Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Mắt thấy nhi tử chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, Chân Thế Thành tức giận đến mức run râu.
Tiểu tử này sao không chịu thông suốt vậy chứ, ánh mắt hắn tốt như vậy, nhìn trúng tiểu cô nương sẽ kém được sao?
Chân Thế Thành không khỏi nhớ tới cái hôm, nhi tử hỏi hắn cô nương hắn thưởng thức có ưu điểm gì, hắn không cần nghĩ ngợi đã nói: “Phá án rất có thiên phú.”
Ưu điểm lớn như vậy, nhi tử hỗn trướng cư nhiên không biết thưởng thức?
Chân Thế Thành nhớ tới biểu tình của Chân Hành sau khi nghe xong, liền giận đến sôi máu, dùng sức vuốt vuốt râu.
Chẳng lẽ muốn hắn lấy cái loại ưu điểm râu ria rằng tiểu cô nương kia thực mạo mĩ ra nói? Nông cạn!
“Đại nhân, có người báo quan!” Nha dịch chạy nhanh tới bẩm báo.
Chân Thế Thành khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, nhanh chân đi ra ngoài.
Trên công đường, trong lúc Chân Thế Thành chưa tới, bọn nha dịch nhìn thiếu niên đứng ở giữa xì xào to nhỏ.
Không phải bọn hắn không có kiến thức, mà thật sự là một người trực tiếp kéo thi thể tới cáo quan thật sự chưa thấy bao giờ.
“ Đại nhân đến rồi!”
Trong công đường tức khắc yên lặng xuống.
Chân Thế Thành đến sau đường án ngồi xuống, phóng tầm mắt nhìn xuống, nhìn thấy thiếu niên đứng phía dưới không khỏi giật mình.
Thiếu niên này lại là một trong những vị tiểu hữu ngẫu nhiên gặp được trong chùa Linh Vụ.
Cân nhắc đến việc Khương cô nương cùng thiếu niên này có quen biết, trong lòng Chân Thế Thành sáng tỏ, người này thân phận không phú tức quý.
Đương nhiên loại thân phận này đặt ở kinh thành không tính là gì, đối với Chân Thế Thành mà nói cũng không mấy kinh ngạc, hắn giật mình chỉ là trùng hợp vì từng có màn giao thoa này.
Chân Thế Thành rất nhanh phục hồi tinh thần, vỗ kinh đường mộc: “Thăng đường.”
Sát uy bổng trong tay nha dịch lập tức gõ lên: “Uy vũ ——”
Úc Cẩn vân đạm phong khinh đứng đó, chờ công đường an tĩnh lại.
Một người nha dịch quát: “Lớn mật, trên công đường cư nhiên không quỳ xuống!”
Úc Cẩn cười nhạt một tiếng, nói với Chân Thế Thành: “Còn mong đại nhân thứ cho, ta không tiện quỳ xuống lắm.”
Chân Thế Thành cũng không để ý mấy này, nghiêm mặt nói: “ Không sao, vẫn là mời ngươi nói ra là nhân sĩ phương nào, lại là vì nguyên do gì mà báo quan đi.”
Đại Chu hậu đãi văn nhân, tú tài có công danh nhìn thấy Huyện lão gia đều không cần quỳ xuống, thế gia công tử ở trước mặt hắn không quỳ xuống cũng không kỳ quái.
Chẳng qua lúc này Chân Thế Thành thật sự rất tò mò thân phận của đối phương. Bình thường mà nói, người của đại hộ cho dù báo quan cũng sẽ không do đích thân chủ tử tự mình đăng đường, thiếu niên này có chút ý tứ.
“ À, có người ám sát ta.” Úc Cẩn nhàn nhạt nói.
Chân Thế Thành đột nhiên ngồi thẳng thân mình, thần sắc trịnh trọng hẳn: “Ám sát?”
“Ừ, trên chủy thủ đâm ta còn tẩm độc.”
Chân Thế Thành càng coi trọng hơn: “Người nọ phải chăng đã chạy thoát?”
Ám sát, tẩm độc, đủ để thuyết minh thiếu niên trước mắt thân phận không đơn giản, án này càng không đơn giản.
Úc Cẩn duỗi một lóng tay chỉ nam thi trên mặt đất: “Chính là người này.”
Chân Thế Thành trầm mặc một chút, nhíu mày nói: “Các hạ như thế, là lạm dụng tư hình.”
Kể giết người bị giết lại, chỉ cần có nhân chứng, người bị hại ngược lại không cần bị phạt, chính là ngươi đều đã lạm dụng tư hình chơi chết con người ta rồi, còn khiêng đến công đường để làm gì nữa dậy hả?
Chân Thế Thành sinh ra một loại cảm giác bị đùa giỡn, sắc mặt hơi trầm xuống.
Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “ Đại nhân hiểu lầm, người này không phải ta giết, mà là khi bị thị vệ ta bắt được cắn nát răng độc tự sát.”
“Các hạ đến tột cùng là người phương nào?” Chân Thế Thành không khỏi truy vấn.
“ Ta họ Úc, tên một chữ Cẩn, trong nhà đứng hàng thứ bảy, gia phụ là…… Đương kim thiên tử.”
Sát uy bổng trong tay một người nha dịch trực tiếp rớt xuống, nện ở trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Chân Thế Thành siết chặt kinh đường mộc, thanh âm khẽ nhếch: “ Ngươi có thể nói lại thân phận lần nữa không!”
Sắc mặt Úc Cẩn vẫn bình tĩnh như cũ: “ Ta là đứa con trai thứ bảy của Hoàng Thượng, đại nhân gọi ta Úc Thất là được.”
Chân Thế Thành không khỏi đứng lên: “Ngươi có biết ——”
Giả mạo hoàng tử chính là tử tội không!
Úc Cẩn ngước mắt đối diện với Chân Thế Thành: “Đại nhân, ta không ngu.”
Chân Thế Thành trầm mặc một lát, nói: “Bản quan muốn xem lệnh bài.”
Úc Cẩn gỡ xuống lệnh bài, giao cho nha dịch bên cạnh trình lên.
Bàn tay nâng lệnh bài của nha dịch đều phát run, như khoai lang phỏng tay dâng lên cho Chân Thế Thành.
Chân Thế Thành tiếp nhận lệnh bài nhìn kỹ, chắp tay nói: “Thì ra là Vương gia, hạ quan có lễ.”
“Đại nhân không cần khách khí như thế, hiện giờ ngươi là quan chủ thẩm, ta là khổ chủ, hôm nay còn mong đại nhân làm chủ thay ta mới phải.”
Nghi thức sắc phong tuy rằng còn chưa cử hành, nhưng thánh chỉ phong Vương đã hạ, người khác gặp Úc Cẩn tất nhiên phải kêu một tiếng Vương gia.
“ Vương gia là người trong hoàng thất, như vậy án này liền không thể chỉ thuộc Thuận Thiên phủ phụ trách, còn xin Vương gia đợi một chút.” Chân Thế Thành cũng không thiếu sự thông thấu khéo đưa đẩy mà quan lớn đều có, đương nhiên không muốn để cho người ta bắt được nhược điểm bao biện làm thay, lập tức phân phó người đi thông tri Tam Pháp Ti hội thẩm.
Chuyện Úc Cẩn bị tử sĩ đánh lén đến trước mắt xem như một vụ án không có đầu mối, trong lòng Tam Pháp Ti biết khó mà tra ra manh mối được, lại muốn bày ra tư thế cẩn thận điều tra, trong lòng sớm đã lôi Thất hoàng tử không đi theo lẽ thường ra mắng nửa ngày.
Vị Thất hoàng tử này thật biết thêm phiền, thân phận giống như hắn gặp phải tập kích không phải nên âm thầm điều tra sao, nào có ai cáo trạng lên Thuận Thiên Phủ.
Hiện tại hay rồi, lão hồ ly Chân Thế Thành kia đem đá quả bóng này đi, những kẻ như bọn hắn ắt phải sứt đầu mẻ trán.
Càng khiến quan lớn Tam Pháp Ti uất nghẹn chính là, việc này không phải là nhỏ, nhất định phải thượng tấu Hoàng Thượng.
Cảnh Minh đế mấy ngày nay hơi có chút không thoải mái.
Trời thì nóng, người vốn dĩ đã dễ phập phồng không yên, thế mà những phi Tần hậu cung đó còn không yên tĩnh.
Không phải chỉ là phạt mấy đứa nhi tử đi diện bích tư quá thôi sao, thế mà đi đến tẩm cung của phi tử nào cũng đối mặt với một khuôn mặt khóc tang, ai gặp mà không phiền? Càng miễn bàn đến gần đây Dương phi mà ông sủng ái nhất còn luôn vì huynh trưởng của nàng ta chết mà làm mình làm mẩy với ông.
Cảnh Minh đế tự xưng là minh quân, đến cái tuổi này thật sự không có ý định tuyển tú, có điều lại không thể kháng cự trong lòng bị đè nén, luôn có một ngọn lửa vô danh không chỗ phát tiết.
“Hoàng Thượng, ba vị đại nhân Tam Pháp Ti tiến cung cầu kiến.” Phan Hải tiến vào bẩm báo.
Cảnh Minh đế đem ném tấu chương mới xem được một nửa đi, không giận tự uy: “ Cho bọn họ tiến vào.”
Lúc này cầu kiến tất nhiên không có chuyện tốt, ông có kinh nghiệm rồi.
Rất nhanh Hình Bộ Thượng Thư, Tả Đô Ngự Sử cùng Đại Lý Tự Khanh trước sau đi vào ngự thư phòng.
“Ba vị ái khanh có chuyện gì bẩm báo?”
Ba người liếc nhìn nhau một cái, do Hình Bộ Thượng Thư báo cáo ý đồ đến.
Cảnh Minh đế vừa nghe liền giận sôi máu, ở trước mặt người ngoài mắng nhi tử lại cảm thấy thật mất mặt, nói với Phan Hải: “Truyền Yến Vương tiến cung!”
Úc Cẩn nhận được khẩu dụ tiến cung diện thánh hoàn toàn không cảm thấy ngoài ý muốn, sắc mặt bình tĩnh theo Phan Hải vào cung.
Hắn lượn một vòng, cuối cùng mục đích chính là tìm phụ hoàng cáo trạng, vị phụ hoàng mới chỉ thấy mặt một lần này thật ra không khiến hắn thất vọng lắm.
Dọc theo đường đi Phan Hải thấy vị Vương gia mới phong này thần sắc thản nhiên, không chút nào giống những người khác lo lắng bất an trước khi diện thánh, hận không thể từ trong miệng hắn moi ra chút nội tình, trong lòng ngược lại sinh ra vài phần đồng tình, nhắc nhở nói: “ Vương gia, Hoàng Thượng gần đây có chút khô nóng.”
Đây là ám chỉ Úc Cẩn Hoàng Thượng đang phát hỏa, kêu hắn kiềm chế chút.
Úc Cẩn không nghĩ tới một thái giám xa lạ sẽ triển lộ thiện ý với hắn, nao nao sau đó cười nói: “Đa tạ công công nhắc nhở.”
Nhìn thiếu niên tươi cười chân thành tha thiết, Phan Hải đột nhiên cảm thấy tâm huyết dâng trào câu nhắc nhở này là đáng giá.