Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Trong Yến Vương phủ, Úc Cẩn hiếm thấy không có ăn vạ ở Dục Hợp Uyển, mà là ngồi ở thư phòng tiền viện buồn chán lật sách.
Thư phòng mở cửa sổ, ngoài cửa sổ cách đó không xa có một bụi trúc dài ở dưới gió đêm nhẹ nhàng lắc lư.
Úc Cẩn lật đến phát chán, gác quyển sách lại trên án thư, đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ánh trăng thưa thớt dát lên, cho toàn bộ không gian ngoài cửa sổ một màu trắng bạc mờ nhạt, có một loại thanh lanh nói không nên lời.
Úc Cẩn hơi xem xét thời gian, cảm thấy không có gì để chờ, nhấc chân đi về hướng cửa thư phòng.
Mới vừa đi tới cửa, liền nghe bên ngoài truyền đến thanh âm của Long Đán: “Chủ tử, ngài có trong không?”
Úc Cẩn đứng yên, tức giận nói: “Có.”
“Vậy ti chức vào đây.”
Cửa kẽo kẹt một tiếng đánh vỡ đêm thu yên tĩnh, Long Đán thoắt cái tiến vào.
Úc Cẩn đã ngồi xuống lần nữa, ra hiệu Long Đán tiến lên.
“Chủ tử, thủ hạ nhìn chằm chằm Chu Tử Ngọc bên kia truyền đến một tin tức……”
Nghe Long Đán bẩm báo xong, Úc Cẩn nhướng mày: “Ngươi là nói không lâu trước đó Thôi Minh Nguyệt chuồn ra nhà mới, kết quả lại bị người bắt đi?”
“Vâng, sau lại tiếp tục theo dõi, phát hiện Thôi Minh Nguyệt bị bắt đến Tương Vương phủ……”
Úc Cẩn cười nhạo một tiếng: “Sự tình thật đúng là càng ngày càng thú vị.”
Long Đán ruột gan cồn cào tò mò, nhịn không được hỏi: “Chủ tử, ngài làm sao biết đêm đại hôn Thôi Minh Nguyệt sẽ có chuyện?”
Úc Cẩn liếc xéo Long Đán một cái: “Không nên hỏi đừng hỏi.”
Long Đán cười hì hì: “Vậy người của chúng ta còn cần tiếp tục nhìn chằm chằm nữa không?”
“Không cần.”
Úc Cẩn đuổi Long Đán đi, đạp trên đường đá xanh dát ánh trăng trở về Dục Hợp Uyển.
Đèn chính phòng vẫn còn sáng, Khương Tự vẫn chưa ngủ.
“Vương phi, Vương gia tới đây.” A Xảo đang bẩm báo, Úc Cẩn đã đi đến.
Khương Tự ra hiệu mấy người A Xảo lui ra, nhìn về phía Úc Cẩn.
“A Tự, nàng đoán đúng rồi, đêm nay Thôi Minh Nguyệt cùng Chu Tử Ngọc thật sự có dị thường.”
Đứng ở góc độ của Úc Cẩn, không đáng phái người đặc biệt nhìn chằm chằm Thôi Minh Nguyệt cùng Chu Tử Ngọc, hành động đêm nay là Khương Tự đề nghị.
“ Dị thường gì?” Khương Tự hỏi.
Con rết trăm chân chết còn giãy dụa, đối với loại người như Thôi Minh Nguyệt, cho dù rơi vào trong vũng bùn cũng không thể phớt lờ.
Có lẽ hiểu rõ nhất một người vĩnh viễn là đối thủ, Khương Tự không tin một người vì tính kế trưởng tỷ mà qua lại với đàn ông có vợ sẽ cam tâm cùng Chu Tử Ngọc làm vợ chồng.
Dù sao cũng nên phái một người nhìn chằm chằm một chút, có thu hoạch thì càng tốt, mà không có thu hoạch cũng không sao.
Nghĩ đến Long Đán bẩm báo, Úc Cẩn cười cười: “Ả có thể là đào hôn, ban đêm xách theo cái tay nải nhỏ bỏ chạy.”
Khương Tự lắc đầu: “Thật đúng là việc Thôi Minh Nguyệt có thể làm ra.”
Hôn sự của Thôi Minh Nguyệt với Chu Tử Ngọc là ngự tứ, ngang nhiên cự hôn là tuyệt đối không thể.
Không cam lòng, liền chỉ có một lựa chọn là lặng lẽ đào hôn.
Đương nhiên, loại hành vi này đặt ở gia đình nhà bình thường chắc chắn liên lụy cha mẹ thân nhân, nhưng Thôi Minh Nguyệt không có lo lắng này.
Hoàng Thượng có tức giận cũng sẽ không làm gì Vinh Dương trưởng công chúa.
“A Cẩn, thủ hạ của chàng sẽ không bắt người trở về chứ?” Nghĩ đến khả năng này, Khương Tự có chút lo lắng.
Úc Cẩn duỗi tay nhéo nhéo hai gò má Khương Tự: “Nghĩ cái gì đâu, thủ hạ của ta sẽ ngu xuẩn như vậy? Thôi Minh Nguyệt đúng là bị người ta bắt đi rồi, có điều là người của Tương Vương.”
Khương Tự thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
Đã sớm nói lấy tính tình tâm cao hơn trời của Thôi Minh Nguyệt không cần nàng cố tình ra tay ả cũng có thể tự mình tìm đường chết, hiện giờ xem ra mục tiêu nhỏ sắp thành rồi.
“Chu Tử Ngọc đâu?”
Úc Cẩn kéo Khương Tự đi về phía giường, không chút để ý nói: “Ta đoán là đã chết……”
Bước chân Khương Tự hơi dừng, rất nhanh thần sắc lại khôi phục như thường.
Người hại đại tỷ đã chết, thật đúng là đại khoái nhân tâm.
Trong Tương Vương phủ, Tương Vương nhìn nữ nhân miệng bị lấp kín mặt đều đen thui, túm lấy ám vệ dùng sức tát cho vài tát, vừa đánh vừa mắng: “Ngươi có bị ngốc không thế, hả, ngươi có bị ngốc không thế? Bảo ngươi nhìn chằm chằm động tĩnh bên đó, ngươi bắt người về đây cho ta làm gì?”
Giờ phút này Tương Vương quả thật có chút phát điên.
Hắn không cam tâm sau khi ném mất mặt mũi lớn như vậy mà đôi gian phu dâm phụ này vẫn thành một đôi sống cùng với nhau, vì thế lúc này mới phái người nhìn chằm chằm bên kia, nếu gặp được cơ hội thích hợp liền có thể trả thù một phen.
Trăm triệu không nghĩ tới, tên đần theo dõi lại đi bắt Thôi Minh Nguyệt về cho hắn!
Ám vệ ăn tát cũng ủy khuất không thôi.
Chủ tử lệnh gã nhìn chằm chằm bên kia, còn không phải là vì để có việc thì kịp thời xử lý sao, chuyện Thôi đại cô nương ban đêm đào hôn lớn như vậy gã không bắt người về trước, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn người chạy?
Đến lúc đó chủ tử lại tìm gã đòi người gã làm sao bây giờ?
“Ngu xuẩn!” Tương Vương đánh đến đau tay, lúc này mới dừng lại, đi đến trước mặt Thôi Minh Nguyệt.
Trong mắt Thôi Minh Nguyệt là vừa sợ vừa giận.
Tương Vương quăng cho một bạt tai, cười lạnh nói: “Tiện nhân, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Thôi Minh Nguyệt miệng không thể nói, trong mắt lửa giận dâng cao.
Tương Vương có bệnh sao, tự dưng ban đêm phái người nhìn chằm chằm ả!
Nghĩ đến đây, trong lòng Thôi Minh Nguyệt nhảy dựng, phẫn nộ trong mắt nhanh chóng rút đi, thay bằng cầu xin.
Ả lớn lên xinh đẹp động lòng người, cho dù lúc này chật vật như vậy, nhưng khi buông xuống tư thái lộ ra vẻ khẩn cầu với một nam nhân, nam nhân đó cũng rất khó thờ ơ.
Tương Vương xác thật sửng sốt một chút, rất nhanh lại cười rộ lên: “ Sao thế, hiện tại biết cầu ta?”
Thôi Minh Nguyệt phát ra tiếng ô ô, có chút nóng vội.
Đào hôn rơi vào trong tay Tương Vương, Thôi Minh Nguyệt lần đầu tiên cảm nhận được sợ hãi.
Ả nhất định phải có được cơ hội nói chuyện, mới có thể dưới tình huống như vậy tận lực tranh thủ cho chính mình.
Nhìn nữ tử ban đầu cao cao tại thượng biến thành dáng vẻ như giờ, Tương Vương đột nhiên không còn nổi nóng với ám vệ nữa.
Tự mình tra tấn thiên chi kiêu nữ này một chút, thật sự thống khoái hơn so với trong tưởng tượng nhiều.
Tương Vương duỗi tay nắm cằm Thôi Minh Nguyệt, cười lạnh như băng: “Tiện nhân, ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi cơ hội lưỡi xán hoa sen?”
Thôi Minh Nguyệt chớp chớp mắt, nhất thời không hiểu ý tứ của Tương Vương.
Lòng bàn tay nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve cằm ả, sau đó từng chút dời xuống, dừng ở trên cần cổ trắng nõn, trên xương quai xanh tinh xảo.
Dấu hôn nơi xương quai xanh làm Tương Vương cười nhạo ra tiếng: “Ha hả, xem ra là động phòng rồi? Vậy ngươi còn trốn cái gì?”
Thôi Minh Nguyệt run rẩy toàn thân, nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng.
Tương Vương muốn làm gì, chẳng lẽ muốn huỷ hoại trong sạch của ả?
Ý niệm này mới dâng lên, liền nghe một tiếng răng rắc.
Con ngươi Thôi Minh Nguyệt đột nhiên mở to vài phần, phản ứng có chút trì độn.
Đã xảy ra chuyện gì?
Ý niệm này mơ mơ hồ hồ hiện lên, thiếu nữ xinh đẹp như hoa như thiên nga gãy cánh, cổ gục xuống mãi vẫn không nhúc nhích.
Tương Vương rũ mắt nhìn nhìn tay mình.
Không có biện pháp, nếu Thôi Minh Nguyệt đã vào Tương Vương phủ, chỉ có như vậy mới có thể nhất lao vĩnh dật.
Hắn nhìn về phía ám vệ.
Ám vệ: “……” Gã sai rồi còn không được sao.
“ Đem thi thể đi xử lý một chút, ta nhớ rõ trong viện bỏ hoang của Vương phủ có một cái giếng phế ……”
Ám vệ ngay cả một chữ cũng không dám nhiều lời, khiêng thi thể Thôi Minh Nguyệt rồi chạy đi.
Trong phòng ánh sáng mông lung, Tương Vương lấy khăn ra chà chà tay, thở dài.
Hắn cũng là bị buộc bất đắc dĩ thôi, chỉ có thể trách nữ nhân này là con quỷ đoản mệnh.
Hôm sau, một tiếng thét chói tai đánh vỡ trạch viện yên tĩnh nho nhỏ.