Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Phụ nhân đầu tiên là sững sờ, dường như không ngờ được Thải Châu sẽ nói ra lời như vậy, sau đó mới phản ứng lại, nhào đánh về phía Thải Châu:" Ngươi nói cái gì đó, đồ sói mắt trắng cho ăn liền không quen!"
" Dừng tay!" Chân Thế Thành nhíu mày quát to một tiếng, lập tức có nha dịch ngăn phụ nhân lại.
Phụ nhân vẫn giương nanh múa vuốt: " Tạo điều kiện cho ngươi ăn tạo điều kiện cho ngươi uống, ngươi lại còn nói lời kiểu này? Ngươi có còn lương tâm hay không!"
Thải Châu ngồi dưới đất khóc ròng nói: " Cho ta ăn cho ta uống chính là tỷ tỷ, không phải ngươi!"
" Ngươi còn nói! Ngươi cái đồ ranh con không có lương tâm, ngươi quên nương ngươi rồi à?"
Thải Châu đơ người, che mặt khóc không ra tiếng: " Dù sao nương cũng sắp không xong rồi, ta, ta còn có cái gì phải sợ ——"
Nàng vừa khóc vừa dập đầu với Chân Thế Thành: " Đại nhân, tiểu tỳ đã được nghe nói về ngài, ngài đem Trường Hưng Hầu thế tử ra công lý, là một Thanh Thiên đại lão gia. Cầu xin ngài làm chủ giúp tỷ tỷ ta, không thể để cho tỷ tỷ của ta chết còn phải chịu nỗi oan không rõ ràng này ——"
Phụ nhân càng tức giận hơn: " Ranh con, ngươi chờ đó cho ta, chờ trở về luôn có thời điểm thu thập ngươi!"
" Bịt miệng của ả ta lại." Chân Thế Thành nhàn nhạt phân phó nói.
Theo miệng phụ nhân bị bịt khăn tay, tràng diện lập tức an tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng khóc trầm thấp của thiếu nữ.
Chân Thế Thành thở dài, tự mình đỡ Thải Châu dậy: " Bản quan sẽ không bỏ qua một tên ác nhân nào, càng sẽ không oan uổng một người tốt. Tiểu cô nương, ngươi chớ khóc, nói một chút sự tình của tỷ tỷ ngươi đi."
" Vâng." Thải Châu xoa xoa nước mắt, quyết tuyệt liếc nhìn phụ nhân.
Phụ nhân nói không ra lời, một đôi mắt trợn tròn lên, ý uy hiếp hiển thị rõ.
Thải Châu dứt khoát không nhìn ả ta nữa, hấp háy mũi nói: " Kỳ thật người trong phủ đều biết, một nhà chúng ta chỉ có tỷ tỷ làm việc, chi phí ăn uống sinh hoạt bao gồm tiền xem bệnh của mẫu thân tất cả đều là tỷ tỷ chu cấp. Vốn chỉ nghĩ thân thể nương tốt hơn một chút tiểu tỳ sẽ hồi phủ làm việc, ai ngờ đâu thân thể nương ngày càng lụn bại, năm ngày trước vậy mà hôn mê, mời đại phu đến xem qua nói phải tốn một số tiền lớn điều dưỡng. Sau khi tỷ tỷ biết, cũng không lâu lắm liền kiếm được khoản tiền đó ——"
" Khoản tiền đó có bao nhiêu? "Chân Thế Thành hỏi.
Bình thường mà nói nguyên do đơn giản gây ra án mạng có ba loại tình huống, bởi vì thù, bởi vì tài hoặc bởi vì tình, kiểu tùy tiện liền tìm người giết thường cực ít, không ở trong lẽ thường.
" Có năm mươi lượng bạc."
" Lương tháng của Thu Lộ có bao nhiêu?"
Quản sự lập tức nói: " Thu Lộ là Đại nha hoàn hầu hạ phu nhân, lương tháng ở trong hạ nhân có thể lấy bậc hai, có hai lượng rưỡi."
" Hai lượng rưỡi, không ít." Chân Thế Thành thản nhiên nói.
Nhà dân chúng tầm thường, mấy lượng bạc đã đủ tiêu xài hơn nửa năm.
" Có điều Thu Lộ còn phải nuôi sống người một nhà, chắc hẳn bình thường không có tích góp gì, năm mươi lượng này từ đâu mà đến?"
Mặt Thải Châu đỏ bừng lên, run môi nói: " Lúc ấy tỷ tỷ không nói, chỉ kêu chúng ta cầm đi điều dưỡng thân thể cho nương, thế nhưng ——"
Nói đến đây, Thải Châu oán hận liếc phụ nhân một cái, khóc không ra tiếng: "Thế nhưng hôm qua mẫu thân đột nhiên nôn ra máu, tiểu tỳ vội vàng tìm tỷ tỷ trở về, dưới tỷ tỷ ép hỏi mới biết được ca ca và tẩu tử căn bản không dùng khoản tiền kia mua thuốc cho nương, cho nương ta uống thuốc căn bản chính là bọn họ dùng cái khác cho đủ số."
" Ư ư ư ——" Phụ nhân nghe đến đó, liều mạng giằng co.
" Lấy vải trong miệng ả ra. " Chân Thế Thành phân phó nói.
Miệng phụ nhân vừa được tự do, lập tức khóc trời đập đất nói: " Oan uổng quá, đại nhân, khoản tiền kia ngay cả một phần đều không tiêu vào trên người dân phụ, đều bị tên đáng giết ngàn đao kia cầm đi trả tiền nợ đánh bạc rồi——"
Chân Thế Thành nhẫn nại nghe phụ nhân mắng nam nhân thời gian ước chừng uống cạn tuần trà ( 15 "), huynh trưởng của Thu Lộ là dạng người gì đã có nắm chắc.
Một đống bùn nhão thích đánh bạc như mạng.
" Tỷ tỷ ngươi biết việc này có phản ứng gì?"
" Tỷ tỷ ôm nương khóc rống, kết quả...... Kết quả nương nói bà biết việc này, là bà đồng ý để ca ca cầm số tiền kia đi. Lúc ấy tỷ tỷ nghe xong càng thương tâm hơn, khóc lóc rồi chạy ra ngoài ——" Nói đến chỗ này, Thải Châu nghẹn ngào nói không ra lời.
" Sau đó ngươi liền không gặp lại tỷ tỷ ngươi nữa?"
Thải Châu bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn Chân Thế Thành: " Không, tiểu tỳ đuổi theo."
Trong lòng Chân Thế Thành khẽ rục rịch.
Bằng vào kinh nghiệm, tiểu cô nương trước mắt rất có thể biết chút ít gì đó.
Hắn cũng không thúc giục, ánh mắt ôn hòa nhìn Thải Châu.
Thải Châu cắn cắn môi: " Ta chưa từng thấy tỷ tỷ thương tâm như vậy, tỷ tỷ trước nay đều là trụ cột trong nhà, lúc trước kêu ta cáo nghỉ dài hạn trở về chiếu cố nương chính là quyết định của tỷ tỷ. Ta vẫn nhớ tỷ tỷ nói với ta, chỉ cần có nàng ở đây, cửa ải khó khăn trong nhà nhất định sẽ qua. Thế nhưng hôm qua tỷ tỷ khóc đến rất tuyệt vọng. Có lẽ lúc đó tỷ ấy quá thương tâm, dưới sự truy vấn của ta rốt cục nói ra nguyên nhân."
Thải Châu nói xong không khỏi nhìn về phía Vĩnh Xương Bá.
Vĩnh Xương Bá thở dài: " Ngươi nói đi, ta và phu nhân trước giờ đều là người đúng sai rõ ràng."
" Tỷ tỷ nói năm mươi lượng bạc kia là tỷ ấy lấy trộm từ trong hộp trang sức của phu nhân, vốn nghĩ giải quyết tình hình khẩn cấp trước rồi từ từ trừ dần sau, ai ngờ phu nhân bỗng nhiên muốn tìm một cây trâm cài tóc Ngọc Lan điểm thúy đeo nhiều năm trước, kết quả phát hiện việc tỷ ấy lấy trộm bạc. Phu nhân hỏi rõ nguyên nhân tỷ tỷ lấy trộm bạc xong cũng không có truy cứu số tiền kia, nhưng nói không thể cho tỷ tỷ lưu lại ở bên cạnh mình nữa. Phu nhân thiện lương, nói tỷ tỷ dù sao cũng đã theo bà nhiều năm, đột nhiên đuổi ra ngoài sẽ sống không dễ chịu, liền lại giữ tỷ tỷ thêm một vài ngày, giúp nàng tìm kiếm người thích hợp gả đi."
" Đã như vậy, ngươi vì sao nói huynh tẩu bức tử tỷ tỷ ngươi?"
Thải Châu cười thảm: " Tỷ tỷ vẫn luôn lấy hầu hạ phu nhân làm kiêu ngạo, song lại vì nương mà lấy trộm bạc của phu nhân. Nương nếu dùng số tiền kia điều dưỡng tốt thân thể thì cũng thôi đi, kết quả số tiền đó lại bị ca ca cầm đi gán nợ cờ bạc, chỉ trách ta với tỷ tỷ mơ mơ màng màng, nương còn nói là bà làm chủ cho ca ca...... Lúc ấy tỷ tỷ liền nói, sớm biết như thế tỷ cần gì làm ra loại sự tình không có lương tâm này, đã mất đi công việc, nương cũng không thể cứu, trọng yếu nhất chính là cô phụ hậu ái của phu nhân, còn không bằng chết quách đi. Ta cho rằng tỷ tỷ nói nhảm thôi, ai ngờ tỷ tỷ thật sự làm việc ngốc......"
Chân Thế Thành nhìn về phía Vĩnh Xương Bá: " Bình thường Bá phu nhân sẽ lưu lại nha hoàn trực đêm sao?"
Vĩnh Xương Bá gật đầu.
" Nói như vậy, chỉ có tối hôm qua Bá phu nhân đuổi Thu Lộ ra ngoài." Chân Thế Thành sờ râu, thở dài, " Thu Lộ lấy trộm tiền bị huynh trưởng tiêu xài, mẫu thân bệnh nặng thổ huyết lại một lòng hướng về nhi tử, về sau Bá phu nhân rõ ràng không muốn thân cận nàng ta nữa, nói như vậy, nàng ta nhất thời nghĩ quẩn tự sát đã có thể nói rõ."
Đám người trầm mặc, trong lòng chỉ có một ý niệm: Thải Châu nói không sai, Thu Lộ đúng là bị ca ca tẩu tẩu bức tử, chuẩn xác mà nói bức tử Thu Lộ còn có mẫu thân nàng ta ——
" Nếu Thu Lộ là xấu hổ tự sát, vậy hại chết mẹ ta đến tột cùng là ai?" Tạ Thanh Yểu lẩm bẩm nói.
Chân Thế Thành cũng không nhụt chí.
Rất nhiều vụ án chính là như vậy, toát ra manh mối tra được cuối cùng cũng không tương quan, nhưng cái này không có nghĩa là làm công vô dụng, lột tơ rút kén, chân tướng kiểu gì cũng sẽ nổi lên mặt nước.
" Chân đại nhân, nếu hôm qua lúc mặt trời lặn trong tủ quần áo vẫn chưa có người nào, có phải nói rõ hung thủ chính là ở trong những người của nội viện Bá phủ hay không?" Khương Tự đột nhiên hỏi.