Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Mõm Nhị Ngưu được tự do, hướng về phía Úc Cẩn ngáp một cái thật dài.
Mõm cún bự há to, lộ ra hàm răng trắng, còn nghiêng mắt quan sát phản ứng của nam chủ nhân, một bộ dạng cực kỳ khiêu khích.
Úc Cẩn suýt nữa tức điên, nhấc chân đá tới.
Nhị Ngưu linh hoạt trốn đến sau lưng Khương Tự, lấy lòng liếm mu bàn tay nàng.
Khương Tự nhíu mày quở trách Úc Cẩn: “Chàng so đo với Nhị Ngưu cái gì.”
Úc Cẩn: “……” Tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tao ương, nếu hắn sớm sớm bán con cờ hó chết tiệt Nhị Ngưu này đi, giờ đâu đến nông nỗi lâm vào hoàn cảnh tức đến nội thương như thế này!
Nhị Ngưu: “Gâu!”
Chính viện Yến Vương phủ tên Dục Hợp Uyển, tọa lạc tại trung tâm của Vương phủ.
Vợ chồng hai người bước vào cửa viện, Nhị Ngưu theo sát phía sau đi vào.
Úc Cẩn hơi dừng bước, ghét bỏ nói: “Về ổ chó của mày ấy.”
Trước khi chưa thành thân hắn cơ hồ đều nghỉ ở thư phòng tiền viện, chính là vì chờ A Tự vào cửa cùng nhau vào ở nhà mới.
Ổ của Nhị Ngưu cũng xây ở tiền viện, có điều ngày thường vắt giò chạy lung tung trong Vương phủ to như vậy cũng không ai quản.
Nhị Ngưu liếc Úc Cẩn một cái, ngậm chặt váy Khương Tự không nhả.
Úc Cẩn duỗi tay xách cổ Nhị Ngưu, bị Khương Tự ngăn lại.
“ Làm một cái ổ chó cho Nhị Ngưu ở Dục Hợp Uyển đi.”
Nhị Ngưu giống như nghe hiểu, đắc ý gâu gâu hai tiếng, ngã trên mặt đất bắt đầu chậm rãi lăn lộn, cứ lăn thế cho đến góc tường râm mát, lè lưỡi không thèm đi luôn.
Úc Cẩn thầm nói một tiếng khi nào lại tính sổ, rồi cùng Khương Tự vào phòng.
Sau đó thay quần áo rửa tay không cần nói tỉ mỉ, đến lúc chờ dùng cơm, Úc Cẩn xụ mặt oán giận: “A Tự, ta luôn có một loại ảo giác, nàng đối xử với Nhị Ngưu còn tốt hơn cả với ta.”
Khương Tự hơi im lặng, rồi nở nụ cười xinh đẹp: “Kỳ thật không phải ảo giác.”
Úc Cẩn vỗ bàn đứng lên, kéo Khương Tự lại gần: “Thật sự?”
Khương Tự thấy hắn banh mặt phá lệ nghiêm túc, cười nói: “Làm sao, đáp án không hài lòng chuẩn bị đánh người?”
Úc Cẩn đè thấp giọng, trong mắt lóe tia sáng nguy hiểm: “Ta kỳ thật chuẩn bị làm việc khác ……”
Khương Tự chớp mắt cười: “Ta đang có ý này.”
Úc Cẩn hoàn toàn sửng sốt.
Hắn khả năng nghe lầm rồi, trong tưởng tượng A Tự không phải nên lời lẽ chính đáng cự tuyệt sao.
Khương Tự cười đến không ngừng được.
Nàng tốt xấu làm người hai đời, thật sự muốn so da mặt, kiểu gì cũng dày hơn so với đồ ngốc trước mắt một chút.
“Ăn cơm đi, đói bụng rồi.” Khương Tự không đùa hắn nữa.
Úc Cẩn có chút tiếc nuối, lại thành thành thật thật không còn nghĩ lung tung.
Còn không phải chỉ chờ đến buổi tối à, hắn còn nhịn được, luôn có lúc A Tự phải xin tha.
Hai người dùng xong cơm trưa, tỳ nữ bưng chậu rửa mặt, khăn mặt này nọ lên, rửa ráy một phen mới coi như thỏa đáng.
Khương Tự vào nội thất nằm nghiêng trên giường, thấy Úc Cẩn theo vào, cười hỏi: “Vương gia không có chuyện khác?”
Úc Cẩn đá rơi giày nằm xuống cạnh Khương Tự, ôm nàng vào trong ngực: “Chuyện gì cũng không quan trọng bằng cùng nhau ngủ trưa. Lại nói, ta một Vương gia nhàn tản có thể có chuyện gì……”
Ăn no chờ chết, ít nhất để cho người khác cho rằng ăn no chờ chết, ngày tháng mới có thể thư thái.
Khương Tự đẩy đẩy hắn: “Không đi thư phòng xem sách? Chàng không phải nói với phụ hoàng sau này sẽ đọc nhiều sách sao.”
Úc Cẩn cười ha hả: “Sách đọc nhiều phiền não cũng nhiều, như ta bây giờ mới vừa đẹp.”
“Vậy ngủ đi.” Khương Tự giơ tay cởi bỏ móc trướng.
Màn lụa đỏ thẫm rơi xuống, ngăn cách một không gian nhỏ.
Khương Tự ngủ không được, vẫn nhớ đến bức họa kia.
Úc Cẩn cũng ngủ không được, suy nghĩ về vòng tay Lăng Tiêu mà Hoàng Hậu thưởng cho Khương Tự.
Hắn trở lại kinh thành hai mắt bịt đen, giống như một người mù vậy.
Cái loại tư vị tệ hại đó.
Vào cái năm hắn suýt nữa bị xem như nữ hài tử bán vào thanh lâu, hắn đã phát thề, đời này tuyệt không thể để cho người khác nắm giữ vận mệnh của hắn.
Từ đó hắn thu hồi ủy khuất phẫn uất khi còn nhỏ, điên cuồng đọc sách tập võ, đi chiến trường tàn khốc nhất Nam Cương mài giũa, chính là vì muốn có được lực lượng.
Có thể nói cuộc sống mới của hắn là A Tự cho.
Hiện giờ hắn đã trở lại, đã được như nguyện có được A Tự, cứ việc cảm thấy mỹ mãn không cầu gì khác, lại không thể thả lỏng cảnh giác.
Hắn có thể chủ động lựa chọn không tranh, lại không thể bị động mặc nước chảy bèo trôi.
Thời gian hồi kinh đã hơn một năm, đại đa số lực lượng có được ở Nam Cương đã lấy phương thức lặng lẽ thấm nhuần vô thanh biến thành quân cờ hoặc nhãn tuyến nào đó.
Đó là đôi mắt cùng lỗ tai của hắn, để hắn không đến mức sau khi trở lại kinh thành làm kẻ mù lòa, làm người câm điếc.
Chuyện xưa liên quan đến vòng tay Lăng Tiêu, hắn đương nhiên đã nghe qua.
A Tự chữa khỏi đôi mắt cho Phúc Thanh công chúa, lập công lớn, Hoàng Hậu muốn trọng thưởng không có gì đáng trách, chính là ban thưởng vòng Lăng Tiêu có phải quá nặng hay không?
Tiếng hít thở bên tai cũng không đều đều, Úc Cẩn liền mở miệng nói: “A Tự, nàng thích vòng tay Hoàng Hậu ban thưởng sao?”
Khương Tự xoay người lại, cùng Úc Cẩn mặt đối mặt.
Hai người cùng nằm trên một cái giường, dựa đến cực gần.
Nàng có thể rõ ràng đếm ra cái cằm đối phương mọc ra mấy sợi râu, còn hắn có thể nhìn thấy lông tơ lờ mờ trên gò má nàng.
Khương Tự giơ tay lên, ống tay áo tuyết trắng trượt xuống lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, trên cổ tay là vòng Lăng Tiêu xanh biếc.
“Vòng tay còn rất đẹp.” Khương Tự nói lời từ đáy lòng.
Úc Cẩn môi mỏng khẽ mím, nhắc nhở: “ Dụng ý của Hoàng Hậu có chút làm người ta nghĩ không ra, nàng sau này trừ phi cần thiết, không thì đừng chạy vào cung.”
Nghĩ cạn, Hoàng Hậu là quá cảm kích mới lấy ra đồ vật trân quý nhất ban thưởng cho Yến Vương phi. Nghĩ sâu, sao biết được không phải Hoàng Hậu muốn kéo vợ chồng bọn họ vào trong vũng nước đục này.
Úc Cẩn cảm thấy, thói quen bất luận kẻ nào cũng đều nghĩ theo chiều hướng xấu không được hay cho lắm, nhưng hắn không định sửa.
Khương Tự gật đầu: “Điều này ta tất nhiên biết. A Cẩn, chàng yên tâm đi, ta nếu gả cho chàng thì đã làm tốt chuẩn bị, sẽ không lại để chính mình thân hãm tuyệt cảnh.”
Một chữ “Lại” khiến cho Úc Cẩn chú ý.
“Lại?”
Nghe ý tứ của A Tự, chẳng lẽ trước kia từng lâm vào tuyệt cảnh?
Khương Tự tự biết nói lỡ, che giấu cười nói: “Đầu năm tham gia hoa yến Vĩnh Xương Bá phủ tổ chức, nghe được ít tin đồn nhảm nhí, khi đó ta còn tính tình con nít, tính khí lớn, bị bệnh rất lâu mới nghĩ thông suốt.”
Nàng trọng sinh vào cuối mùa xuân, chân chính nói đến, Khương Tự tâm cao khí ngạo, trong mắt không chấp nhận được nửa hạt cát lúc trước đã chết vào lúc ấy rồi.
Chết ở trong lời đánh giá thuận miệng của một người nam nhân, chết ở trong ánh mắt chế nhạo của các nữ hài tử.
Hiện tại ngẫm lại, thật không đáng giá.
Ánh mắt Úc Cẩn đột nhiên lạnh lẽo: “A Tự, nàng muốn xả giận không?”
Khương Tự lắc đầu: “ Người không liên quan, có sinh khí cũng là lãng phí thời gian. Ngủ đi.”
“Ừ.”
Trong màn rất nhanh an tĩnh lại.
Khương Tự tỉnh lại mở mắt ra, bên người trống rỗng.
“Vương gia đâu?” Nàng vừa mặc áo ngoài vừa hỏi A Xảo.
“Vương gia dậy sớm hơn ngài một lúc, đi luyện kiếm rồi.”
Khương Tự cũng không ngoài ý muốn.
Ở phương diện này Úc Cẩn luôn luôn tự hạn chế, chưa từng thả lỏng bao giờ.
Vốn chỉ nghĩ nghỉ ngơi qua giờ ngọ, một giấc này lại ngủ đến hơi lâu, chung quy cũng do di chứng đêm qua lăn lộn quá mức.
Khương Tự xoa xoa huyệt Thái Dương căng cứng, rửa mặt đi ra ngoài.
Úc Thất luyện kiếm sẽ ở Diễn Võ Trường, vậy nàng vừa lúc đi dạo thư phòng đi.
Một đường đi về phía trước, gặp hạ nhân rối rít hành lễ: “Vương phi.”
Khương Tự hơi hơi gật đầu, mang theo A Man xuyên qua cửa mặt trăng trùng điệp đi vào thư phòng tiền viện.
Ngoài thư phòng có gã sai vặt trông coi, nhìn thấy Khương Tự thì ngẩn người, vội vàng thi lễ.