Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
“Tiểu nhân gặp qua Vương phi.”
“Vương gia có trong không?” Khương Tự hỏi, vòng qua gã sai vặt đi vào trong.
Gã sai vặt vội nói: “Hồi bẩm Vương phi, Vương gia không ở thư phòng.”
“Ờ.” Khương Tự duỗi tay đẩy cửa.
Gã sai vặt ngẩn ra.
Hắn ta đã nói Vương gia không ở trong rồi, sao Vương phi còn muốn vào chứ?
Thư phòng xem như trọng địa, trước kia Vương gia chẳng những ngủ ở nơi này, có khi còn sẽ cùng người nghị sự ở đây, không có Vương gia gật đầu Vương phi liền đi vào như vậy thật không thích hợp. Một khi bị Vương gia biết, Vương phi gặp xui xẻo không nói, thủ vệ hắn đây chắc chắn sẽ bị phạt.
Gã sai vặt bước xa ngăn ở trước mặt Khương Tự, lấy can đảm nói: “Vương phi, Vương gia không có ở đây.”
Khương Tự hơi dừng bước, thản nhiên nói: “Ta nghe được.”
“Vậy, vậy mời ngài trở về đi.”
Khương Tự còn chưa lên tiếng, A Man một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi gã sai vặt mắng: “Lớn mật, làm càn!”
Gã sai vặt càng ngẩn ra, lui về phía sau một bước tránh thoát tiểu nha hoàn tập kích.
A Man lạnh mặt trách mắng: “Cái Vương phủ to như vậy đều do Vương phi chúng ta làm chủ, Vương phi muốn vào thư phòng nhìn xem thì thế nào? Điêu nô nhà ngươi thế mà lại chặn lại, chẳng lẽ ăn gan hùm mật gấu rồi?”
Khóe miệng gã sai vặt co rút liên tục.
Hắn ta là điêu nô?
Rõ ràng nha đầu ranh con này mới phải ấy, chưa thấy qua nha hoàn nào hung dữ như vậy!
Gã sai vặt cũng tức lên, xắn tay áo nói: “Vương gia đã sớm phân phó qua, thư phòng trọng địa người không liên quan không được đi vào!”
A Man phỉ nhổ: “Người không liên quan? Điêu nô nhà ngươi có biết nói chuyện không hả ……”
Lúc hai người cãi nhau Khương Tự đã đẩy cửa mà vào, còn thuận tay đóng cửa.
Thanh âm đóng cửa truyền đến, gã sai vặt mới như ở trong mộng mới tỉnh, đẩy cửa kêu: “Vương phi, ngài không thể đi vào mà……”
Một bên A Man ném cái xem thường: “Vào đều vào rồi, ngươi còn ồn ào cái gì. Để cho người khác biết ngươi không bảo vệ tốt thư phòng, chắc chắn sẽ tố cáo ngươi thất trách. Điêu nô nhà ngươi thật là đần ……”
Gã sai vặt che ngực tức giận muốn té ngửa.
Điêu nô, điêu nô, nếu không phải nha đầu chết tiệt này mở miệng một tiếng điêu nô, hắn ta sẽ sơ ý như vậy sao?
Gã sai vặt vuốt mặt một phen, căm giận nói: “Ta thất trách còn không phải bị ngươi làm hại.”
A Man bĩu môi: “Điêu nô liền biết tìm cớ.”
Gã sai vặt: “……” Nếu hắn ta phẫn nộ quá mà giết chết tỳ nữ bên người Vương phi, không biết sẽ thế nào nhỉ?
Thư phòng Úc Cẩn so với thư phòng tầm thường thì lớn hơn nhiều.
Tổng cộng ba gian đại phòng liền nhau, gian phòng từ cửa đi vào bố trí thành kết cấu khách sảnh đãi khách, phía đông một loạt bình phong cách xa nhau, quẹo vào là phòng ngủ, phía tây không có bình phong che chắn gì cả, đi vào chính là giá sách thành hàng cùng một cái bàn sách, trên bàn bày mấy thứ như gác bút, nghiên mực đầy đủ mọi thứ, là chỗ đọc sách viết chữ.
Mục đích của Khương Tự chính là nơi này.
Nàng nhìn quét một vòng, dựa vào ký ức tầm mắt dừng hẳn ở một chỗ.
Nơi đó có một cái hộc tối, bên trong để bức họa kia.
Đương nhiên, đây là tình hình kiếp trước, kiếp này thế nào nàng cũng không xác định.
Khương Tự đi qua, vươn tay ra lại dừng lại, trái tim bỗng nhiên treo lên.
Đã nói là không thèm để ý, nói rằng phải nghĩ thoáng, cũng thuyết phục chính mình tin tưởng A Cẩn kiếp trước kiếp này thương đều là nàng.
Chính là giờ này khắc này, nàng vẫn không thể nào không khẩn trương.
Vô luận lừa mình dối người như thế nào, bức họa này đều là một cái khúc mắc sâu nhất của nàng.
Bởi vì nàng nghĩ không ra.
Nếu kiếp trước A Cẩn chưa từng thích Thánh Nữ, vì sao người trong bức họa lại là A Tang?
Thiếu nữ trên bức họa chỉ có dáng vẻ chừng mười tuổi, vô luận như thế nào đều không thể là nàng.
Nhưng mà, cho dù có khẩn trương, có an tâm làm đà điểu, thì chẳng lẽ cứ để khúc mắc ấy tồn tại mãi hay sao?
Trước đó nàng chưa nhìn thấy bức họa, không tìm thấy lý do nhắc tới Thánh Nữ Ô Miêu với Úc Cẩn, nếu hiện tại tìm được, có phải có thể thẳng thắn hỏi một câu hay không?
Sợ cái gì chứ, hỏi một câu chẳng phải sẽ rõ cả sao, ít nhất nàng hiện tại đã tin tưởng Úc Thất thương chính là nàng.
Khương Tự quyết tâm kéo ra hộc tối, đôi mắt lại nhắm lại.
Một hồi lâu sau, nàng chậm rãi mở mắt, ánh mắt chạm đến vật trong hộc tối, ánh mắt chợt co rụt lại.
Bức họa ở đó!
Nàng duỗi tay lấy bức hoạ cuộn tròn ra, trên mu bàn tay trắng nõn gân xanh rõ ràng, vẫn kìm lòng không được khẩn trương.
Bốn phía thực an tĩnh, không gió cũng không có tiếng gì.
Thư phòng có oi bức của ngày mùa hè.
Mồ hôi thấm ra trán, theo gò má chảy xuống, có một giọt rơi xuống giấy vẽ ố vàng, trong nháy mắt lờ mờ lan ra.
Khương Tự thầm hít một hơi, chậm rãi mở ra bức hoạ cuộn tròn, một thiếu nữ đương tuổi dậy thì ánh vào mi mắt.
Khương Tự chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng kịp.
Thời gian từng chút trôi qua, nàng duỗi tay chạm vào cái trán của thiếu nữ trong bức họa.
Nơi đó…… Không có nốt ruồi đỏ……
Trong nháy mắt ấy, vui sướng như cỏ xuân mọc lan tràn từ chỗ mềm mại nhất nơi đáy lòng, rồi nhanh chóng sinh trưởng, đột phá trái tim.
Khương Tự ngồi ở tấm ván gỗ trải thành trên mặt đất, như là người chết đuối sống sót sau tai nạn, hô hấp từng ngụm từng ngụm.
Không có nốt ruồi đỏ, không có nốt ruồi đỏ!
Mà Thánh Nữ A Tang có rốt ruồi ……
Lẽ nào người trong bức họa là nàng?
Nghi hoặc lớn hơn ập tới: Sao A Cẩn lại biết dáng vẻ khi nàng mười tuổi?
Điều này không có gì để do dự, nàng muốn đi hỏi!
Khương Tự động tác mềm nhẹ cuộn lại bức hoạ, lực độ cầm bức hoạ cuộn tròn lại không nhẹ, sau khi khép lại hộc tối liền đi nhanh ra cửa.
Đi đến cạnh cửa, ngoài cửa có thanh âm chất vấn truyền đến: “Nơi này thế nào lại có tỳ nữ?”
Gã sai vặt khụ khụ ho khan không biết trả lời thế nào.
Khương Tự trực tiếp đem cửa kéo ra.
Ngoài cửa trừ bỏ gã sai vặt cùng A Man, còn đứng một vị lão giả.
Lão giả tướng mạo đường đường, một bộ râu cắt tỉa đặc biệt chỉnh tề, chữ xuyên 川 thật sâu giữa lông mày có thể thấy được đây là một người ít khi nói cười, đúng là trưởng sử của Vương phủ.
“Vương phi?” Trưởng sử nhìn thấy Khương Tự, kinh hãi.
Lão tuy chưa thấy qua Vương phi, nhưng trong vương phủ có thể mặc như thế ngoại trừ Vương phi sẽ không có nữ tử thứ hai.
Trưởng sử nặng nhất quy củ, xác định thân phận Khương Tự lập tức cúi đầu, mà vừa cúi đầu, liền phát hiện bức tranh Khương Tự cầm trong tay.
Sắc mặt Trưởng sử trong nháy mắt thay đổi.
Vương phi thế mà lại đến thư phòng Vương gia lấy đồ lung tung?
Này, này còn ra thể thống gì!
Lần này không thèm kiêng dè nữa, trưởng sử bỗng nhiên ngẩng đầu, tức giận đến râu đều run run: “Vương phi, xin hỏi Vương gia có ở đây không?”
“Không có.”
“Vậy, vậy trong tay Vương phi đang cầm cái gì?”
“Một bức họa.”
Trưởng sử cất cao thanh âm: “Vương phi, tuy Vương gia không có đảm nhiệm chức vị quan trọng gì ở trong triều, nhưng thư phòng chính là nơi trọng địa, tại sao ngài có thể tùy tiện ra vào rồi lấy đồ đạc lung tung trong thư phòng ra? Xin Vương phi lập tức trả bức họa trong tay về chỗ cũ!”
Lão vốn tưởng rằng Vương phi qua cửa tốt xấu có thể đốc thúc Vương gia tùy tâm sở dục ngang bướng bất kham một chút, ai dè thật không ngờ, Vương phi vậy mà còn không hiểu quy củ còn hơn Vương gia!
Khương Tự né nước bọt trưởng sử văng tới, vẻ mặt khó xử: “Nhưng mà Vương gia sai ta tới lấy bức bí hí đồ * ——”
(* Hình vẽ mô tả nam nữ dâm dục. § Cũng gọi là xuân cung 春宮)
Trưởng sử như bị sét đánh run lên, râu run rẩy nói không ra lời.
Gã sai vặt bên cạnh càng suýt nữa ngã quỵ.
Chỉ có A Man cái hiểu cái không, lâm vào hoang mang thật sâu.
Bí hí đồ là cái gì?
Từ trong miệng tỳ nữ biết được Vương phi tới tiền viện, Úc Cẩn lập tức chạy tới, vừa vặn nghe được lời này, tức khắc không bước nổi nữa.
Sau lưng, A Tự chính là hố hắn như vậy?