Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Cảnh Minh Đế với ngữ khí ôn hòa, ánh mắt mơ hồ mang theo một tia thương hại, rặt một bộ vì cháu ngoại gái suy xét.
Tương Vương cúi đầu, suýt nữa cười to ra tiếng.
Đánh cuộc thành công!
Hắn ta biết ngay cảnh ngộ gặp phải hôm nay phàm là nam nhân đều sẽ đồng tình.
Nghĩ như vậy lại lặng lẽ ngắm Phan Hải một cái, bổ sung: Nửa nam nhân cũng sẽ.
Phan Hải: “……” Lần thứ hai!
Tương Vương còn nhìn hắn như vậy, hắn sẽ hoài nghi Tương Vương muốn đưa Thôi cô nương cho hắn, cũng may hắn chỉ là nửa nam nhân……
Phan Hải thầm nói một tiếng nguy hiểm thật, nâng tay áo xoa xoa mồ hôi trán.
Vinh Dương trưởng công chúa nghe Cảnh Minh Đế nói xong nhất thời ngây người, chờ phản ứng lại trực tiếp la lớn: “Hoàng huynh, huynh, huynh nói cái gì?”
“Trẫm quyết định tứ hôn cho Minh Nguyệt cùng Chu Tử Ngọc, cũng coi như thành toàn một đôi hữu tình nhân.”
“Hoàng huynh, Minh Nguyệt là bị tên khốn họ Chu lừa gạt mà, nó ngay từ đầu cho rằng hắn chưa cưới vợ, mới qua lại với hắn ……”
Cảnh Minh Đế nhíu mày: “Gạt người xác thật không đúng, cho nên trẫm giáng chức Chu Đắc Minh rồi, còn đoạt thân phận thứ cát sĩ của Chu Tử Ngọc, hoàng muội cảm thấy trừng phạt này vẫn không đủ?”
Vinh Dương trưởng công chúa run rẩy bờ môi không dám nói tiếp nữa.
Vạn nhất bà ta nói không đủ, Hoàng Thượng tăng thêm trừng phạt sau đó vẫn kiên trì tứ hôn cho Minh Nguyệt với Chu Tử Ngọc, vậy chẳng phải là xong rồi!
“Hoàng muội cảm thấy trừng phạt này đủ hay chưa?” Cảnh Minh Đế tính tình tốt hỏi lại.
Vinh Dương trưởng công chúa sắc môi trắng bệch, cật lực khắc chế cảm xúc muốn sụp đổ: “Hoàng huynh xử trí tự nhiên là hợp lý nhất.”
Cảnh Minh Đế chậm rãi gật đầu: “Hoàng muội có thể nghĩ như vậy thì tốt. Nếu hành vì gạt người của Chu Tử Ngọc đã nhận phải trừng phạt, vậy chúng ta vẫn nên nói đến hôn sự của hắn với Minh Nguyệt đi ——”
“Minh Nguyệt với hắn có gì hay mà nói!” Vinh Dương trưởng công chúa hoàn toàn mất khống chế, cao giọng đánh gãy lời Cảnh Minh Đế.
Ánh mắt Cảnh Minh Đế trầm xuống, tầm mắt dừng ở trên mặt Vinh Dương trưởng công chúa bởi vì kích động mà ửng hồng.
Ngữ khí của ông vẫn ôn hòa như vậy: “Vừa rồi hoàng muội nói Minh Nguyệt cho rằng Chu Tử Ngọc chưa cưới vợ, cho nên mới qua lại, cái này đủ để thuyết minh giữa bọn họ là có tình. Đã có tình, mà nay lại ầm ỹ thành tình trạng này, tác thành cho bọn họ chẳng phải là đẹp cả đôi bên?”
Vinh Dương trưởng công chúa một hơi suýt nữa không lên nổi.
Đẹp cả đôi bên cái rắm, bà ta biết ngay Hoàng Thượng làm lâu nên đầu óc cũng đều có chút không bình thường!
“Hoàng huynh, Minh Nguyệt cùng Tương Vương chỉ thiếu bái đường, nói rõ ra đã coi như là con dâu hoàng gia, làm sao có thể tái giá người khác?”
Cảnh Minh Đế nghiêm mặt: “Hoàng muội lời này nói sai rồi. Sau khi thành thân nếu phu thê bất hòa, hòa ly tìm lương duyên khác có khối người, huống chi bọn họ còn chưa bái đường. Trẫm không phải loại người cổ hủ, không thể vì cái gọi là thể diện hoàng thất mà hy sinh hạnh phúc của Minh Nguyệt.”
Vinh Dương trưởng công chúa suýt nữa quỳ lạy Cảnh Minh Đế.
Hoàng huynh, cầu xin huynh cổ hủ một chút đi, huynh như vậy làm người ta không thể sống a!
“Hoàng muội, ngươi không cần cố chấp. Nghe trẫm khuyên một câu, con cháu đều có phúc của con cháu ——”
“Không được!” Vinh Dương trưởng công chúa kiên quyết cắt ngang lời Cảnh Minh Đế, ngữ khí kích động, “Ta đi tìm mẫu hậu ——”
Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền đến: “Đứng lại!”
Vinh Dương trưởng công chúa dừng bước, nhìn về phía Cảnh Minh Đế.
Hoàng huynh ôn hòa khoan dung trong ấn tượng của bà ta giờ phút này mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh băng nhìn bà ta.
Cơn giận của Đế vương, khi chân chính đối mặt chẳng sợ kiêu căng như Vinh Dương trưởng công chúa, cũng cảm thấy sợ hãi.
Bà ra rốt cuộc cũng không phải thiếu nữ vì nam nhân mình thích mà làm ầm ỹ đến trước mặt Thái Hậu cùng Cảnh Minh Đế chết sống muốn gả cho người mười mấy năm trước.
Cảnh Minh Đế tay gác trên cái chặn giấy bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm lạnh lùng: “Mẫu hậu tuổi tác đã cao, cần nghỉ ngơi nhiều. Hoàng muội xưa nay hiểu lý lẽ, cũng không nên đi quấy nhiễu lão nhân gia ngài.”
Cảnh Minh Đế nói thật nhẹ nhàng bâng quơ, Vinh Dương trưởng công chúa lại nghe ra mười phần cảnh cáo.
Bà ta lập tức mất đi tâm tư đi khóc lóc kể lể cáo trạng.
Hoàng thất Đại Chu xưa nay nữ nhi nhiều, lúc trước tỷ muội bà ta cũng không ít, có thể gả ở kinh thành lại không nhiều lắm, mà gả ở kinh thành có thể nói tiến cung liền tiến cung chỉ có một mình bà ta.
Vì cái gì?
Nói cho cùng bởi vì bà ta là dưỡng nữ của Thái Hậu, hoàng huynh mới nhìn bà ta với con mắt khác.
Mà mấu chốt của phần nhìn với con mắt khác này là ở Thái Hậu.
Hoàng huynh đều đã nói như vậy, nếu bà ta còn không quan tâm đi tìm Thái Hậu khóc lóc kể lể, ở trong mắt hoàng huynh chính là bất hiếu.
Hoàng huynh rất để bụng Thái Hậu, nếu như cảm thấy bà ta bất hiếu, vậy vinh sủng của bà ta sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn.
Lúc còn nhỏ Vinh Dương trưởng công chúa tùy hứng nói trắng ra vẫn là bởi vì có thể đè ép thân phận đối phương, đối mặt với Thái Hậu và Cảnh Minh Đế nên thu liễm vẫn phải biết thu liễm.
Sinh ở hoàng thất, nếu cứ mãi chỉ biết ngang ngược, chỉ sợ sống không quá hai năm.
Cảnh Minh Đế thấy Vinh Dương trưởng công chúa có phần thức thời, vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt ôn hòa lên: “Nếu hoàng muội cũng tán thành quyết định của trẫm, vậy thì làm như vậy đi. Phan Hải, truyền ý chỉ của trẫm……”
Phan Hải lãnh chỉ mà đi.
Vinh Dương trưởng công chúa như du hồn rời khỏi hoàng cung.
Bà ta rốt cuộc tiến cung làm gì?
Tương Vương vẫn an an tĩnh tĩnh quỳ ở đó.
Cảnh Minh Đế đi qua, nhằm vào mông Tương Vương đạp cho một đạp, cả giận nói: “Còn quỳ làm gì, lăn trở về vương phủ cho trẫm đi!”
Lúc này Tương Vương phủ còn có một đám người chờ uống rượu mừng đó —— Vừa nghĩ như vậy, Tương Vương chợt cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Hắn ta làm sai cái gì, mà gặp phải loại chuyện ghê tởm này!
Thôi —— Minh —— Nguyệt ——
Tương Vương ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi kêu lên cái tên này, hận ý ngập trời.
Hiện tại nuốt xuống cục tức này, tuyệt không đại biểu sự tình liền xong như vậy.
Gả cho Chu Tử Ngọc liền xong ư?
Đôi gian phu này ghê tởm hắn như vậy, hắn nhất định phải cho bọn họ đẹp mặt!
“Hử?” Thấy Tương Vương còn quỳ đơ ra đó, Cảnh Minh Đế nhíu mày.
Tương Vương dập đầu: “Nhi tử cáo lui.”
Trong chớp mắt Ngự thư phòng chỉ còn lại có một mình Cảnh Minh Đế.
Cảnh Minh Đế lật vài tờ thoại bản, thở dài thật sâu.
“Xem ra là mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai!”
Cảnh Minh Đế bỏ thoại bản vào trong ngăn kéo đậy lại, chắp tay đi hướng Từ Ninh Cung.
Chuyện này Thái Hậu sớm muộn gì cũng sẽ biết, có điều vẫn là chờ gạo nấu thành cơm rồi nói sau.
Ông hiện tại qua đó đương nhiên không phải thẳng thắn, mà là bồi Thái Hậu tâm sự.
Có nhi tử hiếu thuận như ông, người khác như thế nào Thái Hậu hẳn là sẽ không quá để ý.
Tương Vương chạy về vương phủ, hơn phân nửa khách khứa quả nhiên còn chờ ở nơi đó.
Tương Vương vừa thấy mấy huynh đệ đều ở đây, thậm chí cả Thái Tử cũng chưa đi, ta nói tức à nha.
Người khác cũng đành thôi, nhưng lúc lão Thất đại hôn Thái Tử rõ ràng rời đi sớm, hiện giờ là muốn làm gì?
Trò cười của hắn cứ như vậy đẹp mặt?
“Bát đệ, đây là làm sao vậy?” Chúng hoàng tử vẻ mặt quan tâm, sôi nổi hỏi.
Nói giỡn, gặp được náo nhiệt đang lo làm sao để quang minh chính đại xem kìa, hiện giờ vừa vặn gặp phải, thằng ngốc đều không muốn đi ấy chứ.
Có lẽ là chuyện hôm nay quá mài giũa lòng người, Tương Vương chỉ tức giận một chút rồi liền bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói: “Không có gì, đệ đệ cùng Thôi cô nương hủy bỏ hôn lễ.”
“Hủy bỏ?” Chúng hoàng tử nhịn không được lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thái Tử khó được có cơ hội giáo dục huynh đệ: “Bát đệ, hôn sự của các ngươi là phụ hoàng định ra, ngươi có tức giận cũng không thể tùy hứng được!”
“Không có biện pháp, đệ đệ bị người cướp dâu, chỉ có thể vào cung xin phụ hoàng làm chủ, vì thế phụ hoàng hủy bỏ hôn sự của ta với Thôi cô nương, rồi tứ hôn cho Thôi cô nương cùng với Chu Tử Ngọc ……”
“Phốc ——” Lỗ Vương phun ra một miệng trà.