Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Khương Tự liếc trắng Úc Cẩn một cái: “Huynh nói đi?”
Úc Cẩn thở dài: “Nói rồi mà cái thân phận này chỉ biết mang đến phiền toái.”
“Vậy huynh tính làm sao bây giờ?”
“Ta vẫn muốn thử xem Bá phụ có khả năng tiếp thu hay không.”
“Vậy huynh thử xem đi. Có điều đó là phụ thân ta, huynh cũng không thể nổi tính đi đánh người.” Khương Tự không yên tâm dặn dò.
Úc Cẩn cười: “Xem nàng nói kìa, ta là cái loại người đó sao.”
Khương Tự yên lặng trợn trắng mắt.
Hắn còn không phải là loại người vô pháp vô thiên này chắc, thật sự chạm vào vảy ngược chuyện gì cũng dám làm.
“Thật sự sẽ không, ai bảo ông ấy là cha nàng chứ.”
Khương Tự tạm thời buông một nửa tâm.
“Chờ tin tức của ta.”
Úc Cẩn cúi đầu hôn vầng trán trắng nõn của thiếu nữ, tầm mắt dừng ở bờ môi ửng đỏ một cái chớp mắt, lưu luyến nhảy cửa sổ rời đi.
Ngoài cửa sổ gió mạnh ùa vào, đem một phòng kiều diễm trở thành hư không.
Khương Tự đứng ở bên cửa sổ, yên lặng nhìn ra phía ngoài xem xét.
Ngoài cửa sổ là màn đen vô biên vô hạn, sao trên bầu trời lóe tia sáng thanh lãnh, không thấy ánh trăng, có vẻ trống trải vắng lặng.
Nhưng trái tim mãi không hạ xuống của Khương Tự lại kiên định hẳn.
Dù khó dù con đường mờ mịt tới đâu, có người trong lòng cùng tiến lên phía trước, liền không còn đáng sợ như vậy nữa.
“A Tự.”
Ngoài cửa sổ lộ ra một gương mặt tươi cười tuấn lãng.
Khương Tự lui về phía sau nửa bước, nhíu mày nhìn thiếu niên ánh mắt trong vắt.
“Thì ra nàng luyến tiếc ta như vậy.”
Một câu làm A Xảo đang chuẩn bị tiến vào đột nhiên dừng bước chân, hai má phát sốt.
Khương Tự không có phản bác, cũng không có giận dữ, ngược lại nhìn hắn khẽ cười.
Không thể không thừa nhận, người vốn cho rằng biến mất ở trong đêm đen lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt, tâm tình thật sự rất tốt.
Nàng vừa cười, ngược lại khiến Úc Cẩn có chút luống cuống.
“Bên cửa sổ lạnh, đi ngủ sớm một chút.” Hắn chủ động đóng cửa sổ, thân ảnh vội vàng biến mất ở giữa sân.
A Xảo căng da đầu đi vào: “Cô nương, nô tỳ hầu hạ ngài nghỉ ngơi đi.”
Khương Tự xoay người đi trở về, ngồi ở trước bàn trang điểm.
A Xảo giúp nàng cởi cài tóc.
Tóc dài đen tuyền rơi xuống, rũ quá vòng eo, như một dải tơ lụa thượng đẳng phiếm ánh sáng.
A Xảo cầm lược ngà voi, từng chút từng chút chải tóc.
Răng lược màu trắng, tóc đen như mực, dưới ánh đèn mờ nhạt trong gương trang điểm chiếu ra mặt mày nhu hòa của thiếu nữ.
A Xảo nhịn không được nhìn thoáng qua lại liếc mắt một cái.
“Nhìn cái gì?” Khương Tự phát hiện, nâng nâng mi mắt.
A Xảo nghĩ đến trong lúc vô tình nghe thấy câu nói kia có hơi hoảng, lung tung tìm lý do: “Cô nương đẹp.”
Khương Tự như nhìn thấu tâm tư A Xảo, nghiêng đầu cười hỏi: “Có phải bị dọa rồi không?”
A Xảo đột nhiên đỏ mặt.
Khương Tự đứng dậy đi về phía giường.
Trên mặt đất còn rơi vãi gối đầu cùng chăn gấm.
A Xảo nhìn thấy, mặt càng đỏ hơn, nhất thời không biết tay nên gác ở nơi nào.
Nếu cứ nhặt lên như vậy, cô nương sẽ thẹn thùng nhỉ?
Là nhặt, hay là giả vờ không thấy đây?
Đang rối rắm, liền nghe Khương Tự nhàn nhạt nói: “Nhặt đồ trên mặt đất lên đây đi.”
A Xảo vội ôm lấy gối đầu chăn mền đặt lên trên giường.
“Đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.”
A Xảo đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại.
Khương Tự lẳng lặng nhìn nàng.
“Cô nương, ngài sẽ gả cho Dư công tử chứ?”
Khương Tự nhìn tiểu nha hoàn vẻ mặt khẩn trương, hơi hơi gật đầu.
A Xảo nhẹ nhàng thở ra, cũng không dám nhìn mắt Khương Tự, vội vàng đi ra ngoài.
Khương Tự cười lắc đầu.
Xem ra tiểu nha hoàn bị dọa tới rồi.
Ngẫm lại cũng phải, một nữ tử còn chưa lấy chồng đã cùng nam nhân trèo tường thân mật với nhau như nàng, đặt trong gia đình cổ hủ một khi bị phát hiện ắt sẽ bị tròng lồng heo đi?
Con mẹ nó chứ tròng lồng heo!
Khương Tự kéo qua chăn gấm che mặt, yên tâm thoải mái nằm ngủ.
Úc Cẩn trở lại Yến Vương phủ lại không cách nào đi vào giấc ngủ, tắm nước lạnh lần này hết lần khác.
Đứng ở một bên đưa khăn mềm Long Đán nhịn không được phát run.
“Chủ tử, ngài như vậy chịu nổi sao?”
Úc Cẩn không phản ứng Long Đán, múc một gáo nước tưới xuống.
Không có quần áo che đậy thân thể trẻ tuổi giống như con báo mạnh mẽ, mỗi một đường cong nhô lên đều ẩn chứa lực lượng. Nước lạnh theo xương quai xanh một đường chảy xuống, chảy qua bụng nhỏ bằng phẳng rắn chắc, hai chân thon dài hữu lực, trên mặt đất đọng thành vũng nước.
Chủ tử đại khái cần một nữ nhân, không, ba nữ nhân……
Long Đán nhất thời thất thần, nhìn chằm chằm nơi nào đó có chút lâu.
Úc Cẩn phát hiện, bay lên một cước đá Long Đán bay tới cửa, cầm lấy áo ngoài phủ thêm, lạnh mặt đi qua: “Còn không quy không củ, đá gãy chân thứ ba của ngươi!”
Long Đán theo bản năng kẹp chặt hai chân, ủy ủy khuất khuất đi theo phía sau rời khỏi phòng tắm.
Đều là đại nam nhân, hắn không cẩn thận nhìn hai lần thì làm sao nào?
Đi ở phía trước Úc Cẩn rất muốn xoay người đá thêm hai cước.
Tiểu tử hỗn trướng này, A Tự còn chưa có nhìn qua đâu, hắn còn dám nhìn lung tung!
Có điều —— A Tự sờ qua……
Vừa nghĩ tới đây, Úc Cẩn bỗng nhiên cảm thấy tắm nước lạnh hình như lại uổng công rồi.
Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, hắn phải sớm sớm cưới A Tự về nhà.
Ngày hôm sau, Úc Cẩn canh giữ ở nơi Khương An Thành ra cửa nhất định phải đi qua.
Khương An Thành liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy thiếu niên chân dài, mắt khẽ đảo, làm như không thấy đi lên phía trước.
“Bá phụ.” Úc Cẩn cung cung kính kính chắp tay thi lễ.
“Đừng, đừng.” Khương An Thành vội xua tay, cười lạnh nói, “Ta đây gánh không dậy nổi đường đường Vương gia kêu như vậy.”
Ông cân nhắc một đêm, cuối cùng tỉnh táo lại.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Tiểu tử này thân phận tôn quý như vậy, ở trước mặt ông cúi đầu khom lưng có mưu đồ gì? Cũng không thể mưu đồ đứa con trai cho không cũng chả ai cần của ông được?
Nghĩ tới nghĩ lui, tiểu tử này tất nhiên là đánh chủ ý lên khuê nữ của ông!
Nhìn Khương An Thành trừng mắt lạnh lùng nhìn, Úc Cẩn thầm nói một tiếng may mắn.
Còn may đêm qua kịp thời trèo tường, trong lòng đã hiểu rõ, bằng không hiện tại chắc phải thất thố rồi.
Mà lúc này, Úc Cẩn vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh, thản nhiên cười nói: “Thì ra Bá phụ đã biết thân phận của tiểu chất. Vô luận tiểu chất có thân phận gì, ở trước mặt ngài đều là vãn bối, ngài đã quên con với Khương Trạm là huynh đệ tốt sao.”
Thiếu niên tuấn lãng, cử chỉ ưu nhã, hơn nữa ngữ khí chân thành tha thiết, mặc cho ai đều không thể sinh lòng ác cảm.
Khương An Thành âm thầm nhéo đùi một phen.
Chịu đựng, không thể bị tiểu tử này lừa dối!
Khương An Thành nhìn thoáng qua bốn phía, hạ thấp giọng cười lạnh: “Vương gia thật sự làm ta sợ, ngài ở trước mặt ta tự xưng tiểu chất, để Hoàng Thượng biết được sẽ nghĩ như thế nào?”
Úc Cẩn vẫn như cũ tốt tính cười: “Phụ hoàng là người khai sáng, tất nhiên vui khi thấy nhi nữ giao hảo với bạn tốt tri kỉ.”
Khương An Thành nhíu mày.
Tiểu tử này nước lửa bất xâm, da mặt quá dày, xem ra không tàn nhẫn chính là không được.
“Vương gia, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta liền nói thẳng vậy.”
“Bá phụ mời nói, tiểu chất chăm chú lắng nghe.”
“Ta đây, chỉ có hai nữ nhi, trưởng nữ nghĩa tuyệt trở về nhà mẹ đẻ, thứ nữ khuê nữ. Cho nên đối với hôn nhân đại sự của thứ nữ cực kỳ thận trọng, có một vài điều là tuyệt đối không được.”
“Ngài nói điểm nào.”
“Người trong hoàng thất không được.”
Úc Cẩn trầm mặc một chút, hỏi: “Không có đường sống xoay chuyển?”
Khương An Thành thở dài: “Tuyệt đối không có.”
Tiểu Dư thật sự rất không tồi, nề hà xuất thân quá xa vời.
“Tiểu chất hiểu rồi.”
“Đừng tự xưng tiểu chất nữa, tránh cho ai cũng không được tự nhiên.”
“Vậy tiểu vương hiểu rồi.” Úc Cẩn chậm rãi thẳng eo, mỉm cười đáp ứng.
Tốt thôi, nếu làm tiểu chất vô dụng, vậy làm tiểu vương đoạt lấy bảo bối khuê nữ của ngài là được rồi.