Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Khương nhị lão gia là tiến sĩ xuất thân đường đường chính chính, còn chưa đến bốn mươi tuổi đã xuất ngoại hồi kinh, đương nhiệm Thái Bộc Tự Thiếu Khanh. Có thể nói con đường làm quan của ông ta thuận buồm xuôi gió, không ít người nhắc tới đều sẽ khen một tiếng tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Một người như vậy, mặc kệ người khác có xem trọng ông ta hay không, chính ông ta cũng đánh giá bản thân rất cao, thế nhưng hôm nay ở Lễ Bộ Thượng Thư phủ cư nhiên bị xem thường.
Tư vị bị xem thường đương nhiên không dễ chịu.
Khương nhị lão gia sau khi trở về một khuôn mặt đen như đáy nồi, thở dài với Phùng lão phu nhân: “Lễ Bộ Thượng Thư phủ và Bá phủ chúng ta từ đây chỉ sợ kết xuống hiềm khích.”
Vừa lúc Khương An Thành trở về, Phùng lão phu nhân mắt gió lập tức quét qua, nhàn nhạt nói: “ Trạm Nhi xác thật quá hồ nháo, cả ngày gây hoạ cho Bá phủ, lần này ngươi phải quản giáo cho thật kỹ vào, cho nó nhớ lâu."
Khương An Thành nghe xong liền không vui.
Tiểu súc sinh xác thật thường xuyên gây hoạ, nhưng việc nào ra việc đó, không thể tính sổ lung tung.
“Mẫu thân, chuyện này nói ra vẫn là Trạm Nhi bị liên lụy, nó là bị công tử Dương gia kêu đi du sông, không xảy ra chuyện gì đã vạn hạnh lắm rồi. Cũng không thể bởi vì công tử Dương gia chết, Trạm Nhi không có việc gì, liền thành Trạm Nhi sai? Lễ Bộ Thượng Thư phủ nếu bởi vì việc này mà kết oán với Bá phủ, đó là do bọn họ đầu óc có bệnh!”
Phùng lão phu nhân bị Khương An Thành nói một phen nghẹn gần chết, cả giận nói: “Đến lúc này ngươi còn che chở nó! Thế sao Thương Nhi không đi du sông Kim Thủy? Nói cho cùng vẫn là bản thân nó có vấn đề!”
Khương Tự nhàn nhạt nói tiếp: “Tổ mẫu, Nhị ca là bị công tử Dương gia kêu đi du sông, nếu không đi chẳng phải sẽ đắc tội những người đó? Cháu gái đã sớm nói rồi, người tốt có hảo báo, ác nhân tự có trời thu. Hiện giờ Nhị ca không có việc gì, có thể thấy được Nhị ca là người tốt.”
Nàng nói lời này người ở đây nghe xong khóe miệng trực tiếp co rút.
Tứ cô nương cũng thật dám nói, Nhị công tử bởi vì người tốt mới đại nạn không chết, vậy công tử Dương gia chẳng phải là ác nhân tự có trời thu ——
Tự dưng bị Tứ cô nương dẫn lệch đi mọi người bất giác lắc đầu, ngẫm lại trước đó chưa tìm được Nhị công tử Tứ cô nương đã chắc chắn nói như vậy, không khỏi ngây ngẩn cả người. Đặc biệt là Nhị thái thái Tiêu thị, nhìn về phía Khương Tự ánh mắt nhiều hơn một mạt suy nghĩ sâu xa.
Đây là trùng hợp sao? Vẫn là nói con ranh này có bản lĩnh mà thường nhân không biết?
Không, không, một tiểu nha đầu mới cập kê có thể có bản lĩnh gì? Đây nhất định là ảo giác của bà ta.
“Người lớn nói chuyện, ngươi một tiểu cô nương không cần xen vào.” Phùng lão phu nhân không nóng không lạnh nói.
Vĩnh Xương Bá thế tử muốn giữ đạo hiếu ba năm, sau khi giữ hiếu xong đến cùng ra sao còn khó liệu, nhìn Khương Tự không phải đứa biết nắm chắc cơ hội, tâm tư coi trọng nàng của Phùng lão phu nhân lại phai nhạt xuống.
Đối với Phùng lão phu nhân mà nói, tiểu bối không được coi trọng tự nhiên không có tư cách mở miệng.
Khương Tự nghe vậy cong môi cười cười, không để bụng chút nào.
Để ý người nói lời ác độc mới có thể đả thương người, về phần người nói lời ác độc không đáng quan tâm, với nàng mà nói chẳng khác gì đánh rắm.
Khương Tự không thèm để ý, Khương An Thành lại không nhịn được, liễm mi nói: “Con lại cảm thấy lời của Tự Nhi còn có đạo lý hơn lời của người lớn nhiều lắm.”
Ông quay đầu trực tiếp nổi bão với Khương nhị lão gia: “Nhị đệ trở về nói mấy lời này là có ý gì? Lễ Bộ Thượng Thư phủ có địa vị hơn Bá phủ chúng ta, cho nên nhà bọn họ chết người giận chó đánh mèo đến trên đầu Bá phủ liền có đạo lý? Hừ, rõ ràng là bọn họ lòng dạ hẹp hòi, lấy thế khinh người, Nhị đệ ở nơi đó bị vắng vẻ nên phất tay áo bỏ đi, mà không phải trở về làm khó dễ vãn bối nhà mình. Ngươi đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, chẳng lẽ đem khí tiết đọc được đút vào bụng chó cả rồi?”
Hừ, nếu mẫu thân đã bày ra thái độ trưởng bối làm khó dễ khuê nữ, vậy ông liền bày ra tư thế trưởng huynh mắng lão Nhị đó, dù sao huynh trưởng như cha, ngay cả mẫu thân đều không thể nói gì.
Khuôn mặt coi như tuấn lãng của Khương nhị lão gia trướng thành màu gan heo.
Ông ta thế mà quên mất, đại ca vẫn luôn là cái pháo đốt, lúc phụ thân còn trên đời bọn họ còn nhỏ tuổi, đại ca cũng bị đánh không ít.
Lại nói, Khương Trạm hoàn toàn theo cha hắn mà!
Trước mặt nhiều người như vậy bị Khương An Thành mắng cho một trận sập mặt, Khương nhị lão gia mất mặt không nhịn được, cả giận: “Đại ca lời này sai rồi, công tử Lễ Bộ Thượng Thư phủ mất, ta bị vắng vẻ lẽ nào phải ở trong phủ nhà người ta đại náo một hồi? Đây cũng không phải là lòng dạ khí độ mà quân tử nên có!”
Khương An Thành cười lạnh: “Nói đến cùng vẫn là nhìn ngạch cửa Lễ Bộ Thượng Thư phủ cao!”
Khương nhị lão gia tức giận đến bắt đầu nói không lựa lời: “ Cánh cửa Lễ Bộ Thượng Thư phủ cao hơn Bá phủ không phải sự thật sao? Đại ca không thèm để ý tương lai Bá phủ ra sao, ta còn phải suy nghĩ cho tiền đồ của bọn nhỏ đó.”
Đại ca này của ông ta chính là kẻ bất tài không thức thời, chỉ bởi vì sinh sớm hai năm mà được kế thừa tước vị Bá phủ, lại hoàn toàn không nghĩ làm sao quang diệu cửa nhà, để tước vị truyền thừa lâu dài.
“Thời trẻ qua mau, người không có ngàn ngày tốt. Nhị thúc hiện tại nhìn thấy nghạch cửa Lễ Bộ Thượng Thư phủ cao, có lẽ về sau còn không bằng Bá phủ chúng ta đâu.” Thanh âm lãnh lãnh đạm đạm của thiếu nữ vang lên.
Lời này của nàng làm mọi người sửng sốt.
Mặt Phùng lão phu nhân trầm xuống: “Tứ nha đầu, ngươi còn có chút quy củ nào không, miệng toàn là lời bậy bạ!”
Khương Tự đứng dậy, thong thả thi lễ với Phùng lão phu nhân: “Tổ mẫu chớ có so đo cháu gái hồ ngôn loạn ngữ, cháu gái cáo lui.”
Nàng đi ra cửa viện Từ Tâm Đường, phun ra một ngụm trọc khí thật dài, đợi không bao lâu liền thấy Khương An Thành đi ra.
Thấy Khương Tự chờ ở đây, Khương An Thành lộ ra nụ cười ôn hòa: “Tự Nhi đang chờ ta?”
Khương Tự gật đầu,hỏi: “Phụ thân với Nhị ca cùng đi Thuận Thiên Phủ, vì sao chỉ có phụ thân trở về?”
Đối với năng lực của Chân Thế Thành Khương Tự rõ mười mươi, cũng bởi vậy cực kỳ chú ý tiến triển vụ án.
“À, chúng ta đi đến nhà ân nhân cứu mạng của Nhị ca con, khi ta rời đi Nhị ca con còn ở lại.”
Khương Tự hơi có chút ngoài ý muốn, trên mặt bất động thanh sắc nói: “Thì ra là thế.”
Khương An Thành đột nhiên thở dài: “ Nhị ca con cuối cùng cũng kết giao được một bằng hữu đáng tin cậy, về sau nếu nó qua lại nhiều với người trẻ tuổi như Tiểu Dư, ta cũng có thể yên tâm.”
Tiểu Dư??
Trong đầu của Khương Tự bỗng nhiên hiện lên đôi mắt phượng hàm chứa cười nhạt của người nọ.
Hắn mà nghe được phụ thân đánh giá hắn như vậy còn không biết đắc ý thế nào đâu.
Không đúng, biết dỗ người vốn là sở trường của hắn, phụ thân mà tới cửa thêm hai lần, không chừng còn đem khuê nữ bán luôn.
Một tiếng khụ vang lên: “Tự Nhi, con từng gặp Tiểu Dư rồi đó, lần ở Nghi Ninh Hầu phủ ấy. Con còn nhớ chứ?”
Bên người Tiểu Dư có một con cún bự ơi là bự, theo lý thuyết nữ nhi hẳn là khắc sâu ấn tượng nhỉ.
“Nhớ ạ.”
“Khụ khụ, con cảm thấy Tiểu Dư thế nào?” Khương An Thành cảm thấy đã tô điểm không sai biệt lắm, tự cho là không để lại dấu vết hỏi.
Khuôn mặt Khương Tự nháy mắt vặn vẹo.
Nàng đánh giá cao tiết tháo của phụ thân đại nhân rồi, lúc này mới lần đầu tới cửa thôi!
“Không biết ạ, với mấy bằng hữu của Nhị ca con đã không có hứng thú tìm hiểu rồi. Phụ thân, con về phòng trước.”
Mắt thấy nữ nhi bước nhanh hơn thỏ, Khương An Thành ở phía sau kêu: “Này, Tự Nhi, Tiểu Dư không giống như mấy đám bạn xấu xa đó của Nhị ca con đâu ——”
Khương Tự yên lặng trợn trắng mắt.
Đương nhiên không giống rồi, những đám bạn xấu xa của Nhị ca cũng không có bản lĩnh dỗ phụ thân đến xoay vòng vòng đâu.
Trở lại Hải Đường Cư, A Man bu lại.
“Lão Tần đem thuyền xử lý chưa?”# Edit by Khuynh Vũ #