Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Bát thẩm xoa khuôn mặt bị tát sưng, cười lạnh: “Ta làm sao biết bổ cứu như thế nào?”
Bát thúc trừng mắt: “ Đồ đàn bà ngu xuẩn, một khối thịt mỡ không ai che chở như Bá phủ, thật vất vả mới có cơ hội ngươi lại muốn bỏ qua?”
“ Nhưng mà bây giờ đã như vậy rồi, chẳng lẽ còn có thể ép thế tử đón dâu?”
Bát thúc sờ sờ cằm, trong mắt lóe tia tham lam: “ Đường này không thông liền nghĩ lại biện pháp khác, nữ nhân các ngươi không phải nhiều chủ ý lắm sao. Lão bà, nếu nhân dịp này ngươi có thể quản gia Bá phủ, còn lo mấy đứa nhóc không cưới được vợ đẹp sao?”
Bát thẩm đặt mông ngồi xuống, rót mấy ngụm trà lạnh, đem vứt sợ hãi lúc trước lên tận chín tầng mây: “ Để ta ngẫm lại.”
Như thế nào mới có thể nhúng tay vào việc của Bá phủ đây? Lão đầu nói đúng, cơ hội tốt như vậy nếu mà bỏ qua, mụ ta sẽ phải hối hận cả đời.
Con ngươi Bát thẩm xoay loạn, vắt hết óc nghĩ chủ ý.
Bát thúc biết Bát thẩm ở phương diện này có nhiều chủ ý, không rên một tiếng ngồi uống trà, nhìn chằm chằm sườn mặt hơi sưng của Bát thẩm sinh ra vài phần ảo não.
Hẳn nên đánh nhẹ chút.
Bát thẩm đột nhiên vỗ đùi: “Có rồi!”
“ Cái gì?” Bát thúc tỉnh táo tinh thần, đặt chén trà thấy đáy lên trên bàn.
Chén trà sứ trắng tinh tế, một bộ như vậy cũng phải không ít bạc, chi phí ăn uống của Bá phủ thật không phải thôn trang có thể so sánh, quả thực so với thần tiên còn tiêu dao hơn.
Bát thúc nghĩ tới những thứ này, trong lòng liền nóng lên.
Chi này của Vĩnh Xương Bá nhân khẩu vẫn luôn đơn bạc, mấy thế hệ đơn truyền, đến bây giờ ở trong đồng tộc kỳ thật cũng không có họ hàng gần, chi của Bát thúc bọn hắn đều cách đến mấy phòng.
Cũng may Vĩnh Xương Bá làm người phúc hậu, nhiều năm qua rất chiếu cố đồng tộc, mỗi năm đều sẽ phát bạc cho học đường, từ đường của đồng tộc, gặp được nhà ai trong tộc xảy ra đại sự thiên tai nhân họa, chỉ cần tìm tới cửa đều sẽ ra tay giúp đỡ.
Chỉ tiếc lòng người tham lam vô đáy, mắt thấy nhiều năm như một ngày, từng món từng món bạc lớn từ Bá phủ tràn ra, đối với loại người như Bát thúc Bát thẩm mà nói, cứ luôn nghĩ rằng Vĩnh Xương Bá phủ là núi vàng núi bạc xếp thành, nơi nào còn nhớ tình cảm của vợ chồng Vĩnh Xương Bá.
Ở trong mắt bọn họ, Bá phủ có tiền, chiếu cố tộc nhân là chuyện đương nhiên, thậm chí còn cảm thấy cho hơi ít. Hiện đương gia làm chủ Bá phủ đã qua đời, gia nghiệp to như vậy sao có thể giao cho một hài tử còn chưa thành niên phá hoại chứ.
Bát thẩm thăm dò nhìn nhìn bên ngoài, đóng kín cửa sổ, hạ giọng nói: “ Ta âm thầm quan sát thế tử thì thấy nó là đứa có tâm tư, việc này vẫn phải xuống tay từ trên người nha đầu kia.”
“ Ngươi nghĩ ra biện pháp gì tốt rồi?” Bát thúc nghĩ đến Tạ Thanh Yểu ở trong linh đường hùng hổ doạ người, lắc đầu, “ Nha đầu kia càng không phải người dễ chọc.”
Bát thẩm nhếch miệng: “ Nam nhân các ông không hiểu rồi, chó biết cắn người chó không sủa, náo loạn ầm ỹ đều là kẻ nửa vời.”
“ Được, nhanh nói chủ ý của ngươi đi.”
“ Nếu nha đầu kia bị bệnh, trong phủ không có trưởng bối trông coi, tám chín phần mười sẽ phải đi nhà ngoại tĩnh dưỡng đi?”
“ Nói không chừng vị cữu thái thái kia sẽ lưu lại chiếu cố thì sao.”
Bát thẩm không cho là đúng cười cười: “Coi như cữu thái thái lưu lại lại như thế nào? Việc hôn nhân của Thế tử bọn họ tuy rằng được nhắc đến, nhưng chỉ cần bọn họ không thể nhét cô nương vào, Bá phủ này cũng không thể do người ngoài quản gia đi? Việc này ở đâu cũng không vững chân được. Chỉ cần nha đầu kia vừa bị bệnh, chúng ta chính là đồng tộc của nó, lại lấy danh nghĩa tộc trưởng, thay Bá phủ xử lý một chút chuyện hậu trạch há chẳng phải thiên kinh địa nghĩa? Dù sao thế tử chỉ là đứa trẻ ranh, chẳng lẽ còn muốn xen vào chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà?”
Bát thúc nghe xong không khỏi gật đầu.
“ Chỉ cần quyền quản gia Bá phủ vào tay, cho dù nha đầu kia quay đầu đã hết bệnh, chẳng lẽ nó còn có thể đuổi chúng ta đi được sao? Mời thần dễ tiễn thần khó, Bá phủ trước khi chưa danh chính ngôn thuận nghênh đón nữ chủ nhân, chúng ta liền có thể ở Bá phủ làm chủ đương gia. Coi như tương lai Thế tử cưới vợ, thì khi đó những mối quan hệ trong phủ chúng ta đều đã đổi hết cả rồi, tưởng động chúng ta cũng không dễ dàng như vậy. Lão đầu, ông nói có phải lý lẽ này hay không?”
“Nói thì nói như vậy, nhưng nha đầu kia tuy rằng thương tâm, nhưng ta coi tinh thần cũng không tồi đâu.”
Bát thẩm liếc trắng Bát thúc một cái: “ Ta sống tới tận cái tuổi này rồi, ở linh đường đều có thể bị dọa đến rối loạn tâm thần, một tiểu cô nương nũng nịu như nha đầu kia, gặp được thứ đồ không sạch sẽ còn không bị dọa ra bệnh ư?”
Mắt Bát thúc sáng ngời: “Ngươi là nói —— giả quỷ?”
Bát thẩm vui vẻ, hơi có chút dương dương tự đắc: “ Chính là giả quỷ. Chờ tới ban đêm, giả một nữ quỷ tóc tai bù xù lướt qua trước mặt nha đầu kia, còn không dọa cho con ranh đó chết khiếp.”
Bát thúc cho rằng ở phương diện này lão ta nghiêm cẩn hơn Bát thẩm nhiều, đề ý kiến nói: “ Nếu muốn giả quỷ dọa người, thì phải tức khắc đắc thủ, chỉ là tóc tai bù xù không an toàn. Theo ta thấy, nên bôi mặt trắng toát, tốt nhất là nhìn không ra ngũ quan”
Hai người khí thế ngất trời nghiên cứu chi tiết giả quỷ, cuối cùng nhìn nhau cười.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Bát thúc lại rót một ly trà cho mình, vuốt ve chén trà sứ trắng tinh tế.
Chén trà này sờ vào thật là thoải mái, đều là tiền nha.
Ánh mắt Bát thẩm lấp lóe: “ Chỉ là ai đi giả quỷ đây?”
Bát thúc bị hỏi đến sửng sốt.
Bát thẩm tự nghĩ nói: “ Người chúng ta mang đến không đáng tin cậy, bây giờ mà thu mua người Bá phủ lại không còn kịp rồi……”
Mụ ta nói xong đón nhận tầm mắt của Bát thúc, từ trong mắt đối phương nhìn ra vài phần ý tứ: “ Lão đầu, ông sẽ không phải để cho ta tới chứ?”
Bát thúc cười cười: “ Lão bà, ngươi thích hợp nhất đó. Tựa như ngươi nói, người khác cũng không yên tâm, việc này vẫn là tự mình tới đi.”
Bát thẩm hơi há mồm, bỗng nhiên nghĩ tới đôi tay lạnh lẽo cùng với sấm sét suýt nữa bổ vào trên người mình trong linh đường, không khỏi rùng mình: “ Ta không được!”
“ Sao mà không được?” Bát thúc trừng mắt.
Bát thẩm không cam lòng yếu thế trừng trở về: “ Sao ông không đi?”
“ Ta một đại nam nhân, tiến vào chỗ ở của nữ hài, không phải rất dễ dàng bị phát hiện sao?” Bát thúc bản năng kháng cự dính dáng đến quỷ thần.
“ Giả thành bộ dạng nữ quỷ nếu có người thấy, không phải càng đáng chú ý hơn?”
Bát thúc không lời gì để nói.
“ Trước mắt, hạ nhân trong phủ hơn phân nửa đều bận rộn ở bên linh đường, làm việc cả ngày chắc là mệt chết, đến tối khẳng định ngủ rất sâu. Lại nói cho dù thật sự thấy nữ quỷ thì cũng bị dọa cho chạy mất dép, ai dám lượn lờ trước mặt nữa.” Bát thẩm véo Bát thúc một cái, “ Ta mặc kệ, dù sao một mình ta thì không đi!”
Bát thúc không có biện pháp, chỉ phải đáp ứng cùng đi.
Tới buổi tối, mưa đã tạnh, làn gió mát mẻ từ cửa sổ thổi vào, thổi đến màn giường phòng trong phiêu đãng lượn lờ.
“ A Tự, ngươi còn chưa ngủ sao?” Tạ Thanh Yểu thấy Khương Tự đứng ở bên cửa sổ đã một lúc, lên tiếng hỏi.
Khương Tự dòm dòm ngoài cửa sổ lần cuối, lúc này mới đóng kỹ cửa sổ trở lại bên người Tạ Thanh Yểu: “ Ngủ.”
Nhị Ngưu hẳn là đã rời khỏi nơi này rồi, nàng không ngửi được hơi thở của nó.
Có điều hôm nay mưa to gió dật, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của nàng.
Nếu như Nhị Ngưu còn ở, e rằng sẽ đói bụng.
Mà Nhị Ngưu vốn đang được nữ chủ nhân lo lắng đói bụng hiện ngậm một con gà béo xuyên qua hoa viên chạy về hướng sân viện của Tạ Thanh Yểu, chạy đến cửa viện thì dừng lại, vọt đến sau hoa mộc một bên.
Vẫn là ăn xong gà béo rồi hẵng vào.