Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Mãi đến khi những người đó rời đi, các hoàng tử vẫn còn trong trạng thái trợn mắt há hốc mồm.
Hôm nay bọn hắn trúng tà rồi phải không?
Ở dưới đủ loại ánh mắt của các huynh đệ, Úc Cẩn mặt không biểu tình uống một hớp trà.
Đánh một trận còn có loại chỗ tốt này sao?
Dự định ban đầu của hắn chủ yếu là vì giải hận cho A Tự, mà gặp phụ hoàng chỉ là thuận tiện mà thôi.
Đương nhiên, gặp được phụ hoàng vốn cũng nằm trong dự liệu của hắn, có thể nói ở trong thời điểm một vị hoàng tử bị người ta quên lãng như hắn, đây coi như là tìm đường sống trong chỗ chết.
Có điều phong vương là điều mà hắn tuyệt đối không nghĩ tới.
Trong lòng Úc Cẩn xoay chuyển những ý niệm này, trên mặt lại không lộ nửa điểm thanh sắc, thoạt nhìn đúng là như đã tính trước.
Các hoàng tử nhìn về phía Úc Cẩn ánh mắt lập tức thay đổi.
Chẳng lẽ lão Thất đã sớm biết sẽ được phong vương? Đây hết thảy vốn đã ở trong dự liệu của hắn?
Hít —— Lão Thất tâm cơ đủ sâu nha!
Trong đó khó xử nhất chính là Bát hoàng tử.
Hắn ta vừa rồi còn đang chế nhạo Úc Cẩn là kẻ chỉ có mỗi cái gốc hoàng tử, không có tư cách tụ cùng một chỗ với bọn hắn, bây giờ người ta liền được phong vương, cái mặt này đều đánh đến sưng lên.
Tâm tính còn hỏng bết hơn cả Bát hoàng tử chính là Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử trong cơn trầm mặc còn đang hoài nghi nhân sinh.
Hắn bị đánh, bị lão Thất đánh bể đầu, sau đó hai người trừng phạt như nhau không nói, phụ hoàng còn cho lão Thất phong vương!
Hắn là nhặt được à? Vẫn là nói nhiều năm như vậy nuôi dưỡng ở ngoài cung không phải lão Thất mà là hắn?
“ Ta không tin, ta không tin!” Trầm mặc qua đi, Ngũ hoàng tử triệt để bộc phát, nhảy dựng lên liền muốn xông ra ngoài.
Bát hoàng tử ôm chặt lấy Ngũ hoàng tử: “ Ngũ ca, ngươi đi đâu vậy?”
“ Ta muốn đi tìm phụ hoàng phân xử!”
Lục hoàng tử bên cạnh khóe miệng giật một cái: “ Ngũ ca, ngươi khoan hãy đi, ta mới vừa từ trong miệng tên chủ sự kia nghe được, chính là Ninh phi nương nương đi Ngự thư phòng một chuyến, mới truyền ra ý chỉ phong Vương cho lão Thất.”
Ngũ hoàng tử ngẩn người, bờ môi run rẩy: “ Ta, ta đi tìm mẫu phi phân xử!”
Đại hoàng tử đi tới vỗ vỗ bả vai Ngũ hoàng tử: “ Ngũ đệ, bình tĩnh một chút đi, giữa huynh đệ ầm ỹ quá cứng không tốt.”
Ngũ hoàng tử nghe xong suýt nữa tức đến nổ tung, bả vai khẽ động vùng thoát khỏi tay Đại hoàng tử, cả giận nói: “ Là ta muốn chơi cứng sao? Ta rõ ràng vẫn rất tỉnh táo!”
Tuyệt không tỉnh táo lấy bình rượu nện hắn là ai a?
Úc Cẩn đặt chén trà xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn cũng rất tỉnh táo mà, nhất là lúc lấy bình rượu nện người, lực đạo cùng góc độ được khống chế rất chuẩn xác.
Tiếc nuối duy nhất là không thể trở về nhà, cũng không biết A Tự có đi tìm hắn hay không......
Trong căn nhà trước cửa có một gốc táo xiêu vẹo cổ ở hẻm Tước Tử, Khương Tự không hiểu sao mí mắt giật giật, giật làm trong lòng nàng bất an.
“ Nhị Ngưu, chủ tử ngươi đi đâu?” Khi có khi không sờ đầu Nhị Ngưu, Khương Tự thở dài.
Nhị Ngưu nằm ở bên người Khương Tự nghe vậy lập tức đứng lên, run rẩy bộ lông bóng loáng không dính nước, xe nhẹ đường quen ngậm lấy váy Khương Tự liền muốn đi ra ngoài.
Khương Tự vội vàng níu lại váy, bất đắc dĩ cười nói: “ Nhị Ngưu à, ngươi cứ ngậm váy ta thế này, ta cũng không có tiền làm quần áo mới đâu.”
Nhị Ngưu nghe xong nhả mồm ra, lắc lắc cái đuôi chạy vào trong sương phòng, không bao lâu ngậm túi tiền nhỏ đi ra để vào trong tay Khương Tự.
Khương Tự dở khóc dở cười: “ Mau cất lại đi.”
Đây là túi tiền lôi từ chỗ nào ra đây, dây buộc túi đều mốc meo hết cả, không biết đã bị đè dưới đáy hòm bao lâu rồi.
Nhị Ngưu thấy Khương Tự không nhận, nghiêng đầu lộ ra ánh mắt khó hiểu.
Khương Tự chỉ chỉ túi tiền, lại chỉ chỉ sương phòng.
Nhị Ngưu quay đầu chạy hướng sương phòng, dùng cả miệng và móng vuốt đóng kỹ cửa lại, rồi lại chạy về đón lấy cái túi trong tay Khương Tự, nhét vào trong tay A Man.
“ Cho ta?” A Man vẻ mặt kinh hỉ.
“ Gâu gâu.” Nhị Ngưu thúc giục kêu hai tiếng.
Nó từng thấy, mỗi lần đem túi tiền cho nữ chủ nhân, nữ chủ nhân đều sẽ cho người này.
A Man nhìn về phía Khương Tự.
“ Trả lại cho Nhị Ngưu.”
Úc Thất không ở đây, nàng đến một chuyến liền cầm túi tiền nhỏ đi, thế sẽ thành loại người gì.
A Man không tình nguyện đưa cho Nhị Ngưu: “ Này, cô nương không cho nhận.”
“ Gâu!” Nhị Ngưu nhe răng, lộ ra vẻ mặt hung dữ.
A Man chớp chớp mắt.
Con đại cún này thế mà còn biết uy hiếp người!
Lão Vương giữ cửa rốt cục nhịn không được lên tiếng: “ Cô nương vẫn là nhận đi, Nhị Ngưu tính tình lớn, nó cho ngài đồ vật mà ngài không nhận, nó thể nào cũng phải cắn xé thứ đó đến rách nát mới thôi.”
Khương Tự đành phải ra hiệu A Man tạm thời nhận lấy, nói với người giữ cửa: “ Đã như vậy ta trước hết nhận lấy, khi nào sẽ trả lại cho Dư công tử sau.”
Nhị Ngưu thấy A Man cất túi tiền đi, cao hứng đảo quanh nàng.
“ Nhị Ngưu, ta phải đi rồi.” Khương Tự vỗ vỗ Nhị Ngưu, chuẩn bị rời đi.
Tới đây vốn chính là nhất thời nóng não, nàng cũng không có khả năng ngồi chờ mãi được, dù sao đã tới qua xem như đã tuân thủ hứa hẹn.
Nhị Ngưu vọt tới, ngăn ở trước mặt Khương Tự.
“ Nhị Ngưu, không nên hồ nháo!”
Nhị Ngưu nghiêng đầu đánh giá Khương Tự, thấy gương mặt xinh đẹp của nàng hơi trầm xuống tỏ ý quyết phải đi, khẽ lật ngửa người, chổng vó lên trời bắt đầu lăn lộn.
Khương Tự: “...... ” Nhị Ngưu đây là đang chơi xấu? Quả nhiên gần son thì đỏ mà gần mực thì đen.
“ Phì.” A Man nhịn không được cười khanh khách, cười đến nước mắt đều chảy ra, “ Cô nương, nếu không thì ngài chờ thêm một lát đi. Ha ha ha, tiểu tỳ chưa từng thấy con chó nào thông minh như vậy ——”
Nói đến đây, A Man thu lại ý cười, hạ giọng nói: “ Cô nương, tiểu tỳ nghe nói qua hồ ly tinh, thỏ ngọc tinh, Nhị Ngưu sẽ không phải là một con chó tinh chứ!”
“ Gâu!” Nhị Ngưu bất mãn kêu một tiếng.
Nó nghe hiểu được không tốt sao, nó mới không phải chó tinh!
“ Đừng nói những điều không có này, nên đi rồi.” Khương Tự âm thầm nhắc nhở chính mình không thể mềm lòng.
Nhị Ngưu còn sẽ chọc cười còn sẽ làm nũng, nàng nếu mà mềm lòng thì sẽ không đi được nữa.
Lúc này cửa sân đột nhiên bị đẩy ra, Long Đán trắng mặt xông tới: “ Không xong rồi!”
Bước chân Khương Tự dừng lại, tâm đột nhiên chìm xuống: “ Làm sao vậy?”
Nàng đã nói rất không thích hợp rồi mà.
Hôm nay là sinh nhật Úc Thất, với da mặt dày của hắn, tất nhiên phải nghĩ rằng nàng sẽ tới, cho dù có việc đi ra ngoài cũng sẽ không chậm chạp mãi không về.
Long Đán nghe Khương Tự hỏi như vậy, ngược lại không biết nói thế nào: “Chủ tử ——”
Lời này nên nói thế nào đây? Chủ tử ở trước mặt Khương cô nương vẫn luôn giấu diếm thân phận, cũng không thể nói cho nàng chủ tử bởi vì đánh nhau với các vương gia mà bị cấm vệ trong cung mang đi đi?
“ Đến tột cùng thế nào?” Khương Tự thấy biểu hiện này của Long Đán, càng cảm thấy tình huống không ổn.
Long Đán thở dài một hơi: “ Chủ tử bởi vì xảy ra tranh chấp với người ta, bị bắt tới đại lao rồi!”
Hắn cũng không có nói láo, chủ tử gây ra họa lớn như thế, hậu quả khẳng định rất nghiêm trọng đó.
“ Bắt tới đại lao?” Lông mày Khương Tự nhíu thật sâu, cẩn thận hồi tưởng đến chuyện của kiếp trước.
Lúc đó cũng chưa bao giờ nghe nói Úc Thất từng vào đại lao mà.
Phải rồi, nàng nhớ lại, kiếp trước sau khi Úc Thất tham gia hôn lễ của nàng cùng Quý Sùng Dịch không lâu thì liền đi đến phía Nam, chưa từng ở lại kinh thành lâu như vậy.
Chẳng lẽ nói bởi vì nàng thay đổi một số việc, cho nên Úc Thất vướng phải một hồi tai ương lao ngục?
Khương Tự chạm đến vội vàng trong mắt Long Đán, trong lòng hơi động.
Không đúng, Úc Thất là thân phận gì Long Đán quá là rõ ràng, nếu như chỉ là xảy ra tranh chấp với người ta bị bắt vào đại lao căn bản không cần hoảng loạn như thế.
Nghĩ như vậy, tâm tình Khương Tự thoáng trầm xuống.