Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Khương Tự đột nhiên vọt vào phòng, làm A Man đang ghé kẹt cửa nhìn lén giật mình nhảy dựng.
"Cô, cô nương?"
Cô nương đi sông Kim Thủy giết người phóng hỏa đều không hoảng hốt, Dư công tử nói gì mà có thể làm cho cô nương hoảng thành như vậy?
Khương Tự đối với tiếng kêu của A Man mắt điếc tai ngơ, đầy trong đầu đều là lời Úc Cẩn vừa mới nói: Ta không thích Thánh Nữ gì gì đó, lòng ta ái mộ chính là Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ -- Khương Tự.
Ý niệm đầu tiên của nàng chính là không có khả năng.
Khi đó Úc Thất và nàng tiếp xúc, ngay từ đầu hoàn toàn là lấy tư thái xa lạ.
Nàng lúc ấy chiếm cứ thân phận Thánh Nữ A Tang, tuy rằng chột dạ, lại an ủi chính mình cho dù người nam nhân này cho rằng yêu thích chính là A Tang cũng không sao, dù sao từ đầu đến cuối, cùng hắn ở chung chính là Khương Tự, cùng hắn ngày càng quen thuộc chính là Khương Tự, cùng hắn lưỡng tình tương duyệt chính là Khương Tự.
Đoạn quá khứ nàng ở kinh thành một chữ đều không thể nhắc lại, đối với nàng mà nói thân phận Thánh Nữ là tân sinh, là khả năng một lần nữa có được hạnh phúc. Nếu nàng đã muốn thân phận Thánh Nữ, cần gì phải so đo một cái tên trong miệng ý trung nhân của nàng đâu, đối phương yêu thích chính là nàng vậy là đủ rồi.
Thế nhưng về sau mới biết được, Úc Thất từ rất sớm rất sớm trước đó đã quen biết A Tang, từ đầu đến cuối hắn đều rõ ràng nàng không phải A Tang, ngay từ đầu bày ra thái độ lạnh nhạt chẳng qua là vì giảm xuống sự cảnh giác của nàng, thuận tiện tiếp cận nàng thôi.
Thánh Nữ đã chết, xuyên thấu qua một nữ tử có dung mạo tương tự Thánh Nữ hoài niệm người yêu đã qua đời cũng coi như một loại an ủi.
Lời này là do tỳ nữ bên người A Tang - Ô Lan dùng một loại ngữ khí coi thường cười lạnh nói với nàng.
Lời nói từ trong miệng người khác nói ra nàng một chữ cũng không muốn tin tưởng, cho dù trong lúc vô tình nàng phát hiện ở trong một hốc tối trong thư phòng của Úc Thất bức họa của A Tang, nàng vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định.
Kỳ thật khi đó nàng đã biết lời Ô Lan nói rất có khả năng là sự thật.
Bức họa kia đã nhiều năm rồi, vẽ thiếu nữ khi còn ở cái tuổi dậy thì mười hai mười ba, mắt ngọc mày ngài, da tuyết tóc đen, ấn đường một nốt ruồi đỏ đặc biệt tiên diễm, tăng thêm cho thiếu nữ nho nhỏ còn chưa nẩy nở vài phần kiều diễm.
Nàng và A Tang chợt nhìn thì khác nhau lớn nhất chính là giữa lông mày A Tang có nốt ruồi đỏ, mà nàng không có, sau khi nàng thay thế thân phận A Tang thì nốt ruồi đỏ ấy mới được điểm lên.
Huống chi có một điểm Khương Tự thật sự không thể lừa mình dối người: Khi nàng mười hai mười ba tuổi căn bản chưa từng gặp qua Úc Thất, nếu nàng còn muốn thuyết phục mình thiếu nữ trong tranh chính là nàng mà không phải A Tang, vậy thì không chỉ buồn cười, mà còn thật đáng buồn.
Nàng Khương Tự có thể không được người thích, có thể bị người tính kế làm thay thế phẩm của người khác, nhưng không thể làm một người thật đáng buồn đáng cười sống trong những lời giả dối.
Đây đại khái là căn nguyên khiến nàng thống khổ, thế cho nên tất cả những thứ tốt đẹp Úc Thất dành cho nàng đều không thể giảm bớt nỗi thống khổ kéo dài không dứt này, thậm chí đối phương càng tốt với nàng, nàng càng phẫn nộ hơn.
Cho đến sau này, nàng chính tai nghe được hắn nói người mình ái mộ chính là Thánh Nữ, nàng liền hoàn toàn chết tâm, chấp nhận số mệnh.
Khi đó nàng không chỉ một lần nghĩ, nếu như hết thảy bắt đầu một lần nữa, ở thời điểm mà nàng còn chưa động tâm, hoặc dù động tâm nhưng còn chưa gả cho hắn, nàng cũng không bao giờ muốn ở bên đồ hỗn trướng này nữa.
Mà hiện tại, hắn thế mà nói với nàng người hắn ái mộ trước nay đều là Khương Tự.
Khương Tự vươn tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm đến ấn đường.
Nơi đó bóng loáng bằng phẳng, không có nốt ruồi đỏ tồn tại, cũng không tồn tại khả năng nhận lầm.
Hắn nói nên tin hay là không tin?
Khương Tự dựa lưng vào cửa gỗ, cả người không ngăn được run rẩy.
Nàng đại khái vẫn sẽ tin.
Tên hỗn đản kia mặc dù da mặt dày, nói lời dỗ người không cần tiền rải đầy trời, nhưng có một điểm nàng coi như hiểu rõ: Khi hắn dùng biểu tình cùng ngữ khí như vậy nói một sự kiện, hắn là nghiêm túc.
Nếu là như thế, vậy thì kiếp trước là chuyện thế nào?
Khương Tự nhắm hai mắt, trong đầu hiện ra bộ dạng của Úc Cẩn.
Úc Cẩn của kiếp trước, so với hiện tại còn chưa hoàn toàn rút đi ngây ngô của thiếu niên, khi đó hắn đã trưởng thành thành một thanh niên mặt mày càng thêm lạnh lẽo.
Khi nàng lãnh đạm với hắn, nam nhân trước mặt người ngoài lãnh nhược sương tuyết lại toát ra ánh mắt ủy khuất như thú con, sau đó dùng ánh mắt như vậy cộng thêm lời âu yếm khiến người ta mặt đỏ tim đập dỗ nàng mềm lòng.
Hắn khi đó...... Thích cũng là Khương Tự ư?
Khương Tự từ khi trọng sinh tới nay chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt như vậy, thậm chí còn mờ mịt hơn cả việc vận mệnh của vợ chồng Vĩnh Xương Bá hoàn toàn khác với kiếp trước.
Vô số ý niệm lặp đi lặp lại ở trong lòng, nàng đần độn rời cửa phòng đi vào bên trong, đi vào bàn bát tiên bên cạnh nhà chính ngồi xuống, rót một ly trà lạnh uống vào.
A Man thực sự bị phản ứng của Khương Tự dọa sợ, lặng lẽ liếc nhìn chủ tử một cái, rón ra rón rén đẩy cửa ra chạy ra ngoài, bước nhanh chạy đến trước mặt Úc Cẩn chống nạnh hỏi: "Dư công tử, ngươi rốt cuộc nói gì với cô nương nhà ta, mà dọa cô nương nhà ta thành như vậy?"
Thiếu niên tựa như bị làm Định Thân Thuật theo thanh âm chất vấn của tiểu nha hoàn rốt cuộc phục hồi tinh thần, hơi hơi chuyển động tròng mắt đen bóng.
Lại nói, hắn mới bị dọa đó, vừa rồi A Tự đột nhiên đứng dậy, hắn cho rằng sẽ bị hành hung một trận......
"Ngươi nói chuyện nha!" A Man gấp đến độ dậm chân.
Úc Cẩn nhàn nhạt liếc A Man một cái, lướt qua nàng đi vào trong phòng.
A Man đuổi theo, đuổi tới cửa cửa rầm một tiếng nhốt nàng ở bên ngoài.
A Man xoa xoa chóp mũi, xoay người đặt mông ngồi trên thềm đá, chống cằm suy nghĩ: Lấy kinh nghiệm của nàng suy đoán, cô nương sẽ không lỗ, huống chi Dư công tử không chỉ có một gương mặt đẹp, còn có một con cún bự biết nhặt túi tiền, nhìn vào hai ưu điểm này nàng còn rất hy vọng cô nương cùng với Dư công tử kết làm thân thuộc nữa kìa.
Úc Cẩn từng bước một đi vào trong, đi đến trước mặt Khương Tự ngồi xuống đối diện, đối phương hoàn toàn không có phản ứng.
"Thật sự bị dọa rồi?"
Khương Tự chớp chớp mắt, bình tĩnh nhìn hắn.
Ánh mắt kia quá mức phức tạp, phảng phất như ngàn vạn cảm xúc dung hợp cùng nhau, nở rộ trong một đôi mắt sáng tinh xảo, cơ hồ muốn nở rộ, đủ để bao phủ người nhìn vào nó.
Úc Cẩn nhất thời có chút luống cuống, lẩm bẩm nói: "Ta cũng chỉ làm sáng tỏ một chút hiểu lầm, không có ép nàng lập tức tiếp nhận ta mà, làm sao lại sợ thành như vậy?"
Bởi vì bày tỏ cõi lòng mà làm người trong lòng sợ choáng váng, trên đời này đại khái không mấy người có thể làm được đi?
Thiếu nữ đối diện lông mi run rẩy, rốt cuộc có phản ứng: "Ngươi vừa mới nói chính là thật?"
Vừa mới?
A Tự hỏi như vậy, hẳn là rất để ý người hắn ái mộ thật sự chính là ai? Đây chẳng phải nói trong lòng A Tự có hắn!
Một tia vui mừng bí ẩn nháy mắt đánh sâu vào trái tim Úc Cẩn, làm trái tim hắn đập thình thịch.
Hắn có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, nàng cũng có thể.
"Là thật sao?" Khương Tự hỏi lại, phảng phất như dùng hết dũng khí kiếp trước kiếp này.
Thiếu niên đĩnh bạt tuấn tú như trúc xanh đối diện nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, thở dài: "Nha đầu ngốc, ta lừa nàng làm gì. Nếu như ta thích chính là đồ bỏ Thánh Nữ gì gì đó, mỗi ngày ở trước mặt nàng tự chuốc nhục nhã làm cái gì?"
Khương Tự há miệng thở dốc, có một câu không hỏi ra: Có lẽ là vì Thánh Nữ đã chết rồi thì sao?
Kiếp này nàng đã không có bất luận lý do gì biết Thánh Nữ đã không còn trên nhân thế.
Lúc này nàng nghe Úc Cẩn dùng ngữ khí gợn sóng bất kinh nói: " Nói cho nàng một bí mật."