Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Tự hoàn toàn sửng sốt.
Đây là có chuyện gì? Kiếp trước, Úc Thất lúc này còn chưa được phong Vương đâu.
Còn nhớ rõ kiếp trước hắn cùng Ô Miêu tộc hợp tác đại thắng Nam Lan, ý chỉ phong Vương là trực tiếp đưa đến phía Nam, làm sao hiện tại hắn đã được phong Vương rồi?
Chân chính nói đến, nàng thay đổi chỉ có một số việc tương quan với bản thân, với Úc Thất căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì mới phải.
Như vậy, những khác biệt này vì sao mà đến?
Khương Tự bị cái tin tức kinh người này làm cho trong đầu rối bời, nhất thời có chút ngây người.
“ Ngoài ý muốn đi?” Khương An Thành cũng không biết trong lòng nữ nhi dời sông lấp biển, cười tủm tỉm nói.
Khương Tự hoàn hồn, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Ngoài ý muốn ——”
Đương kim Thất hoàng tử gặp được ly kỳ, trong kinh thành những nhà có mặt mũi hiếm có ai không biết, ngay cả nữ nhi khuê các cũng sẽ xem việc này như thú vui mà đàm luận.
“ Nữ nhi nghe nói Thất hoàng tử vẫn luôn ở phía Nam, đang êm đẹp sao lại được phong vương vậy?”
“ Thất hoàng tử trước đó vài ngày hồi kinh, chẳng qua vẫn luôn rất điệu thấp, có thể được phong Vương thật sự là ngoài dự liệu.”
“ Phụ thân nghe nói nguyên nhân chăng?” Khương Tự nhân cơ hội hỏi.
“ Nghe nói là bởi vì các hoàng tử kéo bè kết lũ đánh nhau khiến cho......” Khương An Thành đem những tin tức đã truyền đến biến dạng nghe được kể cho Khương Tự nghe, cuối cùng cảm thán nói, “ Hoàng Thượng thật sự là nhân hậu chi quân mà, vẫn không quên mất đứa con trai đã vài chục năm chưa thấy qua này.”
Tâm tình Khương Tự có chút phức tạp.
Nàng hai ngày này cảm giác đều ngủ không ngon, đến cùng là vì cái gì?
“ Tự nhi, con nghe ngóng việc này làm gì?” Khương An Thành hậu tri hậu giác hỏi tới.
“ À, gần đây trong kinh náo nhiệt không phải thật nhiều sao, nữ nhi còn nghĩ vụ án "Dương Quốc cữu ‘ chết bất đắc kỳ tử có phải là phá được rồi hay không kìa.”
“ Tiểu cô nương gia hiếu kì cái này làm gì, không cẩn thận bị dọa làm sao bây giờ?” Khương An Thành vẻ mặt không đồng ý.
Ông chỉ cần vừa nghĩ tới ở hậu hoa viên của Trường Hưng Hầu phủ đào ra nhiều thi hài như vậy, nữ nhi còn ở một bên nhìn, liền lo lắng đến ngủ không được, hai cái tương giò an ủi cuối cùng đều bị ông ăn luôn.
“ Phụ thân nói phải.” Khương Tự cười nhẹ nhàng nói.
Phụ thân đại nhân nói đều đúng.
“ Đúng rồi, có mấy lời vi phụ vẫn muốn căn dặn con, gần đây quá rối ren không tìm được cơ hội.”
“ Xin phụ thân huấn thị.”
Khương An Thành cảm thấy hài lòng.
Nhìn xem, nữ nhi nhu thuận cỡ nào, nói chuyện dễ nghe cỡ nào, lại nhìn lại tên hỗn trướng Khương Trạm, chỉ biết chọc ông sinh khí!
Khương Trạm trốn học xếp hàng mua lương bì (凉皮) của nhà Vương Ngũ tẩu ở đại lộ Đông chuẩn bị đưa cho muội muội ăn liên tiếp đánh mấy hắt xì, nói thầm: “ Phụ thân khẳng định lại quở trách ta, xem ra hôm nay không thể xuất hiện ở trước mặt ông rồi.”
Trong thư phòng tia sáng sáng ngời, Khương An Thành ra hiệu Khương Tự ngồi xuống, hỏi: “ Chuyện Nhị tỷ con, con thấy thế nào?”
“ Nhị tỷ?” Khương Tự không ngờ Khương An Thành sẽ hỏi về Khương Thiến, thản nhiên nói, “ Nhị tỷ gặp người không tốt, vận khí kém chút.”
Nàng càng muốn nói hơn chính là người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nhưng lời này ở trước mặt trưởng bối không tốt nhắc đến.
Nếu như Khương Thiến không giúp đỡ Trường Hưng Hầu thế tử hại người, tỷ muội một phủ gặp được loại sự tình này, vô luận là kiếp này hay là kiếp trước nàng đều sẽ đồng tình sâu sắc, tận hết khả năng giúp Khương Thiến thoát khỏi sương mù.
Mà bây giờ, nàng sẽ chỉ chờ cơ hội để Khương Thiến nhận phải trừng phạt đáng nhận.
Nàng không tin Khương Thiến là người sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ.
Khương An Thành thở dài: “ Tự nhi, chúng ta không thể chi phối vận khí của mình, nhưng sau khi gặp phải bất hạnh chí ít có thể làm ra lựa chọn chính xác. Tương lai con lỡ như......”
Khương An Thành căn bản không có cách nào tưởng tượng nữ nhi mỹ lệ ngoan ngoãn như vậy sẽ có người nhẫn tâm quyền cước tăng theo cấp số cộng, nhưng lời này không thể không nói, đây là trách nhiệm của thân là một người phụ thân như ông: “ Lỡ như gặp phải người sẽ ra tay với con, con không cần quản nhà chồng nhà mẹ đẻ có ảnh hưởng gì hết, lập tức về nhà cho ta!”
“Phụ thân ——”
“ Hết thảy có ta và nhị ca con ở đây, còn không cần một tiểu nha đầu như con gắng gượng chống đỡ đại cục chung gì cả.”
“ Nữ nhi nhớ kỹ.” Khương Tự rũ mắt, trong lòng toát lên cảm động.
Kiếp trước, nếu như không phải nàng một mực hiếu thắng, ở trước mặt phụ huynh mềm yếu chút, có phải hết thảy sẽ có chỗ khác biệt hay không?
Nàng dùng một thời gian luân hồi học được lúc nên mềm yếu thì mềm yếu, lúc nên kiên cường thì sẽ kiên cường, thì nàng và những người thân nàng để ý đều sẽ có một kết cục tốt hay chăng?
“ Sắp tới là đại thọ của ngoại tổ mẫu con rồi, đến lúc đó gặp được đại tỷ của con thì tâm sự nhiều vào, xem nó trôi qua như thế nào.” Khương An Thành nhắc đến trưởng nữ Khương Y, trong lòng ê ẩm.
Lúc trưởng nữ vừa ra đời ông còn trẻ, toàn bộ trong lòng vẫn chỉ nghĩ đến nương của con cái, khó mà phân ra ít nhiều tâm tư cho nữ nhi, về sau lại có nhi tử ba ngày không đánh liền ngứa da, liền càng ít chú ý tới đứa con gái này hơn.
Về sau nữa, thứ nữ ra đời, thê tử cũng qua đời......
Trưởng nữ từ nhỏ đến lớn đều yên tĩnh nhu thuận, chưa từng khiến ông phải để tâm chút nào. Cũng may con rể lớn tính tình tốt, nhìn qua là thật tâm yêu thương trưởng nữ, chỉ là nhà thư hương để ý nhiều, trưởng nữ ít khi được trở về nhà mẹ đẻ.
Khương An Thành dù sao cũng là một đại nam nhân, bình thường chỉ cảm thấy vợ chồng Khương Y cầm sắt hòa minh không cần quan tâm, nhưng chuyện Khương Thiến vừa ra, trong lòng khó tránh khỏi đắn đo.
Vạn nhất bà bà khắt khe Y nhi, mà Y nhi vẫn luôn nén giận thì sao?
“ Phụ thân yên tâm, chờ hôm đó nữ nhi sẽ tâm sự với đại tỷ thật nhiều.”
Quy củ Chu gia cho dù có khắc nghiệt, thì đại thọ của ngoại tổ mẫu tuyệt đối không có đạo lý không cho phép đại tỷ đi mừng thọ, huống chi nhà ngoại tổ của nàng chính là Nghi Ninh Hầu phủ, không phải người sa cơ thất thế gì.
Khương Tự rời khỏi thư phòng, mới ra phủ liền gặp Khương Trạm.
“ Tứ muội, muội muốn ra ngoài à?” Khương Trạm hơi thở gấp, hai gò má phiếm hồng.
Khương Tự giương mắt nhìn sắc trời: “ Lúc này nhị ca không phải đang đi học sao?”
Khương Trạm như hiến vật quý đưa lương bì tới trước mặt Khương Tự: “ Tứ muội, còn nhớ rõ Vương Ngũ tẩu đại lộ Đông không? Lương bì nhà họ nổi danh nhất, trước đó vài ngày không phải bởi vì trong nhà có việc nên đóng cửa một thời gian sao, hôm nay một lần nữa khai trương, muội không biết phải xếp hàng bao lâu mới mua được đâu!”
“ Nhị ca trốn học chính là đi mua Lương bì à.”
“ Không phải muội thích ăn sao. Lương bì nhà họ đặc biệt giòn dai, cắt thành dài đều đều còn rải tương vừng, rắc tỏi vụn, hương dấm, lại phối hợp sợi dưa leo tinh tế cùng ớt sợi, ăn ngày nóng là ngon miệng nhất.” Khương Trạm đem Lương bì nhét vào trong tay Khương Tự, “ Tứ muội ăn xong Lương bì đi rồi hẵng ra ngoài chơi, ta về trước đi học, bằng không bị phụ thân bắt được lại ăn một trận đòn.”
Khương Tự còn chưa nói gì, Khương Trạm đã vươn tay thay nàng lấy xuống lá cây trong lúc vô tình mắc vào lọn tóc, hấp tấp chạy xa.
“ Nhị ca đừng chạy quá gấp, để ý trúng hơi nắng.” Khương Tự chỉ kịp hô một tiếng, thân ảnh Khương Trạm đã biến mất ở góc đường.
“ Cô nương, lương bì này ——” A Man yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.
Nàng nếm qua lương bì của nhà Vương Ngũ tẩu rồi, ăn quá ngon!
A a a, rất muốn có một huynh trưởng như Nhị công tử.
“ Trước mang đến hẻm Tước Tử đã.”
Đã ra tới cửa lại đem lương bì về quá phiền phức, cũng may một hộp lương bì cũng không nặng.
Cổng Tông Nhân phủ, Long Đán cùng Lãnh Ảnh ngẩng đẩu chờ đợi.
“ Ra rồi!” Long Đán nhãn tình sáng lên, kéo mạnh ống tay áo Lãnh Ảnh.
Mấy người từ Tông Nhân phủ đi ra, những người này mỗi người khí chất bất phàm, một người trong đó khoảng chừng giữa thanh niên và thiếu niên, cùng những người khác rõ ràng cách một khoảng cách, tất nhiên là Úc Cẩn không thể nghi ngờ.
_________________________
~~Lương bì: Tên Hán việt ta không rõ còn tên gọi gì khác không nên để vậy luôn. ~~~