai đoạn đầu không khoẻ đã sớm qua rồi, đáp lại như thế chính là nói rõ không muốn giao tiếp với nàng.
Yến Vương phi này, thật đúng là dầu muối không ăn.
Từ khi Khương Tự có thai chưa bao giờ ra khỏi đại môn Yến Vương phủ, Tề Vương phi ngay cả người đều không gặp, giao hảo tự nhiên không thể nào nói đến.
Tề Vương phi đành phải bái phỏng Lỗ Vương phi một chuyến, bái phỏng Thục Vương phi một chuyến, từ khi Tề Vương đóng cửa từ chối tiếp khách, Tề Vương phủ nhất thời thanh tịnh hẳn.
Ngự thư phòng, thoại bản Cảnh Minh Đế giấu ở trong hộc tối đã lâu chưa có đổi mới.
Từ khi phế Thái Tử, ông sớm đã không có tâm tình nhàn nhã xem thoại bản nữa.
Tuy rằng các đại thần vẫn chưa đề cập tới, nhưng từ trong ánh mắt ngo ngoe muốn động của những người đó ông đã nhìn ra tâm tư thúc giục ông lập Thái Tử.
Chính là ông không muốn.
Không phải lòng còn mang chờ mong với phế Thái Tử, mà là vừa nghĩ đến nhiều năm như vậy vị trí Thái Tử đột nhiên đổi thành nhi tử khác, có một loại cảm giác khó có thể tiếp thu.
Đi đến ngoài Ngự thư phòng, Cảnh Minh Đế dựa vào lan can ngửa đầu nhìn trời.
Trên trời không trăng cũng không sao, tựa như tâm tình trống rỗng của ông giờ phút này.
“Tố Nguyệt, ta phế đi lang nhi, nàng có phải trách ta?” Cảnh Minh Đế lẩm bẩm hỏi, thanh âm nhẹ đến chỉ có chính mình có thể nghe thấy.
Không có người trả lời vấn đề của ông, nhưng Cảnh Minh Đế lại biết rõ ông nhiều nhất chỉ có thể thanh tịnh được một năm, đợi đầu xuân năm sau những thần tử đó sẽ lập tức nhảy ra, buộc ông lập Thái Tử.
Thôi, ít nhất hai tháng này trước hết thanh tịnh một chút.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, Cảnh Minh Đế không có quay đầu.
“Hoàng Thượng, ngài còn chưa nghỉ ngơi sao?” Phan Hải thấp giọng hỏi.
Cảnh Minh Đế xoay người lại, nửa bên mặt khuất trong bóng râm: “Ngoài cung có động tĩnh gì?”
Phan Hải do dự một chút, nhất thời không biết phải nói từ đâu.
“Nghe nói trước cửa Tấn Vương ngựa xe như nước?”
Phan Hải không dám nói tiếp.
“ Chỗ Tề Vương thì sao?”
“Tề Vương đóng cửa từ chối tiếp khách nhiều ngày.”
Cảnh Minh Đế nghe xong thoáng hòa hoãn thần sắc.
Lão Tứ xưa nay huynh hữu đệ cung, vẫn là không tồi. Chỉ tiếc, trên danh phận rốt cuộc không đứng bằng lão Tam được ……
Thu hồi suy nghĩ, Cảnh Minh Đế ngược lại hỏi: “Trong cung thì sao? Người phía sau Trần mỹ nhân và Dương phi có tra ra được gì không?”
Vốn dĩ không có quy củ cho Đông Xưởng ngầm điều tra hậu cung, nhưng Cảnh Minh Đế vẫn phá lệ.
Chân Thế Thành tuy rằng chỉ là phỏng đoán, nhưng ông vẫn lựa chọn tin tưởng.
Người kia nhất định phải bắt được.
Phan Hải vẻ mặt hổ thẹn: “Trước mắt còn chưa có manh mối, người mà Trần mỹ nhân và Dương phi sinh thời thường lui tới còn chưa có tra ra dị thường.”
Nếu là ngầm điều tra, tự nhiên không thể rút dây động rừng, nhưng người kia có thể ảnh hưởng đến Trần mỹ nhân và Dương phi, nói không chừng đã ở trong cung từ sớm, nhất thời muốn tra ra manh mối há là chuyện dễ.
Cảnh Minh Đế tự nhiên biết điều này, nhưng cũng không có tâm tư trách tội Phan Hải, chỉ là một lần nữa nhớ tới Úc Cẩn.
Có lẽ nên gọi lão Thất tới thử xem?
Nhưng chuyện Thái Tử cùng Dương phi, ông cũng không muốn cho lão Thất biết ……
Cảnh Minh Đế nhất thời rối rắm.
“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, ngài nghỉ ngơi đi.” Phan Hải khuyên nhủ.
Cảnh Minh Đế gật gật đầu, thanh âm lộ ra mỏi mệt: “Ừ.”
Tạm thời cứ từ từ tra xem sao, có lẽ cho Phan Hải thêm một ít thời gian là có thể tra ra manh mối.
Thời gian thanh tịnh mà Cảnh Minh Đế tâm tâm niệm niệm vào ngày thượng triều hôm sau đã bị đánh vỡ.
Thế mà lại có một vị Ngự sử buộc tội Chân Thế Thành.
“Hoàng Thượng, Phủ Doãn Thuận Thiên Chân Thế Thành tra ra Tĩnh Vương vì một kỹ nữ trên sông Kim Thủy mà xui khiến Kim Ngô Vệ giết hại An Quận Vương, nhưng vi thần nghe nói vị kỹ nữ kia căn bản không quen biết An Quận Vương…… Thần cho rằng Chân Thế Thành xử án có sai sót, sự tình liên quan đến vị trí trữ quân, mong rằng Hoàng Thượng minh giám!”
Cảnh Minh Đế nghe xong thái dương hằn lên gân xanh.
Minh giám cái rắm, lại minh giám chẳng lẽ muốn đem chuyện Thái Tử gian díu với cung phi chiêu cáo thiên hạ sao?
Ngự sử nhiều chuyện không chút nghi ngờ bị quát lớn một trận.
Nhìn quần thần thần sắc khác nhau, Cảnh Minh Đế ngộ ra: Xem ra có một số người còn không thể tiếp thu sự thật Thái Tử bị phế bỏ.
Nhân tâm dao động, đối với phế Thái Tử còn ôm ảo tưởng cũng không phải là chuyện tốt.
Cảnh Minh Đế hơi hơi cân nhắc, hỏi: “ Kim Ngô Vệ ngày ấy chế phục hung đồ cứu Chân đại nhân là người phương nào?”
Ông nhớ rõ là cữu huynh của lão Thất, một thanh niên rất tuấn tú.
Lập tức có người nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, tên Kim Ngô Vệ kia là công tử Đông Bình Bá phủ.”
“Truyền hắn vào điện.”
Khương Trạm vừa vặn đang trực, không bao lâu liền được nội thị dẫn vào đại điện.
Đây vẫn là lần đầu tiên Khương Trạm đi vào trường hợp như vậy, cũng may hắn trời sinh gan lớn, lại không có coi trọng giai tầng lắm, biểu hiện vẫn bình tĩnh.
Cảnh Minh Đế nhìn người trẻ tuổi đĩnh bạt như một gốc cây Bạch Dương thoải mái hào phóng hành lễ với ông, âm thầm gật đầu.
Khó trách là huynh muội với tức phụ lão Thất, thật là một tiểu tử không tồi.
“Ngày ấy rối ren, sau lại vẫn luôn không để ý, nhưng công lao của ngươi trẫm vẫn luôn ghi tạc trong lòng.” Cảnh Minh Đế ngữ khí ôn hòa, hỏi Khương Trạm, “Khương Nhị, nói xem ngươi muốn ban thưởng cái gì?”
Có người buộc tội Chân Thế Thành, vậy ông liền ngợi khen người bảo hộ Chân Thế Thành thật tốt, để cho những người đó trước khi nhảy nhót lung tung phải cẩn thận cân nhắc cho kỹ.
Khương Trạm ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên: “Hoàng Thượng muốn thưởng cho ti chức?”
Chúng thần suýt nữa cười ngất.
Gấp gáp đòi thưởng từ chỗ Hoàng Thượng như thế, bọn họ thật đúng là lần đầu tiên kiến thức.
Vị Nhị công tử của Đông Bình Bá phủ này và lão cha hắn thật sự là hai cha con.
Đối với Khương Trạm thẳng thắn, Cảnh Minh Đế ngược lại có phần thưởng thức, cười nói: “Không sai, có công nên thưởng, có tội nên phạt. Chỉ cần ngươi muốn khen thưởng hợp lý, trẫm liền cho ngươi.”
Huynh trưởng của Vương phi, mặc dù không có lập công, nhưng từ một tiểu thị vệ bình thường nâng lên cũng là nhân chi thường tình.
Vừa nghĩ như vậy, hảo cảm của Cảnh Minh Đế đối với Khương Tự lại gia tăng vài phần.
Một sớm đắc chí nhưng không có liều mạng giúp phụ huynh thăng quan phát tài, là một người không tồi.
Khương Trạm ánh mắt sáng ngời, chớp chớp nhìn Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, ti chức có thể đi Nam Cương hoặc là Bắc địa làm một tiểu tốt không?”
Cảnh Minh Đế cho rằng nghe lầm, lập tức ngồi thẳng người, hỏi lại: “Ngươi nói cái gì?”
Khương Trạm cất cao giọng nói: “Ti chức muốn đi Nam Cương hoặc Bắc địa làm một tiểu tốt, bảo vệ ranh giới Đại Chu ta.”
Nghe người trẻ tuổi kiên quyết mà nóng bỏng thỉnh cầu, tâm tình Cảnh Minh Đế không hiểu sao có chút kích động, trong miệng lại nói: “Hồ nháo!”