Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Nhìn giấy trắng mực đen trước mắt, đôi mắt Tình nhi bỗng nhiên mở to vài phần, lông mi run rẩy không ngừng.
Khương Tự cười trấn an nàng ta: “Đừng sợ, chỉ cần vươn ngón tay ra chấm lên chu sa rồi ấn một cái là được, so với viết chữ đơn giản hơn nhiều.”
A Man ở cửa yên lặng nhìn trời.
Cô nương, ngài thật biết an ủi người.
Tình nhi hiển nhiên càng sợ hơn, chậm chạp không dám duỗi tay.
Khương Tự mặt đẹp lạnh lùng: “Làm sao, chuyện thương thiên hại lí đều dám làm, thừa nhận lại không dám?”
Tình nhi bịch quỳ xuống, khóc lóc cầu xin: “Cô nương, ngài tha ta đi, ta không dám nữa……”
Khương Tự cười lạnh: “Xin tha hữu dụng, còn cần nha môn làm gì?”
Tình nhi chần chờ nhìn Khương Tự.
Thiếu nữ lạnh như băng nhìn nàng, thần sắc là cường ngạnh không cho cự tuyệt.
“Cô nương, ta không có ý định hại người. Thật sự là không có cách nào, lúc ấy nếu như không đáp ứng Chu công tử, ta với tỷ tỷ đã bị ca ca hại chết……” Tình nhi chứa một tia hy vọng xa vời cuối cùng xin tha.
Ánh mắt Khương Tự càng thêm thâm trầm, khóe môi treo lên châm biếm: “Vì bản thân cùng thân nhân sống sót mà có thể đúng lý hợp tình hại người vô tội? Ngươi lấy mặt mũi nào mà nói ra loại lời xin tha này? Được, thống khoái ký tên vào, ta nếu cao hứng nói không chừng sẽ không giao cho quan phủ, nếu còn dong dài, ta đây liền đi tìm Vũ nhi……”
“Ta ấn!” Vừa nghe Khương Tự nhắc tới Vũ nhi, Tình nhi hoàn toàn không có dũng khí kiên trì, rưng rưng ấn xuống dấu tay lên giấy.
Khương Tự thổi thổi nét mực, gấp lại trang giấy cất kỹ.
Một đêm này, rất nhiều người trắng đêm không ngủ.
Khương Y sẽ nghỉ ngơi ở Hải Đường Cư.
Đêm đã khuya, bên ngoài đột nhiên gió lớn, vù vù vỗ vào cửa sổ, trong nhà lại ấm áp như xuân.
Khương Tự dựa gần Khương Y mà ngủ, nghiêng người nhìn Trưởng tỷ không hề buồn ngủ.
“Đại tỷ, không ngủ được à?”
Khương Y nhẹ nhàng run rẩy mi mắt, không có đáp lời Khương Tự.
Khương Tự vươn tay khỏi chăn gấm, ôm chặt thân thể nhỏ yếu của Khương Y.
Ánh đèn tối tăm, trong phòng an tĩnh, đêm lạnh gió mạnh gào thét.
Lòng Khương Y đang giãy giụa trong hồ nước lạnh băng, thanh âm ôn nhu của muội muội như gỗ nổi trôi tới, làm nàng có một chút hy vọng.
“Đại tỷ, Yên Yên rời xa tỷ, nghĩ đến cũng ngủ không được.”
Lúc này, Khương Tự sẽ không ngớ ngẩn hỏi Khương Y có phải còn yêu Chu Tử Ngọc hay không.
Nàng rất rõ tâm tình trưởng tỷ.
Tín nhiệm yêu thương một người nam nhân nhiều năm như vậy, cho dù trong một sớm thấy được bộ mặt xấu xí nhất của nam nhân, nhưng sao có thể lập tức chặt đứt tơ tình.
Vào ngay lúc này, cái Trưởng tỷ cần chính là thời gian, dùng thời gian này dùng khối đá mài dao lạnh băng nhất từng chút mài giũa trái tim mềm mại kia, cuối cùng khi nhớ tới nam nhân kia có thể bình tĩnh mắng một tiếng “Súc sinh”, đó chính là thời gian sống lại.
Nàng tin sẽ có một ngày như vậy, nhưng không phải hiện tại. Hiện tại nàng phải làm chính là dùng Yên Yên kích thích dũng khí làm cho trưởng tỷ đối mặt với hết thảy.
Mà Khương Y khi nghe đến Khương Tự đề cập đến nữ nhi quả nhiên có phản ứng.
Nàng dùng sức nắm áo trong tuyết trắng của Khương Tự, lặng lẽ bật khóc.
Khương Tự ướt khóe mắt, ôn nhu nói: “Đại tỷ, Yên Yên rất nhanh sẽ đến bồi tỷ, sau này tỷ với Yên Yên sẽ ở lại đây, có phụ thân, có Nhị ca, có muội, người một nhà chúng ta đều sẽ sống tốt……”
Khương Y kéo ống tay áo của Khương Tự phá lệ dùng sức, tiếng khóc đột nhiên lớn hơn.
A Xảo ngủ ở gian ngoài lặng lẽ trở mình, trong lòng thở dài.
Đại cô nãi nãi cũng thật đáng thương, như vậy xem ra, vẫn là cô nương sống tự tại nhất.
Ừm, kỳ thật nửa đêm chuồn ra ngoài đi chơi hoặc là nửa đêm có một công tử tuấn tiếu trèo tường tiến vào chơi cũng không có gì không tốt.
Đại cô nãi nãi ôn nhu quy củ lại thủ lễ, cuối cùng lại có kết quả thế nào?
Đang an ủi trưởng tỷ Khương Tự không hay biết, ở trong đêm khuya rét lạnh này, tâm thái của một đại nha hoàn khác của nàng là A Xảo đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trời còn chưa sáng hẳn, quan viên phải thượng triều cũng đã đội gió lạnh đốt đèn lồng ra khỏi gia môn, tiến về phía Càn Thanh Môn.
Cảnh Minh Đế cũng dậy sớm, được nội thị hầu hạ ăn mặc thỏa đáng, bắt đầu một ngày chính sự.
Đêm qua Cảnh Minh Đế lén xem thoại bản nên ngủ trễ, hiện tại đầu óc còn hơi lơ mơ.
Thấy Cảnh Minh Đế tinh thần không tốt, đại thái giám Phan Hải thật cẩn thận đề nghị: “Hoàng Thượng, nô tỳ bưng đến cho ngài một chén canh tỉnh thần nha.”
“Không cần.” Cảnh Minh Đế xua xua tay cự tuyệt.
Mỗi ngày lâm triều dù sao cũng chỉ mấy việc đó, thật sự rất không thú vị.
Đương nhiên, Cảnh Minh Đế oán giận thì oán giận, ông vẫn thực hưởng thụ loại không thú vị này.
Không thú vị, ý nghĩa không có chuyện đại sự, chuyện xấu, chuyện phiền lòng phát sinh, như vậy ông mới có thể yên tâm thoải mái xem thoại bản tiêu khiển, bằng không làm một minh quân mà đêm không thể ngủ, ưu quốc ưu dân.
Hơi buồn ngủ, quay đầu lại ngủ bù một giấc, xử lý xong chính sự còn muốn xem hết thoại bản còn xem dở nữa, đêm qua đang xem đến chỗ đặc sắc liền bị Phan Hải tịch thu!
Cảnh Minh Đế liếc mắt đảo qua những gương mặt quen thuộc, trải qua thời gian dài dưỡng thành nhạy bén khiến cho ông lập tức cảm thấy không thích hợp.
Sao có mấy gia hỏa như tiêm máu gà vậy?
Cảnh Minh Đế chợt ở trong lòng yên lặng hạ kết luận: Xem ra có người sắp xui xẻo.
Quả nhiên, đợi mấy lời ngày thường nói xong, lập tức có mấy người tranh nhau bước ra khỏi hàng, buộc tội vẫn là cùng một người: Hàn Lâm Viện thứ cát sĩ Chu Tử Ngọc.
Sắp hết năm, những ngự sử này đang lo không hoàn thành công trạng kìa, ngươi một người đọc sách vốn nên làm tấm gương tốt cho người trong thiên hạ, thứ cát sĩ phẩm chất không tỳ vết cư nhiên nháo ra chuyện như vậy, không buộc tội ngươi lẽ nào giữ lại ăn tết sao?
Nghe vài vị ngự sử khẳng khái phân trần mắng xong, Cảnh Minh Đế cũng kinh ngạc.
Một thứ cát sĩ tiền đồ vô lượng, thế mà dưỡng ngoại thất còn lấy danh nghĩa phu thê ra xưng hô với nhau?
Loại ngu xuẩn này làm sao thi đậu tiến sĩ?
Cảnh Minh Đế vuốt cằm có chút khó chịu.
Năm nay mấy chuyện như vì thích nữ nhân mà không coi thế tục lễ giáo thật đúng là nhiều, đầu tiên là tiểu tử An Quốc Công phủ, hiện tại lại là con trai của Chu Thiếu Khanh.
Loại sự tình này phát sinh ở trong thoại bản gọi là cảm động đất trời, lặp đi lặp lại nhiều lần phát sinh ở ngoài hiện thực, là nói ông không quản giáo tốt, con dân đã không thèm coi quy củ lễ giáo?
Nhất định là lúc trước xử lý An Quốc Công quá nhẹ làm cho những người này ảo tưởng.
Loại oai phong tà khí này không thể cổ vũ!
Cảnh Minh Đế đột nhiên trầm mặt: “Các khanh nói đều là thật, vậy liền cách chức của Chu Tử Ngọc đi, suốt đời không được làm quan.”
“Hoàng Thượng thánh minh.” Vài vị Ngự sử không hiểu sao có chút nghẹn khuất.
Không nghĩ tới Hoàng Thượng xử trí lưu loát như vậy, quả thực làm cho bọn họ không có đường sống phát huy.
“ Đại Lý Tự Chu Thiếu Khanh quản giáo không nghiêm, liền xuống làm chính ngũ phẩm Tự Thừa đi.”
Chúng thần cả kinh, thầm nói Hoàng Thượng lần này thật đúng là không lưu tình.
Nhi tử phạm sai lầm hố lão tử thực bình thường, nhưng lập tức giáng quan hai cấp, phỏng chừng Chu Thiếu Khanh chắc khóc hôn mê luôn đây.
Cảnh Minh Đế chậm rãi quét chúng thần một cái, lại nói: “An Quốc Công phạt bổng lộc một năm.”
Lần này chúng thần thật sự ngây ngốc rồi.
Liên quan gì đến An Quốc Công?
Nghĩ lại, thời điểm cuối xuân ấu tử của An Quốc Công ầm ỹ ra vụ tự tử với dân nữ, chẳng qua người ta đều thành thân vài tháng rồi a.
Cảnh Minh Đế dường như đoán được chúng thần suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt nói: “ Phạt bù.”
Biểu tình của chúng thần vặn vẹo một trận.
Còn có thể như vậy?
Cảnh Minh Đế liên tiếp xử phạt ba người rốt cuộc bày tỏ thái độ nào đó, làm chúng thần tâm sinh nghiêm nghị.
“Nữ tử qua lại với Chu Tử Ngọc có lai lịch gì?”