Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Khương Tự còn chưa về đến Hải Đường Cư thì đã bị gọi trở lại.
Nội quản sự Vĩnh Xương Bá phủ một bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt: “ Đa tạ lão phu nhân, Thế tử chúng ta lo lắng cho đại cô nương, không thể không làm phiền Tứ cô nương qua đó một chuyến. Ngài yên tâm, chúng ta chắc chắn chiếu cố tốt Tứ cô nương.”
Phùng lão phu nhân cười cười: “ Bà con xa không bằng láng giềng gần, nên làm.”
Bà ta nói xong nhìn về phía Khương Tự, dặn dò nói: “ Tới nơi đó rồi thì bồi Tạ Đại cô nương cho tốt, chớ có gây thêm phiền phức cho người ta.”
Khương Tự ứng thanh, theo bà tử quản sự của Vĩnh Xương Bá phủ rời đi.
Tiêu thị sắc mặt ngượng ngùng, nhịn không được nói: “ Vĩnh Xương Bá thế tử dẫu gì cũng còn trẻ tuổi, chỉ nghĩ Tứ cô nương cùng Tạ Đại cô nương giao hảo, phương diện khác liền không suy xét đến.”
Phùng lão phu nhân liếc Tiêu thị một cái, ý vị thâm trường nói: “ Tuổi trẻ có gì không tốt? Ai mà không tới từ thời tuổi trẻ. Huống chi Vĩnh Xương Bá thế tử trẻ tuổi như vậy, không bao lâu nữa sẽ thành chủ của một phủ.”
Tiêu thị nghe xong trong lòng nhảy dựng.
Lão phu nhân đây là ý gì?
Vĩnh Xương Bá thế tử sẽ thừa kế tước vị không giả, nhưng này có quan hệ gì với Đông Bình Bá phủ?
“ Không có trưởng bối nâng đỡ, một đứa nhỏ còn chưa thành niên mặc dù thành chủ của một phủ, chỉ sợ Vĩnh Xương Bá phủ cũng không còn phong quang như dĩ vãng.”
Phùng lão phu nhân cười: “ Gian nan tạm thời không tính là gì, dù thế nào đi nữa thì tước vị này ai cũng đoạt không được, chờ tương lai cưới được một hiền phụ, còn lo không thể xử lý Bá phủ đến thoả đáng ư?”
Bà ta vốn dĩ không muốn Khương Tự chạy ra ngoài, nhưng nếu là Vĩnh Xương Bá thế tử phái người tới mời, trong nháy mắt liền sửa lại chủ ý.
Vĩnh Xương Bá thế tử với Tứ nha đầu cùng nhau lớn lên, nếu vợ chồng Vĩnh Xương Bá còn sống, có lẽ sẽ ghét bỏ Tứ nha đầu từng lui hôn, nhưng người trẻ tuổi thường thường không để bụng mấy cái đó, nếu Tứ nha đầu tốt số, gả qua đó chính là Bá phu nhân.
Tiêu thị vừa nghe Phùng lão phu nhân nhắc tới hai chữ “Hiền phụ”, bỗng nhiên thông suốt.
Lão phu nhân là muốn tác hợp Khương Tự với Vĩnh Xương Bá thế tử?
Tưởng tượng đến đây, mãnh liệt không cam lòng từ đáy lòng Tiêu thị dâng lên.
Nếu Khương Tự thật sự gả cho Vĩnh Xương Bá thế tử, quay đầu lại chính là Bá phu nhân, chẳng sợ ba năm sau qua cửa vẫn còn chưa đầy hai mươi tuổi.
Nữ nhi nhà ai gả đến nhà huân quý còn trẻ như vậy đã có thể trở thành chủ mẫu, nếu đúng như thế, Khương Tự cũng quá tốt số rồi!
Tiêu thị tràn đầy không cam lòng rời khỏi Từ Tâm Đường, trầm mặt đi về phía Nhã Hinh Uyển, tâm tư còn đặt ở trên lời của Phùng lão phu nhân.
“Mẫu thân.”
Tiêu thị hoàn hồn, nhìn đến hai thứ nữ đứng ở cách đó không xa hướng bà ta hành lễ, ánh mắt lần lượt đảo qua trên mặt các nàng.
Ngũ cô nương Khương Lệ năm nay mười bốn tuổi, lục cô nương Khương Bội mười ba tuổi, hai nữ hài đều là tuổi tựa đóa hoa, lại qua thêm ba năm, đúng là thời điểm vừa lúc hoa nở.
Trái tim Tiêu thị tức khắc sống lại.
Thiến Nhi là người đã gả, về sau tìm một tiểu quan nhị gả đi không tính là việc khó, nhưng muốn gả cho Bá gia chính là người si nói mộng, điểm tự mình hiểu lấy này bà ta vẫn phải có, nhưng hai thứ nữ chưa chắc không có cơ hội.
Vĩnh Xương Bá thế tử bên trên không có cha mẹ quản, nếu như động tâm với cô nương nào, sẽ khăng khăng muốn cưới, căn bản không ai có thể cản trở.
Bà ta rất rõ ràng, đối với nam tử trẻ tuổi mà nói không có coi trọng xuất thân nữ tử cho lắm, tỷ như vị Tam công tử An Quốc Công phủ kia không phải cũng buông tha Khương Tự cưới một dân nữ sao.
Ha hả, đây vẫn là trưởng bối trong phủ còn cả đó.
Tiêu thị càng nghĩ càng cảm thấy việc này có thể được, tầm mắt quét qua quét lại ở trên mặt hai thứ nữ.
Khương Lệ là đứa thành thật, giỏi đắn đo, nhưng tính tình như vậy của nó chỉ sợ không được nam nhân thích, về phần Khương Bội ——
Ánh mắt Tiêu thị dừng ở trên mặt Khương Bội lâu hơn một chút.
Thiếu nữ có một khuôn mặt trái xoan, dưới lông mày tinh tế là một đôi mắt hạnh ẩn tình, vòng eo tinh tế mềm mại, như một đoạn cành liễu quyến rũ non mềm.
Lại nói tiếp, vài vị cô nương trong phủ đều khá mỹ lệ, chỉ là Khương Tự lớn lên quá đẹp, mới lấn các tỷ muội khác đến không thấy được thôi.
Trong lòng Tiêu thị đã chọn được người, nói với Khương Bội: “ Ngươi đi theo ta.”
Khương Bội bị Tiêu thị nhìn đến run sợ, trong lòng vẫn luôn cân nhắc chỗ nào chướng mắt mẹ cả, vừa nghe bà ta nói như vậy, đành phải thành thành thật thật theo sau.
Khương Lệ nhìn Khương Bội nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Tiêu thị vào phòng, bất giác nhíu mày.
Từ khi Nhị tỷ hồi phủ, mẹ cả đối với nàng và Lục muội hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ, hôm nay thế nào lại gọi một mình Lục muội đi?
Khương Lệ trực giác có việc, cuối cùng chỉ phải khe khẽ thở dài, yên lặng rời đi.
Vào phòng, Tiêu thị giơ tay chỉ ghế khắc hoa: “ Ngồi.”
Khương Bội đặt mông ngồi hơn nửa ghế, nét mặt ngoan ngoãn chờ Tiêu thị mở miệng.
“ Ta nhớ khi ngươi còn nhỏ thường xuyên chơi cùng Vĩnh Xương Bá thế tử đi?”
Khương Bội ngẩn người.
Đại cô nương Vĩnh Xương Bá phủ tuổi xấp xỉ với Khương Tự, thường xuyên tụ tập chơi cùng nhau, vì thế Vĩnh Xương Bá thế tử không ít lần chơi đùa cùng các nàng. Nàng khi đó trông mà thèm, lượn lờ trước mặt rất nhiều lần, chỉ là người ta cũng không phản ứng nàng.
Khương Bội không nắm bắt được ý tứ của Tiêu thị, cúi đầu lộ ra biểu tình ngượng ngùng.
“ Lại qua ba bốn năm ngươi cũng đến lúc lấy chồng, trong thời gian này mẫu thân sẽ lưu ý người thích hợp cho ngươi, bản thân ngươi cũng phải tranh đua, biết không?”
“ Nữ nhi đã biết.”
“ Tốt, ngươi đi xuống đi.”
Khương Bội lại càng không hiểu ra sao, một chân bước ra cửa phòng bỗng nhiên phản ứng lại: Mẹ cả đây là bảo nàng thân cận với Vĩnh Xương Bá thế tử?
Nghĩ đến đây, trái tim Khương Bội đập dồn dập.
Nàng ta nghe nói, cả hai vợ chồng Vĩnh Xương Bá đều đã qua đời, Vĩnh Xương Bá thế tử rất nhanh sẽ thừa kế tước vị—— Bỏ qua chuyện này không nói, nhưng nhân phẩm tướng mạo của Vĩnh Xương Bá thế tử nàng ta cực kỳ vừa lòng.
Khương Bội nghĩ đến mẹ cả vậy mà ủng hộ nàng đi thân cận Vĩnh Xương Bá thế tử, một trái tim liền bay lên.
Vạn vạn không nghĩ tới loại chuyện tốt này sẽ rơi xuống trên đầu nàng ta!
Có mẹ cả ủng hộ, chỉ cần nàng ta có bản lĩnh làm Vĩnh Xương Bá thế tử động tâm, vậy nàng ta sẽ có thể trở thành Bá phu nhân phong quang vô hạn rồi, đến lúc đó đừng nói Khương Tự, chính là đích tỷ Khương Thiến trước giờ cao cao tại thượng ở trước mặt nàng ta cũng sẽ bị nàng ta đạp ở dưới chân cả đời.
Khương Bội càng nghĩ càng kích động, nhún gối hành lễ với Tiêu thị: “ Đa tạ mẫu thân!”
Tiêu thị hơi hơi cong môi: “Đi đi.”
Nha đầu này là đứa nhanh trí, kế tiếp bà ta chỉ cần rửa mắt mong chờ. Nếu thành công xem như phòng bọn họ có thêm một trợ lực lớn, nếu thất bại, chẳng qua là một thứ nữ mà thôi, quên đi là được.
Khương Tự theo bà tử quản sự đi hướng Vĩnh Xương Bá phủ, Tạ Ân Lâu thế mà lại đi ra đại môn nghênh đón.
Lúc này Tạ Ân Lâu đã thay một thân áo tang, ngược lại càng toát lên nét tuấn tú đĩnh bạt. Hắn khống chế đau thương rất tốt, chỉ có khóe mắt hơi hơi phiếm hồng.
“ Khương Tứ muội, đa tạ muội có thể qua đây, Thanh Yểu liền làm phiền muội.”
Khương Tự rũ mắt khẽ nhún gối với Tạ Ân Lâu: “ Tạ đại ca yên tâm, huynh cứ đi làm việc của huynh đi, ta sẽ chiếu cố tốt Thanh Yểu.”
Tạ Thanh Yểu là cô nương gia, cha mẹ mất cũng không cần nàng ấy tự mình lo liệu cái gì, hết thảy gánh nặng đều đè ở trên người Tạ Ân Lâu.
Khương Tự nhìn sắc mặt hắn, biết hắn đã làm tốt chuẩn bị.
“ Vào đi thôi.” Tạ Ân Lâu nghiêng người, đi ở bên người Khương Tự.
Trơ mắt nhìn hai người Kim Đồng Ngọc Nữ sóng vai đi vào Vĩnh Xương Bá phủ, Úc Cẩn từ sau thân cây lộ ra nửa người, cái mũi đều muốn giận điên rồi.