Tác giả: Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Bởi vì tin dữ của nhi tử, cảm xúc phụ nhân kích động hẳn, lại một hơi nghẹn ở trong cổ họng nói không ra lời, trong giây lát một khuôn mặt trắng bệch liền trướng đến đỏ bừng, phảng phất như bị người bóp cổ.
“ Đại tẩu, tẩu thế nào?” Huyện úy thầm than một tiếng, nhưng bây giờ tình huống của phụ nhân muốn từ từ mưu toan căn bản không thực tế, chỉ có thể áy náy trong lòng.
Phụ nhân hai mắt trợn lên, bộ mặt cứng đờ run rẩy, cố hết sức duỗi ra ngón tay chỉ hướng Huyền Từ.
Mọi người nhìn Huyền Từ ánh mắt càng thêm khác thường.
Dưới loại tình huống này, Huyền Từ vẫn duy trì phong phạm cao tăng, lại tiến lên một bước chắp tay trước ngực niệm một tiếng Phật hiệu với phụ nhân: “ A Di Đà Phật, nữ thí chủ có lời muốn nói với bần tăng? Nữ thí chủ yên tâm, chỉ cần hung thủ hại chết con trai của ngài ở trong chùa, bần tăng thân là trụ trì tạm thời, ắt sẽ nghiêm trị không tha!”
Phụ nhân bờ môi run rẩy, dường như muốn nói gì đó, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, cánh tay vươn ra vô lực rớt xuống.
“ Đại tẩu!”
Phụ nhân mở to mắt nằm ở trên cáng, đã đoạn khí rồi.
Đám người Huyện úy nhìn thấy phụ nhân tắt thở đều trầm mặc không nói, chúng tăng thì niệm lên Phật hiệu: “ A Di Đà Phật.”
“ Đại nương, đại nương ngài tỉnh đi mà——” Tiểu nha hoàn nhào vào bên người phụ nhân khóc rống lên.
Phụ nhân không có chính miệng nói ra tin tức có liên quan đến hung thủ, dường như khiến cho bản án nhất thời lâm vào khốn cảnh.
Huyện úy ánh mắt thâm trầm nhìn Huyền Từ.
“ A Di Đà Phật, đại nhân nếu có gì cần trợ giúp, bần tăng tất nhiên suất tăng nhân toàn chùa phối hợp.” Huyền Từ sắc mặt bình tĩnh nói, hiển nhiên vừa rồi mặc dù tay phụ nhân chỉ hắn, lại không làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Điều này cũng không kỳ quái, Huyền Từ là trụ trì tạm thời, nếu không có chứng cớ xác thực mà nhận định hắn là hung thủ, mấy người Huyện úy đừng nghĩ ra khỏi cửa chùa Linh Vụ.
Chùa Linh Vụ hương hỏa cường thịnh gần hai mươi năm, sớm đã là mãnh hổ chiếm cứ một phương, không có thợ săn tầm thường nào có thể rung chuyển.
“ Đi mời bách tính bên ngoài cửa chùa vào đây, bản quan còn phải tra hỏi lại.” Huyện úy nhìn hết sức bảo trì bình thản, phân phó Triệu bộ đầu.
Rất nhanh một đám bách tính liền tràn vào, trong nháy mắt đã lấp đầy sân thẩm vấn.
Đêm tối trước giờ vốn không ngăn được nhiệt tình xem náo nhiệt của bách tính, huống chi lần náo nhiệt này biến đổi bất ngờ, đầu tiên là Lý gia thị trấn sát vách chạy tới vớt thi, sau đó vớt ra được lại là thiếu gia tiệm vải Lưu gia trên trấn, hiện tại nương Lưu Thắng còn bị người đâm.
Bỏ lỡ náo nhiệt như vậy, quả thực hối hận ba mươi năm!
“ Mời các hương thân đến đây, là bởi vì mẫu thân Lưu Thắng cũng trọng thương bỏ mình. Hai mạng người can hệ trọng đại, bản quan muốn hỏi lại các hương thân một số việc.” Huyện úy nói xong thì thầm vài câu với thủ hạ, chắp tay đi vào trong phòng.
Rất nhanh sai nha thủ hạ liền chỉ ra một người từ trong đám người rồi gọi hắn đi vào.
Người kia rất là khó hiểu: “ Sai gia, tiểu dân ở đầu trấn Tây, với Lưu Thắng chỉ là cái gật đầu giao tình, cái gì cũng không biết mà.”
“ Bảo ngươi đi vào ngươi cứ đi vào, nào nói nhảm nhiều như vậy!”
Người trong nha môn vừa nghiêm khắc, người bách tính tự nhiên trung thực, lo lắng bất an đi vào trong phòng.
Liên tiếp mấy người theo thứ tự đi vào, Khương Trạm buồn bực nói: “ Ta sao lại cảm thấy bọn hắn gọi lung tung người đi vào nhỉ?”
“ Muốn chính là lung tung mà.” Khương Tự nhìn chằm chằm cửa phòng, nói khẽ.
Vừa rồi tay phụ nhân kia vừa chỉ Huyền Từ liền có hiềm nghi rất lớn, nhưng thân phận hắn là trụ trì tạm thời, chỉ dựa vào một cái chỉ của phụ nhân không đủ để định tội, lúc này Huyện úy chính là cần càng nhiều tin tức hơn từ đó cho một kích trí mạng.
Nhưng mà đối phó với loại nhân vật rất có địa vị tại Thanh Ngưu trấn, muốn từ trong miệng bách tính hỏi ra cái gì cũng không dễ dàng, áp dụng loại tra hỏi không có quy luật nhưng kéo dài này, vì chính là để cho bách tính bị tra hỏi an tâm.
Đêm dần khuya, đèn lồng treo trên mái cong tản ra ánh sáng nhu hòa, hơi lạnh đêm hè so với ban ngày vẫn dễ chịu hơn chút, chỉ là muỗi vo ve phiền lòng, thỉnh thoảng từ trong đám người truyền đến tiếng đập muỗi ‘ Bốp bốp’.
Cửa phòng rốt cục đẩy ra, Huyện úy sải bước ra ngoài.
Giữa hai đầu lông mày hắn mang theo mỏi mệt, ánh mắt lại một mảnh thanh minh.
Lập tức có nha dịch dời cái ghế đặt ở trong viện, Huyện úy ngồi xuống chậm rãi đảo mắt đám người một chút, trầm giọng hét một tiếng với Huyền Từ: “ Huyền Từ, ngươi còn không nhận tội?”
Huyền Từ không vội không hoảng: “ A Di Đà Phật, bần tăng có tội gì?”
Chúng tăng nhân nhìn chằm chằm Huyện úy, như hổ rình mồi, đám người càng là một trận rối loạn.
Những bách tính đến sau cũng không biết chuyện tay phụ nhân chỉ Huyền Từ.
Huyện úy cất giọng nói: “ Trước khi mẫu thân Lưu Thắng tắt thở từng chỉ hướng ngươi, lẽ nào Huyền Từ sư phụ muốn phủ nhận?”
“ Bần tăng không phủ nhận.”
“ Ngươi lẽ nào quên, bản quan là muốn mẫu thân Lưu Thắng chỉ ra hung thủ hại con trai của bà ấy, bà ấy mới đưa tay chỉ hướng ngươi, vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy.”
Huyền Từ cười nhạt một tiếng: “Bà ta chỉ hướng bần tăng là bởi vì không biết hung thủ là ai, dĩ nhiên muốn đòi một lời giải thích với thân là trụ trì tạm thời là bần tăng.”
“ Như vậy tăng nhân ngươi phái đi nói là bảo hộ mẫu thân Lưu Thắng tại sao lại xuống tay với bà ấy?”
Huyền từ nhìn về phía Tứ Giới.
Bởi vì lúc trước tiểu nha hoàn hầu hạ mẫu thân Lưu Thắng nói, nên Tứ Giới đã bị mấy tên nha dịch lặng lẽ vây lại, lúc này mặt như màu đất thẳng tắp nhìn Huyền Từ.
Huyền Từ thở dài một tiếng: “Tứ Giới, ngươi quá làm cho vi sư thất vọng! Vi sư mệnh ngươi đi mời mẫu thân Lưu Thắng đến, ngươi tại sao lại đả thương người chứ?”
Tứ Giới toàn thân chấn động, bờ môi run lên nửa ngày liền quỳ rạp xuống đất: “ Lưu Thắng...... Lưu Thắng là đệ tử giết, sư phụ phái đệ tử đi mời mẫu thân Lưu Thắng, đệ tử chỉ sợ sự tình bại lộ, liền, liền hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót ——”
Đám người vây xem lập tức vang lên từng đợt kinh hô, hiển nhiên chính tai nghe được tăng nhân trong chùa giết người thực sự vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.
“ Ngươi vì sao giết Lưu Thắng?”
“ Ta ——” Tứ Giới hai mắt xoay chuyển, tay trái nhanh chóng chuyển động Phật châu, “ Hắn chạy vào phía sau núi lén lén lút lút, bần tăng cho là hắn trộm đồ liền đuổi hắn đi, ai ngờ hắn lại đánh chửi bần tăng, bần tăng nhất thời xúc động lỡ tay giết hắn, thấy đã gây ra sai lầm lớn nên đẩy hắn vào trong giếng ——”
“ Bốp bốp bốp.” Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, Huyện úy sắc mặt trầm xuống, “ Không nghĩ tới người xuất gia nói dối lại nói đến nước chảy mây trôi như vậy.”
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Tứ Hải: “ Tứ Giới dùng tay nào dùng cơm?”
“ Tay trái nha.” Dưới cơn khẩn trương, Tứ Hải thốt ra, nói xong mới ảo não sờ sờ đầu trọc.
“Bản quan nhìn thấy Tứ Giới chuyển động Phật châu vẫn luôn dùng tay trái, cộng thêm lời Tứ Hải, đủ để chứng minh Tứ Giới là người thuận tay trái nhỉ?”
“ Phải, phải thì như thế nào?” Tứ Giới xin giúp đỡ nhìn về phía Huyền Từ, Huyền Từ lại thờ ơ.
“ Ngỗ tác!”
Rất nhanh ngỗ tác tiến lên khom người một cái: “ Hung thủ là từ phía sau lưng kẹp lại cổ người chết, dấu tay trên cần cổ người chết phải sâu trái cạn, chứng minh hung thủ quen dùng tay phải.”
“ Hung thủ quen dùng tay phải, mà Tứ Giới là người thuận tay trái, điều này nói rõ hung thủ là một người hoàn toàn khác. Mà người làm cho Tứ Giới thà rằng thừa nhận là hung thủ cũng muốn bảo vệ, đến cùng là ai chắc hẳn đã rất rõ ràng đi?” Huyện úy nhìn chằm chằm Huyền Từ, gằn từng chữ nói ra.
Đại khái là thói quen của tăng nhân, Huyền Từ cũng vuốt ve Phật châu, sắc mặt bình tĩnh hỏi lại: “ Động cơ đâu? Tựa như lúc trước đại nhân nói Tưởng Nhị không hề có động cơ cho nên tạm thời bài trừ hắn hiềm nghi, xin hỏi bần tăng thân là trụ trì tạm thời đi hại một khách hành hương bình thường động cơ là gì?”
“Động cơ? Ngươi có!”