Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
# Edit by Khuynh Vũ #
Mùa xuân năm Cảnh Minh mười chín nhiều mưa, dưới sự chú mục của vạn người, kỳ thi mùa xuân ở ngay tại ngày xuân mưa bụi mịt mùng này kéo ra màn mở đầu.
Chờ ba đợt khảo thí kết thúc, tháng hai đã qua nửa. Đến khi hoa Hạnh nở, Hạnh bảng liền được dán trước trường thi.
Yết bảng ngày ấy, trước trường thi người đông nghìn nghịt, xô nhau xem người nào có tên trên bảng. Mọi người thình lình phát hiện đứng đầu Hạnh bảng chính là Giải Nguyên lang của kỳ thi Hương Chân Hành.
Không, hiện tại nên gọi là Hội Nguyên lang.
Lần này, lập tức kích lên ngàn thước sóng.
Như Ngọc công tử đầu tiên là Giải Nguyên lang, sau đó lại là Hội Nguyên lang, chờ tới kỳ thi Đình thánh thượng vung bút vàng trúng Trạng Nguyên, chẳng phải là trúng liền Tam Nguyên?
Trúng liền Tam Nguyên, đây chính là một vị trăm năm khó ra, huống chi Như Ngọc công tử còn trẻ tuổi như thế.
Nguyên tháng hai, bá tánh kinh thành đều như tiêm máu gà nhìn chằm chằm việc này, chỉ chờ ra một vị Văn Khúc tinh trúng liền Tam Nguyên, đây chính là vinh quang của tất cả mọi người khi có thể chứng kiến kỳ tích sinh ra.
Ngày thi Đình, trong lòng Cảnh Minh Đế âm thầm tự nhủ: Nếu như ông không thuận ý dân, có thể bị nước miếng của các bá tánh dìm chết không nhỉ?
Thôi, nhi tử của lão già Chân Thế Thành xác thật có tài, ngày thường lại thể diện, ở trong kiếp sống làm đế của ông sinh ra một vị Văn Khúc Tinh trúng liền Tam Nguyên, được ghi vào sử sách, cớ sao mà không làm chứ.
Cảnh Minh Đế ngự bút vung lên, danh hiệu tân khoa Trạng Nguyên lang liền rơi xuống người Chân Hành.
Kim Bảng vừa ra, vô số người hô to vạn tuế, chạy nhảy la hét.
Đại Chu xuất hiện một Văn Khúc Tinh trúng liền Tam Nguyên, từ khi khai quốc tới nay chỉ có một người, điều này có nghĩa là gì?
Thuyết minh quốc vận Đại Chu hưng thịnh, địa linh nhân kiệt, mới có điềm lành giáng thế, này người Bắc Tề chưa khai hóa, còn có người Tây Lương muốn cùng Đại Chu ganh đua kia, nhanh chóng né sang một bên đợi đi thôi!
Hôm Trạng Nguyên dạo phố, người toàn kinh thành đều đổ xô ra đường, biển người tấp nập tất cả đều chen chúc nhau trên đường vây xem.
Khương Tự cũng là một trong số đó.
“Cô nương, người cũng thật nhiều nha.” A Man dùng sức đẩy ra người chen tới, che chở Khương Tự đi vào trà lâu.
Long Đán vui vẻ chào đón: “Ngài đã tới, chủ tử chúng ta đang ở trên lầu chờ đó.”
Khương Tự khẽ gật đầu, theo Long Đán lên lầu.
Nhìn thấy Khương Tự, Úc Cẩn vui mừng không thôi, lôi kéo nàng ngồi xuống bên người, rót một ly trà đưa qua.
Khương Tự bưng trà hỏi: “Sao hôm nay lại hẹn ta ra đây?”
Úc Cẩn chỉ chỉ ngoài cửa sổ: “Sự kiện trọng đại như vậy, ta nghĩ nàng sẽ tò mò.”
Khương Tự cong cong khóe môi.
Úc Thất nếu biết điểm sâu xa giữa nàng và công tử Chân gia, chỉ sợ cũng sẽ không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của nàng.
Thấy Khương Tự cười mà không nói, Úc Cẩn dứt khoát thừa nhận: “Được rồi, là ta muốn gặp nàng, tìm cái cớ quang minh chính đại mà thôi.”
Khương Tự cười: “Xem Trạng Nguyên dạo phố chính là cớ quang minh chính đại?
Úc Cẩn ngửa ra sau, cười tủm tỉm nói: “Đó là đương nhiên, không thấy kinh thành trên dưới đều ra đường xem náo nhiệt, chúng ta nhân cơ hội này gặp mặt thì sao nào?”
Lại nói tiếp, hoàng gia chính là lắm chuyện, đổi lại là vị phu thê ở dân gian, ra đường du ngoạn có đáng kể gì đâu.
Hắn đã sớm muốn hẹn A Tự ra gặp mặt, nề hà trưởng sử Vương phủ rình người còn chặt hơn cả Nhị Ngưu, đáng ghét lắm luôn.
Hắn là người sẽ xằng bậy sao?
Khương Tự chống cằm nhìn ra ngoài: “Xác thật rất náo nhiệt, dù sao cũng là Văn Khúc Tinh trúng liền Tam Nguyên, cũng khó trách mọi người kích động như thế.”
Úc Cẩn duỗi tay xoay mặt Khương Tự lại: “Được rồi, nhìn đỉnh đầu đám người chen chúc chật ních đó xíu là được rồi, Trạng Nguyên lang không có gì đẹp, cũng chỉ là một cái mũi hai con mắt, lại không có mọc ra cái đuôi.”
Khương Tự cố ý đùa hắn: “Ai nói không có gì đẹp? Ba năm một Trạng Nguyên lang không hiếm lạ, sao Khôi trúng liền Tam Nguyên trăm năm khó ra lại chỉ có một người này thôi.”
“Vậy cũng chả có gì hay mà nhìn, có nhìn cũng chả liên quan đến chúng ta, có thời gian này còn không bằng nhìn ta nhiều nhiều vào.” Úc Cẩn thấy Khương Tự tôn sùng tân khoa Trạng Nguyên như thế, trong lòng chua lét.
Biết đọc sách ghê gớm lắm à? Cho dù trong sách tự có người đẹp như ngọc, cũng không đẹp bằng A Tự của hắn.
Nghĩ như vậy, Úc Cẩn bất giác thần thanh khí sảng.
Hắn cả đời này không cầu gì khác, mỗi ngày ôm A Tự ngủ, vừa mở mắt nhìn thấy A Tự, đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
“Vương gia mới không có gì đẹp ấy.” Khương Tự cười tủm tỉm chọc tức hắn.
Không biết vì sao, rõ ràng là lảm nhảm rồi liếc mắt đưa tình, nhưng thấy cũng có tư có vị, trong lòng ngọt ngào nói không nên lời.
Úc Cẩn nghiêm mặt: “Không được gọi ta Vương gia.”
“Vậy gọi là gì?”
Úc Cẩn dựa lại gần, mặt dày mày dạn đề nghị: “Gọi ta một tiếng Thất ca nghe đi.”
Thất ca?
Nhìn khuôn mặt tuấn tú sáp tới gần, mang theo một chút đắc ý cùng chờ đợi, Khương Tự không chút khách khí trừng mắt.
Coi như kiếp trước từng thành phu thê, nhưng hình như hắn cũng chưa từng đưa ra yêu cầu không biết xấu hổ như vậy.
Ừm, khi đó so với hiện tại chung quy lớn hơn vài tuổi, có thể khắc chế da mặt dày hơn chút.
“ Gọi không được.”
Úc Cẩn có chút thất vọng, lại không cam lòng: “Dù sao không thể gọi Vương gia. Nàng gọi ta Vương gia, người khác cũng gọi ta Vương gia, thật chẳng có gì đặc biệt.”
Khương Tự nghĩ nghĩ, cười khanh khách nói: “Vậy ta gọi huynh A Cẩn được không?”
“A Cẩn?” Úc Cẩn nhẩm hai chữ này, chỉ cảm thấy rõ ràng không có gì đặc biệt, nhưng từ trong miệng cô nương âu yếm nói ra lại đặc biệt dễ nghe.
A Tự cùng A Cẩn, thật là xứng đôi nha.
Úc Cẩn gật đầu: “Được.”
Khương Tự cười gọi: “A Cẩn.”
“Hử?”
“Cảm giác như đã gọi huynh A Cẩn cả đời.”
Khoảng thời gian ngắn ngủn kia, vứt bỏ thống khổ bởi vì Thánh Nữ A Tang mang đến, xác thật là thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng.
Úc Cẩn kéo Khương Tự vào trong lòng, đắc ý nói: “Tự nhiên là phải kêu cả đời rồi.”
Đột nhiên ồn ào chợt đánh vỡ không khí kiều diễm giữa hai người.
“Trạng Nguyên lang tới rồi, Trạng Nguyên lang tới rồi ——”
Trời đánh Trạng Nguyên lang!
Úc Cẩn đen mặt ngó ra bên ngoài một cái, liền thấy đám người điên cuồng kích động xông về phía trước, tựa như muốn giẫm sụp luôn cả con đường.
Kèm theo tiếng cổ nhạc cùng tiếng pháo vui mừng, ba người cưỡi tuấn mã đi đầu khoác lụa hồng cài hoa chậm rãi đi tới, đi ở đầu chính là Trạng Nguyên lang Chân Hành.
Nhìn thấy Chân Hành trẻ tuổi như thế, vô số nữ tử vang lên tiếng thét chói tai, ngay sau đó chính là túi thơm, khăn, hoa tươi điên cuồng ném về phía hắn.
Có lão giả trầm ổn hô to: “Đừng ném trái cây, ngàn vạn đừng ném trái cây, làm điềm lành của chúng ta bị thương ắt khó lường!”
Điềm lành?
Chân Hành cưỡi ngựa cao to suýt nữa ngã chúi xuống.
Y khi nào thành điềm lành?
Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, toàn lực ứng phó tham gia khoa khảo, đã là kiêu ngạo của thân là người đọc sách như y, cũng là một cái công đạo cho đoạn tình cảm lần đầu động tâm lại vĩnh viễn không thể nói ra kia.
Vô luận như thế nào, y đã làm được đó là triển lãm bản thân tốt nhất cho nàng xem.
Ở trong biển người tấp nập, nàng đang nhìn y sao? Cho dù là làm thân phận một người qua đường thuần túy xem náo nhiệt.
Có lẽ là ý trời xui khiến, Chân Hành ma xui quỷ khiến liếc nhìn trà lâu một cái, trái tim bỗng dưng đập mạnh.
Tuấn mã dưới người y cũng theo đó thả chậm bước chân.
Người hai bên đường phát hiện tốc độ của Trạng Nguyên lang chậm lại, tiếng thét chói tai trở nên lớn hơn, đặc biệt là người trẻ tuổi cứ như bị điên chen chúc về phía trước.
“Trạng Nguyên lang, Trạng Nguyên lang!” Mọi người như si như cuồng hò hét.
Đột nhiên một nữ tử bị chen ra ngoài chắn ngang giữa đường, hộ vệ trong đội ngũ phản xạ có điều kiện giơ trường mâu đâm tới.