Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Vĩnh Xương Bá phu nhân bị Vĩnh Xương Bá giết chết.
Lúc Khương Tự nghe được tin tức này đang uống nước mật, lúc ấy chén trong tay lập tức lăn xuống đất, rơi vỡ nát. Nước mật văng tung tóe lên trên váy nàng, đem một góc hoa Phù Dung tươi đẹp nhuộm thành xạm màu.
Phản ứng của Khương Tự làm A Man giật nảy người, vội an ủi: " Cô nương đừng sợ, đừng sợ......"
Gần đây làm sao vậy, lại có người chết nữa!
Khuôn mặt Khương Tự so với tuyết còn trắng hơn, bất chấp váy áo ướt nhẹp hơi dựa vào trên bình phong, run giọng hỏi: " Rốt cuộc tình huống là như thế nào?"
Chuyện này không có khả năng, kiếp trước Vĩnh Xương Bá phu nhân vẫn luôn sống rất tốt, chí ít trước khi nàng chết còn đang êm đẹp kia mà.
Hai tay Khương Tự gắt gao quấy lấy khăn, chỉ cảm thấy trong đầu rối bời như một đống dây gai.
" Nghe nói là buổi sáng đại nha hoàn đi vào hầu hạ Vĩnh Xương Bá cùng phu nhân rửa mặt, kết quả đẩy cửa ra thì nhìn thấy Vĩnh Xương Bá một thân đầy máu cầm giá cắm nến, còn ngực của Vĩnh Xương Bá phu nhân thì in một cái lỗ máu, đã tắt thở rồi......"
" Thật sự là Vĩnh Xương Bá giết Vĩnh Xương Bá phu nhân?" Khương Tự trực giác không tin.
Không nói trước kiếp trước vào lúc này Vĩnh Xương Bá phu nhân còn sống rất tốt, mà cho dù không tính tình hình kiếp trước, thì tình cảm của Vĩnh Xương Bá và Vĩnh Xương Bá phu nhân vẫn luôn tốt vô cùng.
Vĩnh Xương Bá phủ nhân khẩu đơn giản, tuổi tác đồng lứa cũng chỉ có huynh muội Tạ Ân Lâu cùng Tạ Thanh Yểu, đều là Vĩnh Xương Bá phu nhân sinh ra.
Nàng và Tạ Thanh Yểu chơi thân, từ trong miệng Tạ Thanh Yểu nghe qua không biết bao nhiêu hâm mộ sự ân ái của phụ mẫu. Nghe nói Vĩnh Xương Bá có hai thông phòng, bình thường chỉ là bài trí thôi.
Cũng chính bởi vì phụ mẫu hòa thuận, mới nuôi ra một Tạ Thanh Yểu tính tình hoạt bát cởi mở như vậy.
Hiện tại lại nói Vĩnh Xương Bá giết Vĩnh Xương Bá phu nhân, đây quả thực là ly kỳ.
Không được, nàng phải mau mau đến xem Tạ Thanh Yểu ——
Khương Tự lấy lại bình tĩnh, nhấc chân liền đi ra ngoài.
" Cô nương, ngài đi đâu nha?" A Man hỏi.
" Đi Vĩnh Xương Bá phủ."
A Xảo vội vàng đuổi theo: " Cô nương, coi như ngài muốn đi, cũng phải thay y phục đã chớ."
Khương Tự cúi đầu, lúc này mới ý thức được váy đã dơ rồi.
Váy lụa màu xanh đẹp đẽ nhất, bởi vì dính nước mật mà nhìn qua chật vật không chịu nổi, y như tâm tình của nàng vào giờ khắc này.
Từ sau khi trọng sinh đến nay Khương Tự dựa vào sức mạnh không nhận mệnh giải quyết phiền phức này đến phiền phức khác, bởi vì tiên tri khiến nàng ứng phó thành thạo điêu luyện, cũng bởi vậy từ đáy lòng nàng thong dong tự nhiên, nàng nghĩ, rất nhiều chuyện cho dù giải quyết không tốt, chí ít cũng sẽ không hỏng bét hơn kiếp trước bao nhiêu.
Thế nhưng trước mắt đã có một sự tình hỏng bét đến cực điểm phát sinh, làm nàng đột nhiên không kịp đề phòng.
" Đúng rồi, phải thay y phục." Khương Tự thay một cái váy A Xảo mang đến, đưa tay sửa sang tóc mai, rồi vội vàng đi ra ngoài.
Đông Bình Bá phủ với Vĩnh Xương Bá phủ là hàng xóm, hiện tại Vĩnh Xương Bá phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, về tình về lý Đông Bình Bá phủ đều không có khả năng thờ ơ.
Đám người Khương An Thành cũng đã chạy tới.
Giờ phút này ngoài cửa lớn Vĩnh Xương Bá phủ vây đầy người xem náo nhiệt, Khương Tự mang theo A Man đi thẳng đến cửa hông.
" Vương bá, nghe nói trong phủ xảy ra chuyện, ta muốn đi xem đại cô nương nhà các ông."
Người trông coi cửa hông xem như nhìn Khương Tự lớn lên, nghe vậy thở dài đem cửa mở ra: " Đi vào đi, hiện tại đại cô nương khóc thảm lắm......"
Khương Tự cám ơn người gác cổng, vội vàng đi vào trong, trên đường đi đếm không hết người hầu qua lại bôn tẩu, từ xa đã có thể nghe được từng tiếng khóc lóc, xen lẫn tiếng gào thét tuyệt vọng của nam tử.
" Khương Đại, ngươi thả ta ra, bằng không đừng làm bằng hữu nữa!"
Sau đó truyền đến một thanh âm quen thuộc: " Ta thà rằng không làm bằng hữu, cũng không thể thả ông ra, tùy ý cho ông làm chuyện ngu xuẩn!"
A Man nháy mắt mấy cái: " Là đại lão gia."
Khương Tự bước nhanh hơn, sau khi chen vào rốt cục nhìn thấy tình hình bên trong.
Khương An Thành đè Vĩnh Xương Bá trên ghế, quát: " Lấy dây thừng đến đây!"
Đông đảo hạ nhân nơm nớp lo sợ không phản ứng chút nào, Tạ Ân Lâu yên lặng đưa qua một sợi dây thừng.
" Hỗ trợ giữ lấy ông già ngươi!" Khương An Thành rất hài lòng với động tác của Tạ Ân Lâu, lập tức phân phó.
Hai người hợp lực trói lại Vĩnh Xương Bá chắc chắn.
Khương An Thành xoa xoa tay trái.
Lúc trước khi ông cứu An Quốc Công bị đả thương tay trái, cái tay này một chút khí lực đều không nhấc dậy nổi, thời điểm then chốt thật sự là quá bất tiện.
" Tiểu súc sinh, mau thả ta ra! " Vĩnh Xương Bá không lay chuyển được lão hàng xóm Khương An Thành, liền gào thét với Tạ Ân Lâu.
Tạ Ân Lâu rũ mắt đứng đó, một bộ dạng mặc cho đánh mặc cho mắng.
Khương Tự mắt sắc, nhìn thấy thiếu niên ngày thường lãnh ngạo giờ phút này khóe mắt phiếm hồng, hiển nhiên cố nén thống khổ mất mẹ.
Tạ Thanh Yểu đã khóc đến khàn giọng: " Phụ thân, người đừng mắng ca ca, nếu như người lại xảy ra chuyện, chúng con nên làm sao bây giờ ——"
Vĩnh Xương Bá không nghe vô cầu khẩn của nữ nhi chút nào, dùng sức đụng vào thành ghế.
" Dìu đại cô nương vào trong phòng đi." Tạ Ân Lâu trầm giọng phân phó nha hoàn ở bên cạnh.
Lúc này Khương Tự đi tới, kêu một tiếng: " Thanh Yểu."
Tạ Thanh Yểu xuyên thấu qua nước mắt thấy rõ là Khương Tự, vươn tay gắt gao ôm lấy nàng khóc rống lên.
Khương Tự vỗ nhè nhẹ sau lưng Tạ Thanh Yểu, gật gật đầu với Tạ Ân Lâu: " Ta đưa Thanh Yểu đi vào trước."
Tạ Ân Lâu gật gật đầu, nói khẽ: "Làm phiền."
Khương Tự dìu Tạ Thanh Yểu vào phòng, móc ra khăn thay lau nước mắt cho nàng.
Tạ Thanh Yểu chôn ở trong ngực Khương Tự, khóc đến ruột gan đứt từng khúc: " A Tự, ta không có nương, không có nương nữa rồi——"
Khương Tự há to miệng, lại không biết an ủi thế nào, một hàng nước mắt theo khóe mắt lăn xuống dưới.
Trong ký ức của nàng chính là không có nương, thống khổ mất nương chưa từng chịu qua, nhưng thống khổ mất huynh, nỗi đau mất tỷ đủ loại bất hạnh kiếp trước đều đã được nếm trải, làm sao không hiểu tâm tình của bạn tốt vào giờ khắc này.
Càng làm Khương Tự sợ hãi chính là tình huống kiếp này và kiếp trước hoàn toàn khác biệt nhau, nếu như không thể hiểu rõ Vĩnh Xương Bá phu nhân đến tột cùng vì sao mà chết, nàng chỉ sợ sẽ hàng đêm khó ngủ.
Bên ngoài vẫn rối bời, Khương Tự mặc dù nóng vội, lại biết giờ phút này không phải thời điểm hỏi chuyện, tùy ý để Tạ Thanh Yểu khóc mệt, mới nói: "Thanh Yểu, có thể nói một chút đến cùng xảy ra chuyện gì không, Bá phụ làm sao lại ——"
Tạ Thanh Yểu ôm đầu la: " Ta không tin, ta không tin ——"
Khương Tự vội vàng an ủi: " Phải, ta cũng không tin bá phụ sẽ thương tổn bá mẫu, bá phụ cùng bá mẫu ân ái như vậy, ở trong đó nhất định có hiểu lầm gì đó."
Tạ Thanh Yểu lại đột nhiên buông ra nắm tay, đờ đẫn khóc ròng nói: " Không phải, nương ta...... Thật sự là bị phụ thân ta dùng giá cắm nến đâm chết, ta chỉ là không tin sẽ phát sinh loại sự tình này. A Tự, ta nhất định là đang nằm mơ, đúng hay không?"
Tạ Thanh Yểu đột nhiên phản ứng lại, dùng sức nắm chặt cổ tay Khương Tự: " Ngươi nói cho ta, ta là đang nằm mơ đúng hay không? Chờ ác mộng tỉnh, nương ta vẫn còn sống......"
Khương Tự ôm lấy Tạ Thanh Yểu, ôn nhu nói: " Thanh Yểu, tỉnh táo đi, bá mẫu thật sự không còn nữa."
"A ——" Tạ Thanh Yểu khàn cả giọng hét lên, phảng phất như chỉ có như vậy mới có thể phát tiết thống khổ sắp đầy tràn trong lòng.
" Bá phụ bá mẫu ân ái như thế, ngươi vì sao chắc chắn là bá phụ giết bá mẫu? Ở trong đó nhất định có hiểu lầm ——"
" Không phải." Tạ Thanh Yểu khóc khô nước mắt, cười thảm nói, " Ta không có mặt mũi nhắc với ngươi, phụ thân ta có bệnh mộng du, ông là ở dưới tình huống không có ý thức giết chết nương ta......"