Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
“Ai?” Râu quai nón quát hỏi một tiếng, cùng tiếng mưa rền gió dữ cuốn vào nhau ập vào đầu tỷ muội hai người.
Khuôn mặt Khương Y trở nên trắng bệch, cầm thật chặt tay Khương Tự.
Nam tử áo dài nhìn về phía râu quai nón: “Có người?”
Râu quai nón sắc mặt căng chặt, nhanh chân đi về phía đại thụ mà hai tỷ muội ẩn thân.
Thân thể Khương Y kịch liệt run rẩy, theo bản năng đẩy Khương Tự ra phía sau.
Gió mạnh hơn, diễn tấu làm nhánh cây phần phật lay động, ngay lúc râu quai nón đến gần một cành cây vừa lúc bị gió thổi gãy, ngã xuống trước mặt gã.
Râu quai nón một cước đạp lên cành cây, theo bản năng dùng mũi chân nghiền nghiền, không hề tạm dừng đi ra đằng sau gốc cây.
Khương Y gắt gao che miệng, cơ hồ sắp không khống chế được xúc động thét chói tai.
Giờ khắc này nàng sợ cực kỳ.
Một người nam nhân như vậy, cho dù là vì trùng hợp trú mưa mà tập trung cùng một chỗ nàng cũng đã nhịn không được hoảng hốt, huống chi bây giờ còn nghe được lời kinh tâm như vậy.
Làm sao bây giờ? Nếu như bị người này phát hiện nàng với Tứ muội, có thể bị diệt khẩu hay không?
Không được, vô luận như thế nào cũng không thể để Tứ muội xảy ra chuyện.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần dừng ở trong tai Khương Y tựa như bùa đòi mạng, làm nàng trong cơn tuyệt vọng lại sinh ra dũng khí lớn lao.
Khương Y vươn tay dùng sức đẩy muốn cho Khương Tự mau chạy đi, lại đẩy vào khoảng không, tập trung nhìn vào thì không biết khi nào Khương Tự đã đứng phía trước nàng.
“Tứ muội!” Tiếng la bởi vì sợ hãi tột cùng mà bị nghẹn lại trong cổ họng, Khương Y giống như lá rụng trong mưa rền gió dữ, tuyệt vọng mà bất lực.
Thiếu nữ che ở trước người nàng lại lộ ra một loại bình tĩnh quỷ dị.
Khương Tự nhìn thấy một đôi giày vải màu đen xuất hiện ở cạnh gốc cây, không do dự nữa thả Huyễn Huỳnh ra ngoài.
Huyễn Huỳnh mắt thường khó có thể phân biệt như sao băng từ lỗ tai bên này của râu quai nón bay vào, lại từ trong một lỗ tai bên kia bay ra.
Râu quai nón hiện thân ở trước mặt hai tỷ muội ánh mắt có chút mờ mịt trong nháy mắt.
Râu quai nón hiển nhiên là người tập võ, loại người này thường thường ý chí kiên định, với cả lúc này không có ngôn ngữ thỏa đáng hướng dẫn, rất khó lợi dụng Huyễn Huỳnh khiến cho gã sinh ảo giác.
Khương Tự biết rõ điểm này, nàng vốn cũng không trông cậy vào làm cho người này sinh ra ảo giác, mà là chờ gã thất thần trong nháy mắt này.
Cơ hồ trong nháy mắt râu quai nón thất thần, một cây gai nhọn Khương Tự nắm chặt ở trong tay tức thì đâm ra ngoài, đâm vào cánh tay nam tử.
Râu quai nón cả người run lên, hoảng sợ phát hiện cả người không thể động đậy, ngay lúc gã còn chưa kịp thấy rõ tình huống trước mắt thì một ít bột phấn đã bay vào trong mắt gã.
Cảm giác nóng rát đánh tới, sắc mặt râu quai nón cực kỳ vặn vẹo, lại không phát được ra thanh âm nào. Cảm giác tê liệt truyền đến từ cánh tay cơ hồ khống chế mỗi một chỗ trên thân thể gã, làm gã ngay cả kêu thảm thiết đều không thể phát ra.
“Làm sao vậy?” Nam tử áo dài trong đình thấy đồng bạn vẫn không nhúc nhích đứng ở cạnh gốc cây, cảm thấy hơi kinh ngạc.
Đôi mắt của râu quai nón bởi vì dính bột phấn không biết tên mà thống khổ run rẩy, nước mắt từng chuỗi chảy ra ngoài.
Nam tử áo dài lại kêu một tiếng: “ Ngươi phát hiện gì à, sao lại không lên tiếng?”
Trả lời nam tử áo dài chỉ có tiếng mưa gió.
“Làm gì thế hả?” Nam tử áo dài rốt cuộc nhịn không được đi về phía râu quai nón.
Râu quai nón giờ phút này hai mắt đã đau đến nỗi không mở ra được, thính lực lại phá lệ nhạy bén, nghe tiếng bước chân của đồng bạn càng ngày càng gần, gấp đến độ muốn phát điên, chính là giờ phút này cái loại cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân vẫn như cũ không tan hết, yết hầu gã vẫn không thể phát ra chút thanh âm nào.
Từ trong đình đến cạnh cây chỉ xa có mấy bước, nam tử áo dài rất mau thì tới gần.
Một cây gậy nghênh diện đập tới, trực tiếp tiếp đón trán hắn.
Trước mắt nam tử áo dài tối sầm rồi ngã xuống đất, vừa lúc ngã vào trên người râu quai nón, hai người đồng thời ngã lệch xuống.
Liên tiếp biến cố làm Khương Y hoàn toàn choáng váng.
Nam tử áo dài và râu quai nón ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng rầm.
Khương Tự không do dự bổ cho râu quai nón một gậy, sau đó quăng cây gậy được bọc một lớp bọc sắt cầm trong tay đi, túm lấy cổ tay Khương Y cất bước bỏ chạy.
Lao ra phạm vi tán cây che chắn, màn mưa nháy mắt bao phủ hai người, mà giờ phút này Khương Tự lại không lo được nhiều như vậy, túm Khương Y chạy như bay.
Mưa lớn hơn nữa, mặt đường lầy lội trơn ướt làm mỗi bước hai người phóng ra đều như lún ở trong vũng bùn.
“Tứ muội ——” Khương Y vừa mở miệng, lập tức có nước mưa lọt vào.
Khương Tự dùng sức cầm tay Khương Y, dưới chân không hề dừng lại.
Khương Tự kiên định làm Khương Y đem tất cả nghi vấn cùng kinh hoảng tạm thời vứt ra sau đầu, theo đó tăng nhanh tốc độ.
Nàng vốn nên bảo vệ tốt muội muội, bây giờ lại dựa vào muội muội mới thoát thân, nếu lại kéo chân sau muội muội ắt muôn lần chết cũng không thể thoái thác tội của mình.
Tỷ muội hai người nâng đỡ lẫn nhau chạy không biết bao lâu, rốt cuộc nhìn thấy hai cây dù xanh giống như lá sen giãn ra phiêu đãng trong mưa gió vô biên vô tận, cách các nàng càng ngày càng gần.
“A Man!” Trong lòng Khương Tự giãn ra.
Nàng sợ nhất chính là đi khác đường với A Man.
Nếu như A Man đi đình bên kia rồi gặp phải hai người kia, sự tình sẽ không hay.
Nam tử áo dài ăn một gậy sẽ hôn mê bao lâu Khương Tự không xác định, nhưng râu quai nón cả người tê liệt không lâu lắm là sẽ biến mất, mà một gậy nàng đánh râu quai nón cũng không lấy mạng người, lấy tình trạng thân thể của người tập võ mà nói không chừng sẽ tỉnh lại rất nhanh.
Gai nhọn mà Khương Tự đâm vào râu quai nón dài không quá vài tấc, đầu mũi nhọn tẩm một loại độc tố. Độc tố này là bài tiết của cổ giải độc mà nàng nuôi tiết ra, chỉ cần đâm thủng da thịt là có thể khiến cả người người đó tê liệt trong nháy mắt, chỉ tiếc thời gian không được lâu lắm, có điều ở thời khắc mấu chốt như vậy là đủ rồi.
Về phần gậy gỗ đánh ngất nam tử áo dài, là Khương Tự thuận tay rút ra bên hông râu quai nón, cũng coi như là tận dụng hết mọi thứ.
Tất cả việc này nói ra thì rất dài, trên thực tế chỉ phát sinh ở trong nháy mắt, cho tới bây giờ Khương Y vẫn hốt hoảng như còn đang ở trong mộng, thấy A Man và A Nhã chạy tới một chữ đều phun không ra.
A Man nhìn thấy hai tỷ muội cả người ướt đẫm thì giật cả mình, vội lấy dù kẹp ở dưới nách căng ra che cho Khương Tự, vội vàng hỏi: “Cô nương, không phải đã nói ở trong đình trú mưa chờ chúng tiểu tỳ sao?”
Bên kia A Nhã cũng giúp Khương Y căng dù, đỡ lấy Khương Y cả người như nhũn ra.
Giờ khắc này Khương Tự lại phá lệ bình tĩnh, quyết đoán nói: “Về khách phòng trước rồi nói.”
Dù bung ra bị gió thổi đến lắc trái lắc phải, căn bản không che được hạt mưa nghiêng nghiêng thổi tới, chờ chủ tớ bốn người trở lại khách phòng, A Man và A Nhã trước đó vốn có che dù trên người cũng đều ướt hơn phân nửa, còn về tỷ muội Khương Tự lại càng chật vật hơn.
Giọt nước rất nhanh theo lọn tóc góc áo chảy xuống, đọng lại trên sàn nhà một vũng nước.
A Man cất xong dù dậm chân một cái: “Cô nương, nô tỳ đi lấy nước ấm cho ngài lau.”
Khương Tự ngước mắt nhìn thoáng qua bên ngoài.
Hạt mưa theo mái hiên dệt thành muôn màn mưa, không có tư thế dừng lại, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy bóng người vội vã chợt lóe qua từ cửa ánh trăng xa xa.
Thình lình xuất hiện một trận mưa to như vậy vây khốn rất nhiều người.
Khương Tự nhìn thoáng qua Khương Y cả người ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt, gật gật đầu: “Đi đi.”
Thấy A Man đi múc nước ấm, A Nhã vội nói: “Đại nãi nãi, nô tỳ cũng theo A Man tỷ tỷ cùng đi múc nước.”
Khương Y lung tung gật gật đầu.
Khương Tự lại mở miệng nói: “Ngươi lưu lại.”